Dưới chân nổi kình phong tạo ra tiếng xé gió nhè nhẹ, thân hình Dịch Vân nhảy lên một cái, lập tức đã qua khỏi bức tường cao, tiến vào bên trong vườn nhà Kiệt Đô.
Lúc này là đúng nửa đêm, vầng trăng cuối tháng treo cao, trước mặt Dịch Vân là một khung cảnh yên tĩnh vô cùng. Nhìn thấy phía trước bên trái có một căn phòng còn ánh đèn, Dịch Vân không dám chậm trễ, lập tức lặng lẽ tiến về hướng đó.
Dưới ánh sao đầy trời, một bóng đen đang lặng lẽ lướt đi, tốc độ cực nhanh, lại không phát ra âm thanh xé gió, so với mật thám được huấn luyện nghiêm khắc hay đạo tặc thì cao minh hơn nhiều.
Dịch Vân năm nay đã mười ba tuổi, từ khi gặp Môn La tới nay, hắn luyện võ đã sáu năm trời. Hắn tu luyện công pháp Phần Kiếp Tử Diễm tổ truyền chính thống, bộ tuyệt học đấu khí này từng tạo nên vinh quang mấy ngàn năm của gia tộc Tư Đạt Đặc. Thế nhưng công pháp dần dần thất truyền, làm cho gia tộc Tư Đạt Đặc từ hưng thịnh dần dần suy yếu, cuối cùng bây giờ đã lâm vào thảm cảnh bị người diệt tộc.
Thế nhưng dường như trong u minh có sự ngẫu nhiên xảo hợp, đấu khí tuyệt học chỉ còn mình Môn La biết vốn đang chôn vùi tuế nguyệt bên trong tổ khí Hồng Liên, không ngờ một lần nữa sống lại trên người Dịch Vân. Chỉ cần hắn có thể tiếp tục kiên trì bền bỉ tu luyện là rất có cơ hội đạt tới thành tựu như tổ tiên của hắn, phục hưng trở lại gia tộc Tư Đạt Đặc.
Thế nhưng xem ra trước mắt mục tiêu này vẫn còn quá xa xôi, chưa thấy hé lộ chút tia sáng nào đáng tin cả.
Không biết rằng do thời thế hay là do cá tính lệch lạc của Môn La, bộ tuyệt học đệ nhất trên Khung Võ đại lục năm xưa lại liên tiếp mấy lần được hai người thi triển để đi ăn trộm. Nếu như tổ tiên gia tộc Tư Đạt Đặc dưới suối vàng có vô tình biết được, không biết là phải nên cười hay nên khóc nữa đây…
Ánh trăng màu nguyệt bạch, một cái bóng có thể trong tương lai trở thành đệ nhất đạo tặc trên đại lục đang lén lút đi nhanh…
Kiệt Đô đang ngồi xếp bằng trên giường cố gắng luyện hoá ma lực trong cơ thể, trong lòng đang nghĩ về những chuyện xảy ra lúc ban ngày, càng nghĩ lại càng nghi hoặc.
Trận chiến ấy vốn đã mười phần nắm chắc phần thắng trong tay, thế nhưng lại làm cho hắn gần như dùng hết ma pháp lực trong cơ thể, lại chỉ được một kết quả là thắng trong thê thảm.
Những người khác có thể nghĩ rằng hắn thắng nhẹ nhàng thoải mái, chỉ có chính hắn mới hiểu được, hắn không chỉ đã dốc hết sức mình nhưng lại thắng mà không hiểu vì sao… Hắn suy nghĩ cả ngày cũng không hiểu được, vì sao lúc ấy Dịch Vân lại buông bỏ thời cơ hiếm có như vậy, ngược lại lui về, cho nên hắn mới có thể xuất ra được đạo ma pháp cuối cùng?
Lại càng không hiểu vì sao hắn dùng pháp thuật mạnh nhất đánh trúng Dịch Vân, nhưng lại không làm cho hắn bị thương mảy may nào?
- Việc này cực kỳ bất hợp lý, tuyệt đối không phải chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi!
Hắn vẫn tự cao tự đại cho đến bây giờ là vì hắn vẫn có con bài chưa lộ mặt, thế nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, cũng nghĩ chỉ là một sự "trùng hợp" như người bình thường để giải thích những vấn đề khó hiểu kia!
Nhưng nếu nói là Dịch Vân bản thân có thực lực cũng là không đúng! Ma lực của hắn như vậy là quá rõ ràng, cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới nhị tinh Pháp Sư cao giai mà thôi, căn bản không có lực lượng để làm ra những chuyện như vậy… Còn có những yếu tố khác hay sao?
- Vì sao lúc ấy hắn nóng lòng đến gần ta như vậy, muốn cùng ta vật lộn sao? Thế nhưng, hắn là ma pháp sư… Dịch Vân này tuyệt đối không giống như lời đồn, hắn thực sự là quá quỷ dị!
Kiệt Đô suy đi nghĩ lại mấy lần, vẫn nghĩ không ra giải thích hợp lý nào, hắn bất đắc dĩ thầm than một hơi, ngừng lại những suy nghĩ lộn xộn trong lòng. Lúc đang muốn chấm dứt tu luyện, bỗng dưng trong lòng cảm thấy cảnh giác, vừa mở hai mắt ra, một tiếng ầm vang lên, một cỗ lực rất mạnh từ bên ngoài đã đánh nát cửa sổ, đồng thời, một bóng đen theo đó vào nhà, chạy như bay về phía hắn.
Bóng đen tràn tới nhanh quá làm cho trong phòng nổi lên một cơn gió mạnh, thổi tắt ngọn nến đang cháy trên bàn, trong phòng ngập tràn bóng tối.
Kiệt Đô kinh hãi lập tức nhảy dựng lên.
Khoảnh khắc trước đó Dịch Vân đã đi tới bên ngoài phòng, dựa vào lực cảm ứng của hắn đối với nguyên tố, lập tức đã dò ra trong phòng có một ma pháp sư Thuỷ hệ đang hấp thu luyện hoá Thuỷ nguyên tố trong không khí, nháy mắt hắn đã phán đoán ra người ấy chính là Kiệt Đô không thể lầm được.
Vốn tu vi của Kiệt Đô còn cao hơn hắn một tinh cấp ma pháp, không thể nào Dịch Vân đi tới trước cửa sổ phòng mà hắn không phát giác được. Nhưng khi Dịch Vân bắt đầu tiến vào nhà đã thu liễm toàn bộ đấu khí và ma lực, không một chút để lộ ra bên ngoài cơ thể, bằng vào thân thủ hơn người của hắn, đã đến được đây.
Như Môn La đã từng nói qua, Dịch Vân rất có tiềm năng làm đạo tặc, đi lại êm ru, lại giỏi che dấu khí tức của bản thân, trong lúc phi hành không gây ra một tiếng động nào cả. Hơn nữa trạng thái tâm lý của Kiệt Đô cũng không bình tĩnh, như thế mới khiến cho Dịch Vân tránh khỏi tai mắt của hắn thành công, hắn đánh lén ở cự ly gần như vậy, bình thường tuyệt đối là không có khả năng xảy ra chuyện gì.
- Muốn chết!
Tuy Kiệt Đô kinh ngạc vì đối phương đánh lén mà hắn không hề hay biết, nhưng hắn cũng không lộ vẻ bối rối chút nào, bàn tay to vung lên phía trước, lập tức, ba cái khiên nước hình vuông đột nhiên xuất hiện trước người hắn, hoàn toàn ngăn chặn tất cả phương hướng tấn công của thích khách. Cùng lúc đó, hắn xoay tay ra sau lưng phát ra một cái chuỳ bằng băng, vận lực đánh vỡ vách tường ra thành một cái lỗ lớn, rồi xoay người lại chạy hết tốc độ về hướng cái lỗ ấy định thoát ra ngoài.
Chỉ cần có thể ra khỏi căn phòng này, đi ra phòng ngoài có không gian rộng lớn hơn, tranh thủ kiếm một khoảng cách thích hợp để có thể phóng xuất ra ma pháp, hắn tin tưởng cho dù là không biết lai lịch của thích khách như thế nào, cũng có thể bình yên mà thoát đi.
Lúc vừa xoay người chuẩn bị chạy đi, hắn thoáng nhìn thấy tên thích khách giơ hai quyền lên đánh về phía khiên nước của hắn, trong lòng hắn cười lạnh. Khiên nước ấy vừa cương vừa nhu, có thể hấp thu một lượng lực đạo rất lớn rồi bắn ngược trở lại, cho dù tên này có thể đánh nát nó, cũng sẽ bị lực phản chấn trở lại mà bị thương!
Nội tâm Kiệt Đô tràn đầy tự tin, thế nhưng chuyện kế tiếp xảy ra làm cho hắn không thể cười được nữa….
Chỉ thấy hai quyền của Dịch Vân tiếp xúc khiên nước kia trong nháy mắt, đột nhiên toàn thân hắn toát ra một luồng ánh sáng màu đỏ pha lẫn tím, luồng ánh sáng này vừa tiếp xúc với khiên nước, khiên nước ấy lập tức phát ra tiếng xèo xèo, không ngừng bốc thành hơi nước với tốc độ rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt mà thôi, khiên nước toàn bộ đã bốc thành hơi sạch sẽ, tiêu tán vào trong không trung.
- Đấu khí? Đấu khí Hỏa hệ? Sao lại có nhiệt độ cao như vậy?
Kiệt Đô cũng không dám tin tưởng chuyện xảy ra, quát to. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vnMặc dù cảm thấy kinh hãi, thế nhưng Kiệt Đô lâm nguy bất loạn, chân đạp mạnh một cái tăng tốc độ nhanh hơn chạy về phía cái lỗ ở đằng sau.
Phản ứng của Kiệt Đô xem ra rất nhanh, chỉ cần một bước nữa là hắn có thể chạy ra khỏi phòng, đáng tiếc là, hắn lại gặp phải Dịch Vân.
Ngay khi Dịch Vân đánh nát khiên nước, hắn lập tức đem toàn bộ đấu khí dồn xuống bàn chân, một cước đột ngột giẫm mạnh đến nỗi mặt đất thủng một lỗ, thân thể thoáng chốc như tên rời khỏi dây cung, bắn thẳng về phía Kiệt Đô.
Rầm!
Ngay lúc Kiệt Đô kinh hoảng sắp sửa chui ra khỏi cái lỗ kia, Dịch Vân đã từ phía sau đuổi tới, một chưởng nhanh như điện bổ vào sau cổ hắn, làm cho hắn ngã lăn ra bất tỉnh.
Chỉ hơn kém trong gang tấc, thắng bại đã quyết định.
- Mau! Lục soát trong người hắn, đã có người nghe động đang chạy nhanh về hướng này!
Môn La gấp giọng thúc giục.
Dịch Vân kéo thân thể Kiệt Đô lại, thò tay lục soát khắp người hắn, rất nhanh đã lấy ra được một cái hộp nhỏ. Vừa mở hộp ra, bên trong có một khối tinh thạch bằng nửa nắm tay hình tròn, đang phát ra màu xanh nước biển nhạt.
- Quả nhiên như ta đã đoán trước, đúng là Thuỷ Phách Tinh Thạch!
Trong lúc Dịch Vân còn đang sững sờ, Môn La đã nói ra tên của vật phẩm.
- Trước hết cất nó đi, rồi ngươi hãy nhanh chóng nhắm hướng Đông mà chạy, ba hướng khác đều đã có người đang vây lại!
Không chờ Dịch Vân có phản ứng, Môn La lại bắt đầu giục giã.
Dịch Vân gật đầu đáp lại, đem hộp nhỏ cất vào lòng, liếc nhìn qua Kiệt Đô nằm trên mặt đất một cái rồi mới nhảy ra khỏi phòng, biến mất vào trong bóng tối.
Một lát sau, mấy tên thủ vệ trong nhà đã chạy tới nơi, thấy Kiệt Đô nằm ngất xỉu trên mặt đất, nhất thời tay chân bọn chúng luống cuống hẳn lên.