Cảm Lạnh Mùa Hè

Chương 14: Là ai không phá vỡ được lời nguyền 5



Cả nửa tháng nay Y Dương không gọi điện cho tôi lần nào nữa, tên khốn đó chắc đang bận lắm. Tôi nhoài người trên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn loài cây không biết tên đã chết khô trong chậu hoa, chậu hoa này hình như là của người chủ cũ để lại, lúc tôi chuyển đến nó đã có ở đó rồi, nhìn thấy chậu hoa xanh mượt cũng đẹp mắt nên tôi chẳng nỡ vứt đi. Không ngờ mới qua ít ngày, nó đã phải chết oan dưới tay tôi.

Tôi nhìn sinh mệnh đáng thương này, không biết có phải hít phải bụi không mà tôi hắt hơi một cái. Nghe người ta nói, chỉ khi nào bị người khác nhắc đến thì mới hắt hơi. Tôi thừa nhận tôi không tin câu nói nhảm nhí đó. Nhưng nhớ tới Y Dương, tôi lại ngốc nghếch tin là đúng.

Chiếc kẹo mút dần dần tan chảy trong miệng tôi, vị mận xanh còn đọng mãi không tan. Đúng thế, tôi mãi mãi không thể quên được hương vị quen thuộc này.

Tôi nhìn mấy người đang vội vã đi lại dưới lầu, cũng giống như lần đầu tiên nhìn Y Dương rời xa nơi đây, chỉ là thời gian không giống nhau, địa điểm không giống nhau, mục đích cũng không giống nhau.

Điện thoại để trên đầu giường đổ chuông ầm ĩ, báo là có tin nhắn. Tôi mở ra xem, là tin nhắn của Lăng Sở.

“Mẹ cún, con chúng ta có khỏe không?”

Tôi với con chó bông, ra lệnh cho anh ấy: “Chết đi!”

Lăng Sở dường như không hề tức giận, làm mặt dày, tiếp tục nhắn cho tôi: “Nhớ chăm sóc con cho tốt.”

Nhìn xong tôi tiện tay quẳng điện thoại lên đầu giường, mấy phút sau nó lại đổ chuông, tôi tiếp tục nằm dài trên giường ăn kẹo mút, nghĩ ngợi lan man, dù chính tôi chẳng rõ bản thân mình đang nghĩ gì.

Một lúc sau, điện thoại vẫn không ngừng kêu, xem chừng lần này không phải là tin nhắn mà là ai đó gọi. Tôi đoán là ma cà bông Lăng Sở gọi đến, nhận máy cái là mắng luôn một trận.

Đầu bên kia không nghe thấy tiếng trả lời, giống như người đó muốn cãi lại nhưng chẳng biết phải cãi thế nào. Tôi thật sự thấy khâm phục tốc độ và tài ăn nói của chính minh. Mắng người không cần chửi tục, lại còn nói nhanh như diễn viên trong phim.

Sau khi tôi ngừng nói, đầu bên kia mới chuyển đến giọng nói nhỏ nhẹ của Lão Lý: “Y Thần à, ai làm gì mà cô giận dữ thế? Mắng ai vậy? Mắng kinh quá. Tôi không tìm thấy bảng chỉ tiêu báo giá tổng hợp, hình như cô đang giữ, cô có thể đến công ty một chuyến được không?” Nói xong, anh ta chỉ mất không phẩy một giây để cúp máy. Lẽ nào là sợ tôi mắng tiếp?

Tôi ngồi dậy, bụng nghĩ thôi xong rồi. Hình tượng thục nữ tôi dày công tu luyện đã bị hủy hoại rồi. Nhất định là Lão Lý này lại gây phiền phức cho tôi như trước đây.

Từ nhà đi ra, tôi vừa đi vừa nghĩ, không tìm thấy bảng chỉ tiêu báo giá tổng hợp có ảnh hưởng gì tới tôi không, có thểm làm giảm mất hào lương nào của tôi không. Tôi miễn cưỡng đi đến công ty, hy vọng sẽ không có phiền phức nào xảy đến với tôi.

Mới bước vào phòng làm việc đã va đầu phải Lão Lý, sau đó anh ta nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích rồi mang tách trà của anh ta đổ nước đi.

Tôi không thể nói rõ vì sao lại bị cụng đầu như vậy, sau đó mang bảng báo giá đặt lên bàn làm việc của Lão Lý, giọng hoàn toàn không cố ý và đang tự trách nói với anh ta: “Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi.”

Anh ta khẽ xoa xoa đầu tôi nói: “Nha đầu, hỏa lực quá mạnh.”

Tôi gạt tay anh ta ra, ngốc nghếch cười nói: “Anh cũng không kém.”

Kỳ thực trong lòng tôi rất căm ghét loại người nói vòng vo tam quốc. Bình thường Lão Lý này đối đãi với tôi rât chừng mực, hôm nay lại nói vô lễ như vậy, xem chừng thù này đã lớn tới bộc phát rồi đây. Nhưng kệ anh ta thích nói gì cứ nói, thích làm gì cứ làm, mãi không có kết quả, anh ta tự khắc sẽ thôi.

Tôi còn đang trên đường về nhà thì Mỹ Tuệ gọi điện đến báo là cô ấy đã về đến nhà rồi, tôi đi taxi đến thẳng nhà cô ấy để tính sổ với nha đầu này.

Vào nhà, thấy có mình Mỹ Tuệ ở nhà. Bố mẹ cô ấy đều dọn về nhà cũ rồi, tôi ngồi phịch xuống sofa, cảm thấy rất thoải mái. Không có anh trai thật là tốt, nhìn xem, tôi có Hứa Y Nam thì có lợi gì nào. Một là cướp phòng, hai là có thêm chị dâu, lại còn có bố mẹ ghê gớm của tôi nữa. Nghĩ thôi tôi đã muốn thở dài rồi.

“Nha đầu cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế?” Mỹ Tuệ ngó nhìn tôi.

“Cậu đã cút đi đâu vậy?” Tôi đột nhiên nhớ ra đã một tuần lễ nay không nhìn thấy nha đầu này, bèn không do dự hỏi luôn.

Cô ấy ngồi cạnh tôi trên sofa, tự sắp xếp hành lý. Có mấy ngày không gặp, cô ấy gầy hẳn đi. Làm sao người muốn gầy lại chẳng gầy được, người không muốn gầy lại cứ càng teo tóp đi. Nghĩ đến đây, tôi thở dài ai oán.

Mỹ Tuệ muốn đi đâu đó, cô ấy lôi tôi đứng dậy khỏi sofa rồi hỏi: “Có thể kể xem cậu gặp những chuyện xui xẻo gì không?”

“Đúng thế, tớ gặp đủ cuyện xui xẻo. Đầu tiên là bị Y Dương “đá”, rồi lại bị “đuổi cổ” ra khỏi nhà, bây giờ lại còn bị bệnh nữa. Như vậy chưa đủ gọi là đen đủi hay sao? Không phải là người gặp vận xấu đến uống nước cũng rụng răng hay sao?” Tôi đứng một bên tự than tự vãn.

Nói xong, bao nhiêu khí thế và ý nghĩ muốn tìm cô ấy để tính sổ lúc đến đây củ tôi đều biến mất.

“Công việc của cậu vẫn tốt chứ?” Thấy mặt cô ấy vui vẻ như vậy tôi cũng cố hỏi một câu dễ nghe một chút.

“Tàm tạm, cậu thì sao?” Hỏi xong, cô ấy vừa lấy trong vali ra một chiếc áo màu vàng nhạt, vừa đẩy tôi vào trong phòng vừa nói: “Cái này mua cho cậu, mặc thử đi.”

Đúng là làm bạn với nhau từ hồi còn nhỏ, rồi lại học cùng bốn năm đại học nên nha đầu này thật quá hiểu tôi. Bởi vì chỉ có cô ấy mới biết Hứa Y Thần tôi thích màu vàng nhạt, cũng chỉ có cô ấy nhớ tôi không thích mặc váy.

Tôi mặc áo mới, đứng trước gương soi kỹ trước sau mà đầy tự hào về nhan sắc của mình, Mỹ Tuệ cũng đi đến, đứng đối diện tôi, mặt nhăn lại.

Tôi gửi cho cô ấy một nụ hôn gió, cô ấy lại buột miệng mắng tôi: “Sắc nữ.”

Sắc nữ là cái khái niệm gì vậy? Tôi chỉ từng nghe người ta nói “sắc lang” [8] chứ sắc nữ thì đúng là lần đầu tiên tôi được nghe.

[8] Sắc lang: Yêu râu xanh, đồ háo sắc.

Mỹ Tuệ đứng trong nhà tắm trêu ghẹo tôi hồi lâu, còn thay sang một bộ váy liền rất đẹp. Trên người cô ấy còn phảng phất mùi nước hoa.

Trước đây tôi luôn cho rằng, những cô gái hay đứng đường, trang điểm lòe loẹt, mặc những bộ quần áo phơi ngực, khoe lưng mà người ta thường hay gọi là “gà mái” mới dùng nước hoa. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ thế nữa, đó là vì họ trẻ, họ có điều kiện nên mới có thể dùng nước hoa. Nhìn lại mình, thật sự là tôi quá giản dị. Không phải có câu nói, khi người ta trẻ không có gì là không thể hay sao? Nhưng có một vấn đề cho đến hôm nay tôi vẫn chưa hiểu, đó là vì sao họ lại gọi những cô gái đó là “gà mái”?

Tôi đứng trước gương suy nghĩ lan man, Mỹ Tuệ kéo tay tôi nói: “Tự sướng thế đủ chưa?”

Tôi định thần lại, mùi nước hoa trên người cô ấy đã thấm sang cả quần áo tôi.

“Đi hát karaoke đi, lâu lắm rồi không đi hát.” Cô ấy làm bộ trẻ con nũng nịu đợi tôi đồng ý.

Tôi không biết mình có xúc động vì điệu bộ đó hay không, chỉ gật đầu đồng ý ngay.

Lúc xuống dưới lầu, Mỹ Tuệ hỏi tôi mồm miệng đã đỡ chưa. Tôi làm mặt giận nói với cô ấy đã không sao rồi. Cô ấy học điệu bộ của cảnh sát, cung kính hành lễ với tôi, nói lần sau tôi bị bệnh, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tôi chu đáo.

Tôi thầm cằn nhằn: “Đừng mong có lần sau chứ, có ai muốn bị bệnh đâu, nhất là tớ.”

“Anh chàng đẹp trai của cậu đâu?” Tôi đột nhiên nhớ tới cái người giống như em trai cô ấy.

“Anh ta à, đi làm rồi, dạo này rất bận.” Nói xong, ánh mắt Mỹ Tuệ dường như u ám hơn rất nhiều. Xem chừng là một mối tình vĩ đại, tiếc là tôi chưa từng được trải qua mối tình nào như thế.

“Hay là gọi Lăng Sở cùng đi?” Tôi đề nghị. Chỉ là bạn chung nên mới nhớ đến anh chàng này.

Mỹ Tuệ vừa đi vừa soi gương, sau đó khẽ gật đầu đồng ý. Nha đầu này làm sao lại thành ra điệu thế. Tôi lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Lăng Sở, tổng đài báo máy Lăng Sở đang bận.

Lăng Sở lúc nào cũng bận, có lúc tôi cũng mặt dày không biết xấu hổ tìm đến làm phiền anh ấy. Khoảng một phút sau, anh ấy gọi lại cho tôi.

Mỹ Tuệ cướp lấy điện thoại, nói một câu mà mỗi lần nhớ lại tôi đều không khỏi nổi da gà: “Anh Lăng Sở, em nhớ anh quá.”

Cho dù cô ấy đã dùng giọng mũi như tôi để nói, nhưng giọng nói của mỗi người luôn có sự khác biệt. Tai Lăng Sở rất thính, chắc chắn sẽ nghe ra. Mỹ Tuệ đang chơi xấu. Cầm lấy cái gương của Mỹ Tuệ tự soi mặt mình trong đó, tôi chẳng hề thấy mỹ nhân xinh đẹp mà cô ấy nói, nói một cách công bằng thì chỉ thấy trong gương là hình ảnh của Bạch Cốt Tinh mà một tỷ ba dân số của Trung Quốc đều sợ.

Ngắt điện thoại, tôi được đưa thẳng lên phòng KTV 306 của quán Thịnh Hoa. Cô nàng Mỹ Tuệ đã đặt phòng trước rồi, mặc cho tôi nói thứ sáu ở đây chắc không có nhiều người.

Lúc chúng tôi đến nơi trời đã tối. Trong phòng còn để đèn mờ khiến không thể nhìn rõ mặt người bên cạnh. Tôi gọi nhân viên phục vụ bảo họ bật đèn sáng, sau đó gọi luôn mười hai chai bia. Mỹ Tuệ vừa thử micro vừa nói tôi điên quá.

Tiếng nhạc ầm ĩ khiến tai tôi như ù đi. Tôi ngồi trên sofa chán nản rót bia uống. Trước đây luôn có Y Dương cùng tôi hát những bản tình ca, đáng tiếc giờ đã không như vậy nữa. Tôi hận tên khốn đó bởi đi đến đâu tôi cũng thấy hình bóng quen thuộc của anh ta.

Mỹ Tuệ đứng trên sân khấu hào hứng hát vang một bài không biết tên, tôi học theo đám fan cuồng, nhiệt tình vỗ tay, cho đến khi tay rát bỏng mới thôi. Cho dù tôi cho rằng người ta đi hát vì tiền thì vẫn phải thừa nhận cô nàng này hát vì đam mê.

Uống bia được một nửa rồi mới thấy Lăng Sở đẩy cửa bước vào. Anh ấy mặc com lê, rất ra dáng một giám đốc. Đến tụ điểm vui chơi như thế này mà lại mặc như thế. Vì lỗi này của Lăng Sở, tôi phạt anh ấy ba chai.

Nhìn thấy hai cô gái quậy tưng bừng thế này chắc hẳn anh ấy cũng rất ngạc nhiên.

“Ngài giám đốc cũng hát vài bài chứ?” Tôi đưa micro và phiếu yêu cầu bài hát tới trước mặt Lăng Sở. Không biết vì sao khái niệm giám đốc này cứ bám riết trong tôi, không chịu mất đi. Đến chết tôi vẫn nhớ Lăng Sở là một giám đốc, không phải nhân vật bình thường. Lẽ nào là vì tôi đang tự ti?

Anh ấy không quá hào hứng, điền vào phiếu yêu cầu bài hát Yêu em một ngàn năm của Lưu Đức Hoa. Tôi ngồi dưới vừa nghe vừa uống bia. Đèn sân khấu chiếu lên gương mặt anh ấy từng vòng từng vòng, giống như sắc màu của cầu vồng sau mưa.

Lúc Lăng Sở hát bài này có vô tình quay đầu nhìn về phía tôi. Tình cảm lặng lẽ gửi trong ánh mắt anh ấy khiến tôi dù đã uống hơi nhiều bia cũng phải trốn tránh. Anh ấy hát rất hay, rất tình cảm.

Hóa ra người mình thích và người thích mình mãi mãi không thể nào là một. Cũng giống như lúc này trong tôi đang vang lên hai tiếng hát, một ở trong lòng tôi và một ở tận cùng trái tim tôi.

Mỹ Tuệ, nha đầu này không biết đã quay lại từ lúc nào, cô ấy bắt chước dáng vẻ của tôi, cầm chai bia lên tu một hơi rồi mới đặt xuống. Tôi thấy thế thì trợn mắt há mồm, không nói được gì.

Có lẽ vì đã uống không ít nên không đợi Lăng Sở kết thúc bài hát, mắt tôi đã hoa lên, trước mặt nhập nhòe. Đáng sợ nhất là chai rượu vang trên bàn cũng bị tôi uống hơn một nửa.

Tôi đứng lên khỏi sofa, bắt đầu nhảy nhót điên cuồng. Tôi cướp lấy micro nhưng khi âm nhạc vang lên thì một câu cũng không hát, chỉ không ngừng khóc “hu hu” trong micro. Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, người cũng mất dần cảm giác.

Làm loạn không được bao lâu thì tôi đuối sức, năm bất động trên sofa, một tiếng cũng không kêu. Mỹ Tuệ vẫn đang rền rĩ trên sân khấu, tôi gục vào vai Lăng Sở, lịm đi.

Nước mắt tôi giống như dòng nước đã thông, ào ào đổ xuống. Tiếng nói của tôi cũng biến đổi, cứ như được phát ra từ mũi vậy.

Tôi chớp chớp nâng được mí mắt lên, cố gắng để tỉnh táo hơn một chút. Sau đó lại ngốc nghếch hỏi Lăng Sở một câu đã từng hỏi một lần trước đó: “Liệu Y Dương có quay về bên tôi nữa không?”

Lăng Sở rút bàn tay đang để trong túi áo ra, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi. Anh ấy dùng giọng điệu rất chân thành nói với tôi: “Có, rồi Y Dương sẽ quay về bên em.”

Tối hôm đó tôi uống say bí tỉ, đến khi tỉnh lại đã là chuyện của buổi trưa ngày hôm sau rồi. Chuyện xảy ra tối hôm qua, có những thứ tôi không còn nhớ nữa.

Sáng sớm hôm nay, Mỹ Tuệ để lại tờ giấy trên đầu giường tôi, trên đó viết: “Nha đầu cậu uống rượu cũng thật giỏi, thiếu chút nữa thì hại chết tớ. Nhớ lần sau, tuyệt đối không được tìm Lăng Sở giúp cậu thu dọn bãi chiến trường. Bữa sáng ở trên bếp, ăn đi nhé.”

Tôi vò vò đám tóc trên đầu, muốn ngồi dậy lại cảm thấy toàn thân không có sức, giống như vừa mắc trận cảm nặng vậy. Tôi chống tay lên giường, chầm chậm ngồi dậy.

Đây đã là người thứ hai khâm phục tôi rồi, Lão Lý khâm phục tài ăn nói của tôi, Mỹ Tuệ khâm phục tửu lượng của tôi, xem chừng xã hội loạn đến mức không thể tồi tệ hơn được rồi.

Từ khi đi khám bệnh mấy hôm trước, bệnh chảy máu chân răng của tôi đã được cải thiện rõ rệt. Lúc đến bệnh viện kiểm tra lại, tôi nhặt được một tờ rơi in ấn công phu.

“Đường dây nóng quyên hiến tủy sống XXX.”

Tôi dừng lại ở đó rất lâu. Cho dù có tư tưởng của dân thành thị, nhưng dù sao cũng đã học qua trung học phổ thông nên cũng có thể hiểu một chút về vai trò của máu đối với sức khỏe người. Bức ảnh trên tờ rơi đó rõ ràng đã thu hút tôi, đôi mắt đầy chờ đợi đó khiến lòng tôi không ngừng run rẩy.

Tôi lấy điện thoại, tức tốc ghi lại số đường dây nóng đó, đi vào bệnh viện.

Tìm rất lâu sau mới thấy số điện thoại của Hải Lộ, một người bạn đã mất liên lạc bấy lâu nay của tôi. Gọi cho cô ấy, chưa đầy năm phút sau, cô ấy mặc áo blouse trắng phong độ ngời ngời chạy đến. Nói thực tôi luôn có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy bộ quần áo blouse trắng này. Thấy cô ấy còn cách tôi một đoạn ngắn, tôi khen ngợi: “Thì ra cũng là một người có đẳng cấp.”

Cô ấy đến gần, khẽ cười với tôi: “Y Thần cậu vẫn như ngày xưa, muốn tôi giúp cậu gì nào?”

Tôi cười cười, vẫy tay chào cô ấy.

Đây là người mà tôi gọi là hoa khôi của trường cũ, Đinh Hải Lộ, quan hệ giữa tôi và cô ấy cũng không thân thiết gì, chẳng qua chỉ là bạn bè đã có lúc giúp đỡ lẫn nhau. Hải Lộ hiện đang là bác sĩ khoa Huyết học của một bệnh viện hàng đầu, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà gia thế còn rất giàu có. Bố cô ấy là cục trưởng, mẹ cô ấy là giáo sư đại học.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy hổ thẹn vì thua kém, thực sự muốn đập đầu vào tường mà chết đi cho rồi.

Tôi nhìn mái tóc óng mượt đến mê hồn của cô ấy, sau đó nói rất khách khí: “Sao đẹp bằng cậu được.”

Cô ấy nhoẻn miệng cười, làm bộ ngất ngây sung sướng vì lời khen của tôi.

Nhớ năm đó, Y Dương cũng muốn theo đuổi Hải Lộ, kết quả là giữa đường gặp phải Trình Giảo Kim [9] là tôi. Cũng không biết vì sao tôi và anh ta yêu nhau. Đương nhiên, tôi cũng không biết vì sao anh ấy không theo đuổi Hải Lộ nữa mà quay sang theo đuổi tôi.

[9] Trình Giảo Kim: một võ tướng Trung Quốc. Khi đánh trận chỉ đánh được ba búa một, nếu địch không thua sẽ chạy, sau đó quay đầu lại đánh ba búa nữa, cho nên về sau nhân vật này được dùng để chỉ những kẻ nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác.

“Hải Lộ, bệnh viện các cậu có nhận quyên hiến tủy sống không?” Phòng làm việc chỉ có tôi và cô ấy, không có nhiều người qua lại.

Nghe xong, cô ấy nhìn tôi một cách hết sức ngạc nhiên, rồi cười nói: “Y Thần, cậu trở thành người có lòng nhân ái như thế này từ bao giờ vậy?”

Kỳ thực tôi cũng không biết “nhân ái” – từ này gợi lên khái niệm gì trong lòng tôi. Tôi từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng mình là người có lòng nhân ái, tôi muốn hỏi là nhân ái có thể biến thành cơm ăn, có thể khiến mọi người trường sinh bất lão hay không?

Tôi mở cuốn sách y học dày cộp trên bàn ra đọc chăm chú, hồi lâu cũng không nói gì. Không biết là quỷ thần muốn cùng tôi chơi trò gì nữa. Bố mẹ tôi không biết, Hứa Y Nam không biết, không ai biết cả. Tôi tự cấu mạnh vào đùi mình, rất đau. Xem ra đây là thật, không phải mơ. Tôi cũng không phải là xúc động nhất thời.

Tôi lấy lại tinh thần, hai mắt nhìn chăm chăm ra hành lang, sau đó rất nghiêm túc hỏi Đinh Hải Lộ: “Quy trình cụ thể diễn ra như thế nào?”

“Đầu tiên là tuổi tác của cậu là phù hợp, tình trạng sức khỏe…”

Đinh Hải Lộ dựa vào bàn hỏi tôi những câu như thế. Sau khi tôi trả lời xong, cô ấy đưa cho tôi một tờ bảng phiếu phải điền, sau đó hỏi tôi: “Người nhà cậu có đồng ý không?”

Tôi gật đầu không chút phân vân, bố mẹ tôi đều là thành phần trí thức, nhất định sẽ đồng ý. Rời bệnh viện, tôi cảm thấy vừa căng thẳng vừa nhẹ nhõm.

Đinh Hải Lộ nói sẽ thông báo cho tôi thời gian đi kiểm tra máu.

Hôm sau, lúc tôi đang một mình qua đường sang khu phố ăn uống, các món nướng Tứ Xuyên ở đó thơm lừng hấp dẫn tôi. Lúc còn yêu Y Dương, tên ấy chưa từng đồng ý cho tôi ăn những đồ này. Bởi vì món ăn Tứ Xuyên cho rất nhiều ớt, anh ta biết người bị đau dạ dày như tôi nếu không chú ý ăn phải thì sẽ đau đến mức phải gọi 6542 [10].

[10] Số máy gọi cấp cứu của Trung Quốc.

Bây giờ thì tôi chẳng kiêng dè gì, cứ ăn uống thoải mái, cũng không có ai hỏi han. Tôi không ngờ con phố ăn uống nhỏ xíu này lại bán bao nhiêu là đồ ăn ngon.

Dạo quanh các cửa hàng chừng gần một tiếng thì Lăng Sở gọi đến. Tôi tiếp tục ăn, không quan tâm. Không biết vì sao, tôi không muốn nghe điện. Điện thoại để trong túi quần cứ kêu và rung như vậy cũng có chút phiền phức. Nhưng nó kêu mãi rồi cũng ngừng.

Sau khi về đến nhà tôi mới nhàn nhã mở điện thoại, có ba cuộc gọi nhỡ. Trong danh sách cuộc gọi đã nhận tôi bỗng phát hiện cái tên Lăng Sở ở vị trí đầu tiên. Sau khi suy nghĩ mấy giây, tôi quyết định xóa cái tên có chút quen thuộc đó.

Nhớ ra là gần đây mình và người này điện qua điện lại hơi nhiều, tôi gõ gõ đầu: “Chỉ là giúp anh ấy trở thành người anh em tốt thôi mà.”

Thời gian gần đây tôi thường thích nấu cháo điện thoại, bởi vì tôi nhận thấy cuộc đời này thật sự không có mấy chuyện có ý nghĩa, tẻ nhạt quá, giống như cuộc sống của tôi ngoài ăn ra chỉ có ngủ. Đúng lúc tôi vừa an nhàn nhắm mắt lại thì điện thoại lại đổ chuông, còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nhận ra ai gọi thì tôi đã ấn nút nghe rồi. Tôi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu hú liên hồi vọng vào trong điện thoại.

“Y Thần, con đang ở đâu? Bố con phải đi cấp cứu rồi.” Một loạt tiếng bước chân gấp gáp, mẹ tôi dường như đang rất tuyệt vọng.

Phụ nữ gặp chuyện này đều sẽ khóc.

Tôi không kịp đi dép, nhảy từ trên giường xuống là cuống cuồng lao ra cửa. Sau đó cầu thang náo động bởi tiếng bước chân bình bịch của tôi.

Hôm nay giao thông khá tốt, không có ùn tắc nghiêm trọng. Lúc vội vàng chạy vào bệnh viện tôi có chút mất phương hướng, cho dù đã đến đây n lần. Lúc này tôi thật sự muốn mọc ra đôi cánh, bay đến cạnh bố tôi.

Tôi căng thẳng đến mức quên mất mẹ tôi nói bố ở phòng nào. Cho dù tôi vỗ trán đau điếng cũng không thể nhớ được, mãi tới khi vỗ đỏ cả trán mới nhớ được mấy con số đó.

Tôi mở cửa phòng bệnh, Hứa Y Nam và Hàn Cần Hiên đã chạy đến trước tôi. Không kịp chào hỏi, tôi chạy đến níu lấy cánh tay mẹ hỏi han tình hình, thấy mắt bà đã sưng mọng như hai quả đào. Giọng mẹ ngắt quãng, nức nở: “Bố con… bị cao huyết áp… bị ngất…”

Lúc mẹ mới nói được nửa câu, tôi lo lắng tưởng như ngừng thở, lúc nghe đến hết câu, cơn choáng váng của tôi mới dần dần tan đi.

“Bây giờ bố thế nào ạ?” Tôi mở to mắt nhìn bố tôi đang nằm hôn mê trên giường, cảm giác lo sợ làm tim loạn nhịp.

Hoàn cảnh này khiến tôi nhớ tới buổi chiều hôm đó, khi bệnh tim của ông nội tái phát phải nhập viện. Khi đó tôi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Ông nội nằm trên giường bệnh, không mở mắt, không nói chuyện, không cử động. Tôi cầm quả táo ở tủ đầu giường đến lay lay tay ông, gọi: “Ông ơi, ông dậy ăn táo này.” Nhưng ông chỉ nằm đó yên lặng, mẹ bế tôi ra ngoài nói: “Ông nội ngủ rồi, đừng gọi ông.”

Lúc này nhớ lại mình hồi đó, có chút buồn cười, nếu tôi có thể khiến người đang hôn mê nằm trên giường bệnh ngồi dậy ăn táo thì chẳng hóa ra tôi là thần y hay sao.

Bố tôi lúc này giống hệt như ông tôi hồi đó, cũng không mở mắt, không nói, không cử động. Bây giờ tôi đã lớn rồi, không còn kéo tay gọi bố dậy ăn táo như hồi nhỏ nữa.

Chỉ là ông tôi sau khi kiên trì được mấy ngày thì ra đi mãi mãi. Ngày đưa tang ông, cả gia tộc chúng tôi đều mặc đồ đen, bố tôi quỳ trước mộ ông suốt một giờ. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó chúng tôi không phải là quá nhỏ thì có lẽ bố tôi đã gọi chúng tôi lại quỳ lạy cùng ông rồi.

Tôi nghĩ miên man, trong lòng bỗng cảm thấy xót xa. Từ khi ông tôi mất đến nay, mỗi lần đến phòng bệnh tôi đều thấy mình căng thẳng và sợ hãi vô cùng. Tôi ghét nơi đây, cực kỳ ghét. Kể cả cách bài trí toàn một màu trắng lạnh toát ở nơi đây cũng khiến tôi bủn rủn chân tay.

Tôi đứng bên giường bệnh khá lâu nên chân có cảm giác tê cứng, nhè nhẹ giẫm giẫm chân hai cái và tìm một chỗ trong phòng rồi ngồi xuống.

Hàn Cần Hiên khoác tay Hứa Y Nam lặng yên ngồi đó, căng thẳng chờ đợi, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi. Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cây đại thụ trước sân vọng tới tiếng hót của loài chim nào đó.

Cửa mở ra, cô y tá bước vào phá tan bầu không khí im lặng ở trong phòng. Cô ấy lấy nhiệt kế kẹp dưới nách bố tôi xem kỹ, sau đó ghi lại vào sổ theo dõi bệnh, cuối cùng cô ấy dùng tay vẩy vẩy cái nhiệt kế mấy cái rồi lại nhét lại vào nách bố tôi.

Tôi đặt cái túi xách trên vai xuống, giọng điệu kiên quyết: “Mọi người đều về cả đi, ai cũng bận đi làm mà. Hôm nay con đang nghỉ phép. Mọi việc ở đây cứ giao cho con là được rồi.”

Tôi biết mẹ tôi luôn giống như cái cây cắm rễ xuống bục giảng, một chút cũng không muốn rời. Hứa Y Nam lại là nhân vật quan trọng trong công ty, vắng anh ấy chưa đến một ngày có khi tổn thất đã lên tới mấy trăm nghìn. Còn về chuyên gia gây chuyện Hàn Cần Hiên thì có thể tùy ý đi hay ở.

Tóm lại, tôi là người rảnh rỗi nhất, lúc này không hy sinh thì còn đợi lúc nào nữa. Chút hy sinh nhỏ nhoi này mà cũng không làm được thì tôi đâu còn là Hứa Y Thần.

Nghe những lời tôi nói, mẹ tôi và vợ chồng anh trai phân vân hồi lâu, cuối cùng sau khi dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần là phải nhớ đắp chăn cho bố tôi cẩn thận, ba người đó mới chịu đi về.

Tôi kiềm chế để không trở thành tên ngốc trong căn phòng chán ngắt này, sau đó dựa đầu vào tường mơ màng thiếp đi lúc nào không biết. Có người gõ cửa. Gõ liên ba cái một cách rất quy củ sau đó mở cửa bước vào. Lúc tôi nhìn rõ người đứng trước mặt ấy liền lập tức sụp đổ. Sao Y Dương lại đến đây? Tôi muốn mở miệng ra nói với anh ta câu gì đó, anh ta không thèm bận tâm tới tôi mà mang rất nhiều hoa quả, thuốc bổ đi thẳng đến đầu giường bố tôi, đặt chúng xuống, sau đó ngồi xuống cạnh giường bệnh, chăm chú nhìn bố tôi, không nói một lời. Tôi không bước tới làm phiền anh ấy mà chỉ yên lặng đứng nhìn anh ấy từ phía sau. Cho đến lúc chân tôi tê mỏi vì đứng quá lâu, anh ấy mới đứng dậy bỏ đi, suốt thời gian đó Y Dương không hề để ý đến sự tồn tại của tôi. Tôi tức giận đùng đùng, lúc Y Dương đưa tay định mở cửa tôi bỗng mở miệng hỏi một câu mà bấy lâu nay tôi vẫn không dám thừa nhận: “Lẽ nào hai chúng ta thực sự kết thúc rồi?” Y Dương vẫn quay lưng lại phía tôi, giọng nói lạnh lùng: “Y Thần, chúng ta đã chia tay nhau rồi.” Sau đó anh ta dứt khoát dứt áo ra đi, không thèm quay đầu lại nhìn lấy một lần. Tôi nhìn theo bóng anh ta, lớn tiếng chửi mắng: “Y Dương, anh là thằng khốn! Không bằng loài cầm thú!”, rồi nhặt nhạnh hết những thứ anh ta mua đến, ném ra cửa. Cuối cùng còn dùng chân đá tung cánh cửa, cho cánh cửa kẹp chết anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.