Diệp Sở Sinh ngây ngẩn cả người, đại não giống như bị thiên thạch rơi trúng, trong nháy mắt trở nên si ngốc.
Đào Tử Kiệt dùng hai tay chống đỡ cơ thể mình, nghiêng đầu, từ bên trên quan sát hắn, ánh mắt phóng túng giống như mang theo một cái móc câu, tầm mắt Diệp Sở Sinh dừng lại trên xương quai xanh quyến rũ của Đào Tử Kiệt, ngón tay lướt nhẹ lên đó lưu luyến không rời.
Nhưng mà, trình độ loại này hiển nhiên không thể làm Đào Tử Kiệt vừa lòng, hai chân cậu vô cùng tự nhiên mà vòng qua người Diệp Sở Sinh, tiếp đó ngồi lên trên đùi hắn, ghé sát đến bên tai hắn thì thào: “Nếu anh là đàn ông thì mau thao chết tôi đi…”
Diệp Sở Sinh biết nhất định đã có chuyện xảy ra, nhưng hiện tại hắn không có thời gian để để tâm tới.
Đào Tử Kiệt cứ ngồi như vậy làm cho nửa mình dưới của hắn trướng đến phát đau, cặp mông khi nhanh khi chậm khiêu khích trêu đùa, Diệp lão đại không muốn thừa nhận mình bị sắc dụ làm cho u mê đầu óc, nhưng hai tay của hắn đã vòng qua hông cậu, ánh mắt chạm đến đầu nhũ đêm qua bị ngắt nhéo sưng đỏ, hơi thở gấp gáp.
Chẳng biết từ lúc nào hai người đã lõa thể, nằm lăn lộn trên thảm trải sàn mềm mại, Diệp Sở Sinh lúc thì ôn nhu liếm láp, khi lại thô bạo gặm cắn, lưu lại rất nhiều dấu hôn trên cơ thể Đào Tử Kiệt
Cuối cùng hắn cũng có được cảm giác thoả mãn.
Kiên trì kháng chiến mới gặt được thắng lợi, cuối cùng Đào Tử Kiệt cũng mở lòng tiếp nhận hắn.
Diệp Sở Sinh vì thế mà mê say một hồi lâu, hắn dùng ngón tay qua lại vuốt ve đôi môi của Đào Tử Kiệt, giọng nói mềm mỏng đến mức nghe muốn chảy nước: “Bảo bối, liếm ướt nó đi, nếu không cậu sẽ bị đau.”
Ánh mắt mông lung của Đào Tử Kiệt bỗng hiện ra một vẻ điên cuồng: “Nhanh, thao tôi khiến tôi đau đớn gấp vạn lần đêm qua.”
Ánh mắt Diệp Sở Sinh buồn bã, cúi người ngậm lấy cự vật của cậu, vừa tranh thủ lấy thêm cảm tình của cậu, vừa đưa ngón tay đi vào bên trong dò xét. Bên trong vừa chật chội, lại nóng bỏng, đầu lưỡi hắn liếm dọc theo côn trụ, tiếp đó di chuyển tới cửa cúc đang hé mở mà khiêu khích.
Cả người Đào Tử Kiệt chấn động như bị sét đánh trúng, chút thanh tỉnh còn lại bị quẳng lên chín tầng mây.
Cậu kéo tóc Diệp Sở Sinh, ngửa đầu thở gấp, phía trước và phía sau đều bị kích thích, khoái ý dâng trào, tinh dịch nóng bỏng bắn ra, dính đầy trong lòng bàn tay Diệp Sở Sinh. Đào Tử Kiệt thất thần nhìn cửa thông gió, để mặc cho Diệp Sở Sinh nâng hai chân mình lên, hắn đẩy toàn bộ niêm dịch trắng đục vào phía sau cậu.
“Bảo bối, A Kiệt…” Diệp Sở Sinh hôn cậu thật sâu, một phát đâm thẳng vào bên trong cậu.
Hai người đồng thời giật mình, Đào Tử Kiệt ôm cổ Diệp Sở Sinh, hai chân kẹp chặt lấy hông của hắn, tinh thần lên xuống theo từng đợt va chạm. Sự nghênh hợp của cậu làm cho Diệp Sở Sinh càng điên cuồng hơn, bị tràng bích chật hẹp nóng bỏng bao lấy, hắn mặc sức hưởng thụ bữa tiệc mình chờ mong bấy lâu, cuối cùng cũng có thể chân chính trải nghiệm cảm giác hai cơ thể giao hòa làm một.
Đúng vậy, hai cơ thể hoà vào nhau, hắn còn hận vì không thể cứ như vậy mà chết ở trên người cậu.
Bên ngoài phòng làm việc kẻ đến người đi, không một ai biết, hai người đàn ông ở bên trong đang hừng hực khí thế giao hoan.
Sau khi Diệp Sở Sinh phóng thích trong cơ thể Đào Tử Kiệt cũng không rút ra, hắn cúi người hôn lên môi Đào Tử Kiệt. Toàn thân hai người được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, tiếng hít thở ứng đối lẫn nhau, cuồng loạn mà dâm mỹ.
Diệp Sở Sinh liếm đi giọt mồ hôi trên chóp mũi Đào Tử Kiệt, ôn nhu hỏi: “Bảo bối, cậu làm sao vậy?”
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ trên mái nhà, hương vị ấm áp của ánh nắng lan tỏa khắp căn phòng, cảm giác ấm áp này khiến con người ta sinh ra lười biếng.
Đào Tử Kiệt tỉnh lại, đầu có cảm giác đau nhức, men say làm phản ứng của cậu chậm lại. Gương mặt nhã nhặn của Diệp Sở Sinh gần trong gang tấc, hai người đều trần truồng nằm trên giường, cậu ôm hông hắn, hắn ôm cổ cậu, chân của bọn họ đan chéo vào nhau.
Tư thế này, mờ ám đến mức hoang đường.
Đào Tử Kiệt không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào cái cổ thon dài của Diệp Sở Sinh, cậu tưởng tượng hai tay mình dần dần vươn lên và âm thanh xương cổ bị vặn gãy thật tuyệt vời biết bao, cho đến khi thấy mí mắt của Diệp Sở Sinh rung động, cậu mới nhìn ra chỗ khác.
“Bảo bối, buổi sáng an lành.” Diệp Sở Sinh dụi mặt vào cậu, giọng nói trầm thấp lộ ra vui mừng.
Đào Tử Kiệt rợn tóc gáy, nói một câu phá nát khung cảnh tươi đẹp trước mắt: ” Súc sinh tránh xa tôi ra, miệng anh thối muốn chết.”
Không còn cách nào khác, cậu thật sự chịu không nổi nữa rồi, bản thân đường đường là nam nhi đại trượng phu, lại bị Diệp súc sinh luôn miệng gọi bảo bối.
Đào Tử An đi rồi, cuộc sống lại trở về theo nề nếp trước đây
Diệp Sở Sinh cả ngày ở nhà rảnh rỗi hết trồng cây nuôi cỏ lại đánh đàn câu cá, chuyện trong bang phái đã có người lo, không tới lượt lão đại như hắn phải phiền não. Cuộc sống của Đào Tử Kiệt thì không vui vẻ như vậy, lên núi xuống biển, múa đao vác súng, còn phải học ngoại ngữ, ngày nào cũng mệt mỏi không khác gì một con chó. Thật không hiểu Diệp Sở Sinh đang nghĩ cái quái gì, hắn dường như đang muốn biến cậu thành một thiên tài.
Đào Tử Kiệt không biết số liệu về thể năng và tiến độ học tập của cậu đều được huấn luyện viên báo cáo lại với Diệp Sở Sinh.
“Cô thử nói xem. Lão Đại đang muốn huấn luyện ra một James Bond* thứ hai để cứu vớt Hồng Kông hay sao?” Mạc Bắc cảm thấy tò mò.
(James Bond là điệp viên 007 đó:>)
Lưu Huỳnh lắc đầu: “Có lẽ Sinh ca có ý định đánh cắp bí mật của chính phủ.”
“Ba” một tiếng, Diệp Sở Sinh vứt báo cáo trong tay xuống: “Hai người không biết nói xấu thì phải nói nhỏ giọng một chút sao? Hay là rảnh rỗi quá không có việc gì làm? Muốn đại diện cho Diệp thị đến Nam Phi khảo sát không hả?”
Mạc Bắc và Lưu Huỳnh nhìn nhau, vội vàng kiếm cớ bỏ chạy.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Mạc Bắc đột nhiên vỗ trán một cái, nói: “Tôi hiểu rồi!”
“Hiểu gì?” Lưu Huỳnh buồn bực nhìn hắn.
“Cô có nhớ Tiểu Niệm chết như thế nào không?”
Nhắc tới cái tên đã phủ đầy bụi từ rất lâu, hai người đều trầm mặc.
“Mạc Bắc, ý của anh là…” Lưu Huỳnh có chút khổ sở, nhưng đa phần vẫn là phẫn nộ: “Hắn xứng đáng bị như vậy, ai bảo hắn dám phản bội Sinh ca!”
“Cô không hiểu, hắn đúng là rất đáng chết, nhưng không đáng phải chết ở trong tay kẻ khác.”
Lưu Huỳnh mơ hồ rồi như hiểu ra điều gì, thở dài. Chỉ có chết mới không thể vãn hồi tiếc nuối.
Nửa đêm, Đào Tử Kiệt rời giường, cậu không dám bật đèn, lợi dụng bóng tối sờ soạng tìm kiếm khắp phòng. Bản thân cậu cũng không biết mình đang tìm thứ gì, chỉ là trực giác mách bảo cậu phải theo dõi căn phòng bí mật này.
“Không có ánh sáng cậu vẫn nhìn được sao?” Bóng dáng Diệp Sở Sinh xuất hiện ở cửa giống như một con quỷ.
Đào Tử Kiệt hoảng sợ, cố gắng trấn định lại mình.
Diệp Sở Sinh mở đèn, ánh đèn chiếu sáng rõ cả căn phòng làm cho Đào Tử Kiệt không còn chỗ trốn, cậu nheo mắt nhìn quanh gian phòng chứa đầy đồ cũ. Sách vở, quần áo, giày vớ, ngay cả đồ dùng vệ sinh cá nhân hằng ngày cũng có, cuối cùng tầm mắt Đào Tử Kiệt dừng lại trên một cái khung ảnh, tấm ảnh chụp bên trong đã phai màu, nhưng vẫn nhìn ra được hình dáng của hai thiếu niên.
“A Kiệt, cậu chờ mong có thể tìm được thứ gì ở đây?” Diệp Sở Sinh chống tay dựa vào cửa, tóc mái che khuất tầm mắt, không nhìn rõ được biểu cảm, chỉ có âm thanh lạnh như băng sang sảng bên tai: “Cậu muốn tìm ra nhược điểm của tôi sao?”
Đào Tử Kiệt tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Tôi chỉ muốn hiểu thêm về anh.”
“Vậy sao không hỏi thẳng tôi?”
“Nếu bây giờ tôi hỏi anh sẽ trả lời chứ?” Đào Tử Kiệt cầm một quyển sách giáo khoa ngữ văn trung học, nhìn chằm chằm cái tên trên bìa sách hỏi: “Tương Niệm là ai? Cậu ta từng sống ở đây sao?”
Diệp Sở Sinh xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên không biết phải giải thích tình huống trước mắt như thế nào.
Hắn hoàn toàn có thể nói với Đào Tử Kiệt rằng mình không cần phải trả lời cậu, bảo cậu mau cút ra ngoài.
Nhưng nếu làm như vậy hắn sẽ phá hủy quan hệ hiện tại của hai người, Đào Tử Kiệt đã bắt đầu để cho hắn ôm, lúc động tình sẽ đáp lại hắn, cậu cũng dồn hết sức để hoàn thành mệnh lệnh của hắn. Tuy rằng tất cả chỉ là sự phục tùng bên ngoài, nhưng làm được như vậy đã rất khó, cho nên hắn nhất định phải tìm ra cách chu toàn cả hai.
Khi Đào Tử Kiệt không muốn tiếp tục hỏi thì Diệp Sở Sinh lại lên tiếng: “Nói cho cậu biết cũng được, nhưng cậu lấy cái gì ra để trao đổi với tôi đây?”
Đào Tử Kiệt cười lạnh: “Tôi còn có thứ gì anh muốn nhưng chưa đoạt được sao?”
Câu trả lời của cậu làm Diệp Sở Sinh có chút nản lòng, trong mắt cậu tôi chỉ dừng lại ở hai chữ cướp đoạt thôi sao?
“Bây giờ cũng sắp tới lúc cậu làm bài kiểm tra đánh giá năng lực, chúng ta đánh với nhau một trận quyền anh đi, nếu cậu thắng tôi sẽ giải đáp tất cả các câu hỏi của cậu.”
Vì thế vào lúc 4 giờ sáng, đêm đen gió lớn, hai người đàn ông mặc trên người quần áo bảo hộ, đứng đối nghịch giữa sân cỏ.
“Trận này không có quy tắc, cứ ngã xuống đất không dậy được là thua.” Diệp Sở Sinh nói.
Đào Tử Kiệt đánh một quyền vào bụng của hắn, nếu đã không có quy tắc, không đánh lén mới là thằng đần.
Diệp Sở Sinh bị một quyền của cậu đánh cho phải lui về sau hai bước, nhịn đau bật cười: “Cậu thật là…”
Còn chưa nói xong, Đào Tử Kiệt lại xoay người, nhấc chân đạp thẳng vào mặt Diệp Sở Sinh, rõ ràng là không muốn nói nhảm cùng hắn. Diệp Sở Sinh dùng cánh tay đỡ đòn, nhân cơ hội trả lại cậu một quyền vào giữa xương gò má.
Hai người không ai nhường ai, cậu tới tôi đi dốc toàn lực ra đòn. Đào Tử Kiệt tránh được quyền cước của hắn, xoay khuỷu tay đánh vào ngực đối phương, xem ra đợt huấn luyện lần này rất hiệu quả, độ nhạy bén và lực độ tăng lên đáng kể. Diệp Sở Sinh híp mắt, sử dụng chiêu đánh lạc hướng, thừa lúc Đào Tử Kiệt tránh hắn bị vấp ngã, một cước đạp lên chân của cậu.
Đào Tử Kiệt lăn lộn trên cỏ, tránh được quyền cước thứ hai của hắn, tiếp đó liền đứng dậy.
“Con mẹ nó, tên súc sinh đê tiện!” Đào Tử Kiệt giật giật, chân trái đau đến mức không còn cảm giác.
Diệp Sở Sinh cười nham hiểm, ngoắc tay khiêu khích.
Đào Tử Kiệt bây giờ ở trong mắt Diệp súc sinh thực sự vô cùng hấp dẫn, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng bị mồ hôi làm ướt một mảng lớn, bắp thịt săn chắc, mơ hồ có thể thấy được màu sắc cám dỗ của hai điểm hồng trước ngực. Mái tóc ướt sũng bay bay trong gió, mồ hôi trượt dài trên gò má, gân tay nổi lên cộng thêm ánh mắt không chịu khuất phục…
Đào Tử Kiệt nhổ nước bọt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đũng quần đang phồng lên của hắn: “Tên biến thái chết tiệt! Tổ tiên của anh là ngựa đực đầu thai sao? Như vậy mà cũng có thể phát dục.”
Nói xong, cậu lại cười, tháo bao tay xuống, vén áo lên đến ngực để lộ ra cơ bụng hoàn mỹ: “Anh có muốn tôi lột sạch quần áo rồi tiếp tục đánh với anh không?”
Diệp Sở Sinh há hốc mồm, tinh thần vừa phục hồi lại đã bị đánh gục trên cỏ, thằng nhỏ bị bóp chặt.
“Một là nhận thua, hai là tôi bẻ gãy nó, tùy ý anh chọn lựa.”
Cuối cùng cơ hội bắt Diệp súc sinh đưa ra lựa chọn cũng đến, Đào Tử Kiệt vui sướng chờ đón thắng lợi trước mắt, cậu đưa tay còn lại vào trong áo của hắn, vuốt ve lồng ngực hắn, cứng rắn nói: “Đưa ra quyết định nhanh lên, bằng không tôi sẽ biến anh thành thái giám.”
Diệp Sở Sinh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bộ dáng mặt mày hớn hở của cậu, ánh mắt nhu hòa.
Đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy biểu tình thoải mái trên gương mặt cậu, lâu đến mức hắn không tài nào nhớ được nữa, dường như từ lúc bị hắn giam cầm ở bên cạnh mình cho tới nay, ánh mắt cậu chưa từng sáng ngời động lòng người như thế.
Vì thế Diệp Sở Sinh đần độn nói ra một câu rất không liên quan: “Bảo bối, tôi muốn hôn cậu…”
_________________________
BIẾN THÁI + LƯU MANH =?
Ú: có phải là vì beta cái truyện này nên tôi đâm ra biến thái mới thấy cái chi tiết ĐTK bóp t(r)ym của DSS rồi đe dọa nó rất đáng yêu không, hay là bởi vì xuyên suốt 20 chương truyện biến thái bỏ mệ này chỉ có mỗi chi tiết ấy dễ thương???? *ôm mặt*