Cấm Lửa

Chương 5



Trước đây khi Đào Tử Kiệt bị cảnh sát truy nã, tội danh chính là buôn lậu thuốc lá.

Việc này cậu xác nhận là đã làm, trước đây cậu đã báo cáo tình hình rất cụ thể và tỉ mỉ cho thủ trưởng, tất cả thuyền hàng lớn đều bị cảnh sát vây chặn, Đào Tử Kiệt nhảy xuống biển, tất cả mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi.

Chuyện không ngờ là nhóm người đồng đội bị bắt lại khai ra cậu, đáng lẽ nếu xảy ra chuyện này thì với thân phận cảnh sát nằm vùng sẽ hiển nhiên như không có gì xảy ra, nhưng thủ trưởng của cậu lại không làm như vậy đây cũng chính là lý do vì sao cậu lại bị biến thành tội phạm truy nã.

Sau này khi bị Diệp Sở Sinh bắt được, cậu đối với chuyện ở ngoài thực sự không biết gì cả.

Phiên tòa được mở ra, Đào Tử Kiệt lấy thân phận là người tham dự có mặt, chuyện kỳ quái nhất là luật sư đại diện cho cậu dĩ nhiên lại là Diệp Sở Sinh. Chẳng biết hắn dùng thủ đoạn gì, những người khai ra cậu đều đồng loạt sửa lại khẩu cung, nhất trí nói không biết cậu là ai. Đặc sắc hơn là Diệp Sở Sinh còn cho người ở tại chỗ chứng minh thân phận của cậu, hoàn toàn cởi bỏ mọi hiềm nghi.

Từ lúc phiên tòa được mở ra cho đến khi thẩm vấn kết thúc, Đào Tử Kiệt ngoại trừ trợn mắt há mồm thì chính là kinh ngạc sững sờ.

Cái tên chuyên nghiệp mặc tây trang giày da ngồi trên tòa án đọc thuộc lòng làu làu pháp luật chuyên ngành thật sự chính là Diệp Sở Sinh hay sao? Thế giới này rốt cuộc điên đảo đến mức độ nào??!! Cảnh sát đều biến thành cổ hủ, trùm xã hội đen lại biến thành tinh anh xã hội.

Sau khi phiên tòa kết thúc, Đào Tử Kiệt nói: “Tôi muốn đi rửa tay.”

Diệp Sở Sinh đang đàm đạo cùng với vài luật sư “đồng hành”, không thể phân thân, chỉ liếc mắt nhìn phía dưới. Đào Tử Kiệt không nghĩ đến hắn dễ dàng đồng ý đến thế, tim đập nhanh một chút, lập tức xoay người rời khỏi.

Đào Tử Kiệt đi về hướng toilet, tập trung chú ý an toàn ở cửa ra vào, đến phòng rửa tay cậu giả bộ ngồi xổm xuống buộc dây giày, sau khi xác định hành lang không có người, cước bộ lập tức nhanh hơn.

Xoay người xác nhận nhiều lần, cậu đang muốn đẩy cửa thoát hiểm chuẩn bị lao xuống cầu thang, lại bị vỗ vai một cái, quay đầu lại nhìn thấy đôi con ngươi màu xanh da trời, nhất thời hóa đá.

“A Kiệt! Thật đúng là cậu?”

“ Ngài Dương … ” Đào Tử Kiệt nửa mừng nửa lo, chậm rãi mở miệng : “ Sao anh lại ở đây ? ”

Đây là Dương Thụy, cảnh sát nằm vùng cao cấp, đã từng giảng dạy trong trường cảnh sát, là một người vô cùng ghê gớm. Đào Tử Kiệt rất khâm phục hắn, một nửa trong lòng đã xem hắn như là sư phụ của mình.

“ Thật là trùng hợp tôi tiện đường tới lấy chút tài liệu, không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây, chúng ta cùng đi uống một chén nào ! ”

Dương Thụy không nói gì thêm mà kéo cậu đi tới quán cà phê ngoài trời ở lầu ba. Đào Tử Kiệt ngồi xuống, trong lòng bắt đầu tính toán, thoạt nhìn Dương Thụy cái gì cũng không biết, cậu có thể thẳng thắn với hắn, sau đó tìm cảnh sát che chở. Nếu giải quyết bằng năng lực của cậu, đối phó với Diệp Sở Sinh có chút khó khăn.

Nhưng về phương diện khác, cậu tự tay giết thủ trưởng của mình, cũng không biết Diệp Sở Sinh có nắm được nhược điểm hay không, nên mới phải do dự.

Dương Thụy nhấp một miếng cà phê, con ngươi màu xanh nhạt nhìn thật sâu vào cậu : “Tôi thật không nghĩ ra cậu lại làm phản.”

Thì ra hắn ta đã biết !!!! Đào Tử Kiệt thiếu chút nữa đã phun hết ngụm trà sữa ra ngoài.

“A Kiệt, cậu có biết hậu quả của việc làm phản không ? ”

Đào Tử Kiệt lắc đầu : “Ngài Dương.. tôi là thân bất do kỷ…”

Dương Thụy biết rõ lý do này chỉ là viện cớ, vẻ mặt hắn ngưng trọng nói: “Con người một ngày làm sai thôi cũng đã không có biện pháp quay đầu lại, ban đầu trong tất cả học viên, tôi coi trọng nhất là cậu, kết quả để cho tôi thất vọng cũng là cậu.”

“Không có biện pháp quay đầu lại, là có ý gì?”

“Hồ sơ của cậu đã bị tiêu hủy. Cũng có nghĩa là, trên đời này không còn người tên Đào Tử Kiệt nữa, những việc cậu đã từng trải qua trên thân phận này đều bị xóa đi, đồng thời thân phận bây giờ cũng tương đồng với việc xếp vào danh sách bị giám sát theo dõi cả đời.”

Đào Tử Kiệt bối rối, xanh cả mặt, một câu cũng không nói được.

Cậu rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, từ nay về sau, cậu chỉ có thể là Trần Tử Kiệt, chưa tốt nghiệp trung học, đã gây ra ba vụ án, được đánh giá là một tên xã hội đen bất lương. Thế còn thân phận trước của cậu thì sao ? Đã từng tân tân khổ khổ học bài, thi đậu trường cảnh sát, nỗ lực tranh thủ đạt thành tích xuất sắc, nhưng giờ đây… kết quả của những nỗ lực này toàn bộ đều bỏ sông bỏ biển? Đùa gì thế!

“Tôi còn tưởng rằng cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận chứ.” Dương Thụy thở dài, vỗ vỗ bả vai cậu: “Mong rằng sau này cậu sẽ tự mình giải quyết tốt.”

Lúc Đào Tử Kiệt xoay người lại, Dương Thụy đã rời đi từ lúc nào.

Cậu đè lại huyệt thái dương đang co rút đau đớn, bước từng bước một trở về. Hiện tại trong người cậu không có đồng nào, có bạn bè nhưng chỉ là không thân thiết, Hồng Kông là nơi chật hẹp nhỏ bé, cậu còn thể chạy đi đâu.

Diệp Sở Sinh đứng ở cửa phòng rửa tay, nói vào điện thoại: “Tôi đã bắt được người, các cậu rút lui đi.”

Trở lại phía sau biệt thự, vừa mới bước vào cửa trước, Diệp Sở Sinh lại nhìn cậu bằng ánh mắt thâm ý khác. Không kịp mở miệng, Đào Tử Kiệt đã xông lên, đánh một quyền vào mặt hắn, cậu giống như đã phát điên, chỉ muốn dồn Diệp Sở Sinh vào chỗ chết.

Diệp Sở Sinh cũng không phải dễ trêu chọc, đánh trả lại, hai người anh tới tôi lui rất khó phân biệt thắng bại.

Diệp Sở Sinh cảm thấy nếu đánh tiếp nữa thì có lẽ cả căn phòng đều bị hủy đi, hắn liền cưỡi trên lưng cậu, kéo tóc Đào Tử Kiệt đè xuống sàn nhà cẩm thạch: ” Cậu quậy đủ chưa?”

Đào Tử Kiệt phì phò thở dốc, lau máu mũi, xoay người cố sức đẩy hắn ra, sau đó nằm trên mặt đất, cả người như đi vào cõi vũ trụ thần tiên.

Ngoài trời đang mưa to, sấm chớp hiện rõ từng đường, cả bầu trời âm trầm một màu tối đen.

Đào Tử Kiệt đứng ở sân thượng, nhìn mấy con chó chật vật chạy vào đình viện trú mưa, đột nhiên cảm thấy mình và chúng nó không có gì khác nhau.

Những con chó này lại do chính Diệp Sở Sinh thuần dưỡng, hung tàn và nhạy bén, chỉ ăn thức ăn cho chính chủ nhân mình đút cho, nhận nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho cả tòa nhà này.

Diệp Sở Sinh đã từng ở trước mặt cậu biểu diễn hắn thuần dưỡng sủng vật yêu quý của mình như thế nào. Đầu tiên là dạy chúng nó cắn xé yết hầu của con mồi sau đó là khuôn mặt, mắt, mũi, môi xuống nữa là phần bụng và một số bộ phận chưa được phòng bị. Hắn muốn chúng nó phải làm con mồi bị thương thật nặng và đe dọa đến bọn chúng, không làm được lập tức giết chết, phải cắn xé con mồi nhiều lần đến mức chúng tắt thở mới bỏ qua.

Chúng nó vì muốn lấy lòng chủ nhân mình mà giết người, cực độ sùng bái và kính nể chủ nhân, giữa bọn họ hầu như sẽ không bị bất cứ thứ gì phá vỡ.

“Cậu đang suy nghĩ gì thế?” Diệp Sở Sinh từ phía sau ôm lấy hông của cậu.

Đào Tử Kiệt không lên tiếng, cũng không giãy dụa để hao phí sức lực, dù sao đi nữa cậu cũng đánh không lại tên súc sinh này, đây là sự thực.

Ngoài phòng mưa to tầm tả, thế giới mông lung, Diệp Sở Sinh lại vô cùng hăng hái, tay đi xuống hạ thân của cậu, cởi quần lót ra dùng miệng hôn lên nơi đó.

Đào Tử Kiệt chán ghét rũ mắt xuống: “Anh không có việc gì làm thì lập tức sờ lão nhị của tôi, có ý gì đây?”

Diệp Sở Sinh dừng lại, buông tay nói: “Cũng đúng, quả thực không có ý gì, đi ăn cơm đi.”

Đào Tử Kiệt lười suy đoán chủ ý mà hắn đang muốn giấu, xoay người đi vào nhà ăn.

Trong nhà một người hầu cũng không có, cơm nước đều do Diệp Sở Sinh làm, mùi vị đều không thua kém nhà hàng xa hoa. Đương nhiên, Diệp Sở Sinh cũng không tốt lành đến thế, hắn vừa ra đến cửa sẽ đem Đào Tử Kiệt khóa vào phòng trống, chờ đợi lúc hắn trở về đút thức ăn. Kỷ lục dài nhất, chính là hai ngày một đêm không về nhà.

Sau khi ăn cơm no, Đào Tử Kiệt đặt đôi đũa xuống, cơn nghiệm thuốc lá lại tái phát.

Cậu tuyệt đối sẽ không hỏi xin Diệp Sở Sinh, bất cứ hành động cầu xin hay tỏ ra yếu kém nào cậu cũng không muốn làm, cậu bất đắc dĩ ngậm tăm thay thế, ngồi thẫn thờ nhìn tin tức buổi tối đang phát trên TV.

Diệp Sở Sinh bưng lên một dĩa hoa quả, đặt trước mặt cậu, Đào Tử Kiệt cũng không thèm liếc mắt.

Trong lúc bất chợt, gáy một trận đau nhức, Đào Tử Kiệt ngã xuống trên bàn cơm, quả táo vừa mới được rửa sạch sẽ lăn xuống bên chân.

Từ tòa án trở lại nơi ở mấy ngày nay, Đào Tử Kiệt dùng một phương thức rất tiêu cực đối mặt với Diệp Sở Sinh, không phản kháng cũng không đón ý nói hùa, ngay cả chửi bới cũng không chịu bố thí cho hắn. Cho dù Diệp Sở Sinh khiêu khích cậu như thế nào, ngậm lấy hạ thân giúp cậu khẩu giao, phản ứng của Đào Tử Kiệt cũng chỉ là ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng tình hình bây giờ, làm cho Đào Tử Kiệt không có biện pháp dùng phương thức tiêu cực đối mặt với hắn nữa.

Cậu bị cởi sạch quần áo, hai chân gấp cong, mở rộng thật to, bị cột vào ghế da với tư thế không chịu được.

“Biến thái chết tiệt! Con mẹ nó anh lại muốn làm cái gì! Có bệnh thì đi bác sĩ tâm lý đi, cả ngày đem tôi lăn qua lăn lại anh có thấy phiền không!”

“Ồ, thì ra tôi đem lại phiền phức cho cậu.” Diệp Sở Sinh phun ra một ngụm khói thuốc, đem điếu thuốc đè nghiến trên xương quai xanh của cậu, cười cười nói: “Thật ngại quá, tôi sẽ bồi thường cho cậu ngay.”

Đào Tử Kiệt bị tàn thuốc đâm vào đau rát, cậu cắn răng chịu đựng, trong lòng biết đêm nay nhất định phải nhịn nhục.

Diệp Sở Sinh dùng ánh mắt dâm ô nhìn cậu một lần, sau đó dùng tay, sờ lên phần cổ lõa lồ bên ngoài, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên da thịt.

“Tôi cũng hiểu là lão nhị của cậu không có hứng thú, cho nên chúng ta mới đổi nơi khác làm việc này.” Diệp Sở Sinh lấy ra chai bôi trơn, nhắm ngay cúc miệng, chen vào trong cơ thể cậu: “Bảo bối, đây là thuốc đặc biệt chuẩn bị cho cậu, sẽ làm cho cậu biến thành dâm phụ muốn ngừng mà không được, không biết dùng ở trên cậu thì sẽ có phản ứng gì.”

Đào Tử Kiệt mặt mũi trắng bệch, trong lòng mắng chửi cha mẹ tổ tông từng người nhà hắn.

Diệp Sở Sinh đúng là không nói đùa với cậu, hắn đốt một điếu thuốc, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, nghiêng đầu nâng má.

Rất nhanh, dược hiệu phát tác. Một cảm giác ấm áp từ chỗ sâu trong thân thể tràn ra, nhiệt độ cấp tốc thay đổi, rất nhanh thì hóa thành lửa cháy thiêu đốt, trong ngọn lửa giống như có vô số con kiến đang bò ra ngoài, đang gặm cắn bên trong cậu.

Đào Tử Kiệt có cảm giác vừa nóng vừa ngứa tràn khắp cơ thể, huyết dịch cả người đều là tình dục nóng cháy, hạ thân đã ngẩng đầu thật cao đỏ hồng khắp toàn cây, tràn ra một lượng lớn dịch thể.

Cậu giãy dụa muốn thoát khỏi loại dằn vặt này, nhưng sợi dây chặt chẽ siết lấy da thịt cậu, càng khó nhịn.

Đó chỉ là bắt đầu, theo thời gian trôi qua, trong cơ thể càng ngày càng ngứa lợi hại, nơi nào đó bắt đầu hé ra hợp lại liên tục co rúc lại, khát vọng bị chà đạp, bị xỏ xuyên qua. Thật là khó chịu, gần như sắp điên rồi, Đào Tử Kiệt hé miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm, mồ hôi thấm ướt khuôn ngực đang kịch liệt thở dốc.

Diệp Sở Sinh thưởng thức đủ mỹ cảnh, mới chậm rãi đi tới, hai ngón tay đặt ở bên miệng cậu:  “Muốn tôi đùa bỡn cậu sao? Nào, liếm nó đi.”

Lý trí Đào Tử kiệt đã không còn dư lại bao nhiêu, lúc này khát vọng đã lớn xa hơn cảm giác xấu hổ, ngậm ngón tay của hắn, thuận theo bản năng mút vào, phun ra nuốt vào dùng chuyển động của đầu lưỡi âu yếm.

Diệp Sở Sinh nhìn cậu không còn bộ dáng ẩn nhẫn ngấm ngầm chịu đựng như thường ngày, mà lập tức ngoan ngoãn nghe lời, nhãn thần mê ly, biểu tình cuồng dã, cùng với tư thái phóng đãng, không một lúc nào không tỏa ra hương vị quyến rũ kẻ khác điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.