Đèn tường trong phòng hắt lên ánh sáng mờ ảo hỗn tạp, ánh xanh âm u bao trùm lên cơ thể người đàn ông khiến gương mặt nhã nhặn của hắn tăng thêm cảm giác thần bí. Ánh mắt thâm thúy, môi mỏng lạnh lùng, có lẽ do tác dụng của thuốc mà lúc này Đào Tử Kiệt nhìn hắn cực kỳ thuận mắt, nhịn không được càng muốn tới gần hắn, thậm chí…
Đào Tử Kiệt rùng mình một cái, cắn đầu lưỡi, ngăn cản bản thân tiếp tục ý loạn tình mê, may mắn lúc này cậu bị dây thừng trói lấy, nếu không sẽ vì tác dụng của thuốc mà làm ra những hành động thấp hèn.
“Cậu không tập trung nha.” Diệp Sở Sinh cất giọng khàn khàn, ngón tay đi vào thăm dò bên trong cậu, lướt qua tràng bích non mềm: “Cậu không thể chuyên tâm một chút được sao?”
Đào Tử Kiệt run rẩy, lý trí lại một lần nữa bị dục vọng lấn áp. Không được, chỗ tư mật bị đùa giỡn như vậy, chẳng những không cảm thấy thoải mái, mà ngược lại còn tê ngứa làm cậu muốn phát điên.
“Phản ứng không tồi, nếu đã ướt át như vậy rồi thì ….” Diệp Sở Sinh lại cho thêm một ngón tay, kịch liệt ra vào, không quên hôn cậu.
Đào Tử Kiệt lập tức đảo khách thành chủ, tựa như muốn hút cạn nước bọt của Diệp Sở Sinh, liếm lộng khoang miệng hắn, gặm cắn cái lưỡi đang tránh né của hắn. Lần đầu tiên cảm nhận được sự chủ động nhiệt tình của Đào Tử Kiệt, cả người Diệp Sở Sinh ngây ngất như trên mây, cố ý như gần như xa khiêu khích cậu, mãi cho đến khi sợi chỉ bạc tinh tế tràn ra khóe miệng.
Đào Tử Kiệt cúi đầu hừ một tiếng, ánh mắt bởi vì phấn khích mà đỏ lên: “Tiếp tục mạnh hơn chút nữa, mau cho tôi…”
“Nói đi, cậu muốn gì?”
Thân thể Đào Tử Kiệt run rẩy mãnh liệt, ngửa đầu nói: “Phía trước, mau thỏa mãn phía trước của tôi, căng cứng chịu không nổi…”
Cậu mặc kệ! Cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, lòng tự trọng, toàn bộ đều vứt lên chín tầng mây, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, muốn thống khoái phát tiết.
Khóe miệng Diệp Sở Sinh cong lên, trong con ngươi ngoài dục vọng, còn bí mật mang theo một tia sáng u ám tàn nhẫn: “Cậu không thích tôi sờ vào lão nhị của cậu cơ mà? Tôi còn nhớ rất kỹ, cho dù cậu cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không chạm vào nó đâu.”
Đào Tử Kiệt cắn môi, liều mạng giãy dụa đứng lên. Dây thừng ma sát trên làn da màu mật ong, lưu lại trên người từng đường rớm máu, nhưng cậu không hề cảm thấy đau, chỉ có thể thông qua việc không ngừng vặn vẹo ma sát để vùi lấp dục vọng.
“Bảo bối, tôi mệt mỏi, ngày mai lại đến chơi cùng cậu.” Diệp Sở Sinh rút ngón tay ra khỏi thân thể cậu.
Dứt lời, hắn nhét cầu điện vào trong cơ thể Đào Tử Kiệt, thuận tiện hạ xuống trên trán cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, tiêu sái rời đi.
Sau khi Diệp Sở Sinh đóng cửa lại, hắn châm thêm một điếu thuốc lá, hung hăng hút vào hai cái, mới chậm rãi đi đến phòng ngủ. Sau đó, hắn do dự, cởi quần lót xuống, đau đớn vì phải cưỡng ép kiềm chế quá lâu được giảm bớt, ác nghiệt đã muốn bạo trướng nứt ra. Diệp Sở Sinh thở gấp, cầm lên chà xát thô bạo, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại hình ảnh phóng túng vừa rồi của Đào Tử Kiệt.
Vừa rồi Diệp Sở Sinh tự nhiên rời đi là có lý do, chỉ có nhờ vào sự đau nhức mà quần lót mang lại, hắn mới kiềm nén được ham muốn thao sống Đào Tử Kiệt.
Hôm sau, Diệp Sở Sinh quả nhiên tuân thủ lời hứa, không hề chạm vào phía trước của Đào Tử Kiệt, mà là dùng gậy mát xa hung hăng trêu ghẹo quy đầu, cho đến khi bắn tinh.
“A Kiệt, tôi về rồi.” Diệp Sở Sinh đẩy cửa ra nói.
Đào Tử Kiệt nằm trên sàn nhà, mí mắt giật giật, không phản ứng. Diệp Sở Sinh không hề bị sự lạnh nhạt của cậu ảnh hưởng, hắn đi qua, túm gáy cậu, giữ lại, hôn xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu mà liếm mút.
Đào Tử Kiệt nhân cơ hội này đánh giá, tâm tình Diệp Sở Sinh hẳn là không tồi, cho nên mới tốt bụng cho mình lựa chọn.
“Tôi muốn hút thuốc.”
Diệp Sở Sinh hơi ngớ ra một chút, nói: “Được, nhưng phải ăn cơm.”
Tại phòng ăn truyền đến âm thanh bận rộn, Đào Tử Kiệt ngồi trên ghế, đầu ngửa về sau, từ từ phun ra một ngụm khói. Làn khói này, cậu hút rất chậm cũng rất chăm chú, mãi đến khi ánh lửa gần tắt, mới cam lòng vứt mẩu thuốc lá đi.
Hôm nay Diệp Sở Sinh làm cơm gà rang thái hạt lựu, Đào Tử Kiệt ăn như hổ đói, chẳng may đánh rơi thìa xuống bát canh, liền vươn người lại nhặt.
“Đừng nhặt, đến nhà bếp lấy cái khác sạch sẽ.” Diệp Sở Sinh nói.
Đào Tử Kiệt đặt thìa lên mặt bàn, đứng dậy đi, sau đó trở về cúi đầu buồn bực không lên tiếng ăn cơm. Bởi vì ăn cùng nhau, Đào Tử Kiệt tuy rằng ăn xong trước Diệp Sở Sinh, nhưng cậu nhất định phải ngồi ở trên bàn cơm, cho đến khi đối phương ăn xong mới có thể rời khỏi chỗ ngồi. Không cần hỏi, đây lại là quy định Diệp súc sinh đặt ra.
“Diệp súc sinh, anh như thế này sau khi chết phải xuống địa ngục chứ nhỉ?”
Diệp Sở Sinh hơi nhíu mày: “Xem ra cậu rảnh rỗi đến mức bắt đầu suy nghĩ lung tung, địa ngục? Thật quá nhàm chán.”
“Thật ra.” Đào Tử Kiệt lấy ngón tay gõ mặt bàn, liếc mắt nhìn hắn: “Trước đây tôi không tin là có thiên đường và địa ngục, hiện giờ vẫn không tin, nhưng đối với anh lại hy vọng nơi ấy thật sự tồn tại.”
Diệp Sở Sinh đã nhận ra một việc kỳ lạ, hôm nay Đào Tử Kiệt nói nhiều hơn so với cả tuần lễ trước. Hắn dùng khăn ăn lau miệng: “Cậu vì sao phải đem hy vọng ký thác trên loại ảo tưởng này?”
“Bởi vì tôi mong đợi có thể được thấy anh trong vạc dầu dưới địa ngục.” Đào Tử Kiệt nhếch miệng nở nụ cười.
Có mùi lạ gay mũi truyền đến, là mùi của gas, Diệp Sở Sinh đỡ trán, thở dài.
“Tôi cho cậu rất nhiều cơ hội, nhưng cậu hết lần này đến lần khác làm cho tôi thất vọng. A Kiệt, tuy rằng tính nhẫn nại của tôi rất tốt, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho sự càn quấy của cậu, cho dù cậu mở ra hơi gas, nhưng cậu cho rằng mình có cơ hội đốt lửa sao? Hơn nữa, hiện tại khí gas rò ra, còn không đủ thời gian để nổ mạnh.”
“Ai nói tôi sẽ đốt lửa, trúng độc khí gas cũng là kiểu chết không tồi.” Dứt lời, cậu nhào về phía Diệp Sở Sinh.
Nếu luận về thân thủ, Đào Tử Kiệt biết rõ mình không thể giết được Diệp Sở Sinh, nhưng giữ chân hắn vẫn là dư dả.
Diệp Sở Sinh dễ dàng lộn về phía sau, tránh sự công kích của cậu, xoay người đá một cái. Đào Tử Kiệt thế nhưng không né tránh, dùng bả vai miễn cưỡng nâng lên, ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp của hắn, xuất quyền đánh vào bụng hắn.
Trong nhà ăn đã là một đống hỗn độn, mùi gas càng ngày càng đậm. Đào Tử Kiệt bất chấp mọi thứ, cho dù bị đá vào xương sườn cũng không buông ra, liều mạng quấn lấy Diệp Sở Sinh, hai người lăn thành một đoàn.
Cậu dồn sức đánh, Diệp Sở Sinh cũng toàn lực ứng đối, khuỷu tay hung hăng đánh trúng huyệt thái dương của Đào Tử Kiệt, lần này tuyệt đối đạt tới mức chịu đựng tối đa của cậu. Đau đớn cùng chóng mặt hoa mắt đồng thời kéo đến, trước mắt Đào Tử Kiệt tối sầm, tay chân đồng thời khóa chặt hắn.
Diệp Sở Sinh nhặt lên một mảnh sứ sắc bén để trên động mạch chủ sau gáy cậu: “Buông ra!”
“Không, tuyệt đối không! Anh tốt nhất cắt sâu một chút, dù tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng tuyệt đối không thả anh ra!”
Ánh mắt oán độc mà kiên định, biểu tình dữ tợn, tất cả biểu đạt quyết tâm của cậu, Đào Tử Kiệt tính toán quyết tâm cùng tên đàn ông này đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết). Hít vào không ít khí gas, sắc mặt hai người đều bắt đầu tái xanh.
“Cậu hận tôi như vậy ư.” Thanh âm Diệp Sở Sinh lộ ra vẻ khổ sở.
“Chẳng lẽ tôi không nên hận anh?” Đào Tử Kiệt dường như nổi cơn điên rống to lên: “Là anh bức tôi! Anh rất biến thái! Một đời của tôi bị một tay anh hủy hoại! Còn hy vọng tôi không hận anh?”
Diệp Sở Sinh rũ mắt xuống, không nói.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể giết chết cậu.
Hắn muốn Đào Tử Kiệt, muốn đến mê muội. Nhưng trong thế giới quan của súc sinh, tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.
Nhờ phúc Diệp lão gia, Diệp Sở Sinh nhận được rất nhiều huấn luyện chuyên nghiệp của bộ đội đặc chủng, hắn biết một khi cắt đứt động mạch chủ phía sau, trong một thời gian ngắn người sẽ mất máu quá nhiều khiến tim ngừng đập, chắc chắn phải chết.
Mảnh sứ đã cắt vào da thịt, máu chảy như trút, Đào Tử Kiệt lại đột nhiên buông hắn ra, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới lấy điện thoại.
Ti vi màn hình phẳng treo trên tường đang chiếu tin tức quốc tế. Nước Mỹ bất ngờ gặp phải gió lốc mạnh nhất trong gần bốn mươi năm, thương vong nghiêm trọng, đặc biệt là các bang, Arkansas, Mississippi, Tennessee cùng Oklahoma và nhiều bang khác đang ở trạng thái khẩn cấp.
Bước vào biệt thự, Mạc Bắc có thể nói là từng bước cả kinh.
Trước mắt là một mảnh lộn xộn kinh hoàng, ghế sô pha và bàn đều bị đổ ngã, đồ vật vỡ nát rải rác xung quanh. Hắn bước nhanh vào phòng, nhìn đến Đào Tử Kiệt ngã trên mặt đất, đầu gối lên đùi Diệp Sở Sinh, đã mất đi ý thức, mà Diệp Sở Sinh đang dùng khăn mặt đè lên miệng vết thương trên cổ cậu, hai người cả người đều là máu.
“Cứu cậu ta.” Diệp Sở Sinh bỏ lại ba chữ, phủi mông rời đi.
Mạc Bắc than thở bản thân xấu số, năm đó khi Diệp Sở Sinh bắt hắn đi học bồi dưỡng, hắn sao lại liều chết chọn y khoa.
Sau đó, Mạc Bắc đi vào thư phòng báo cáo cho Diệp Sở Sinh.
“Máu đã ngừng chảy, miệng vết thương đã băng bó, mất máu làm cho nhiệt độ cơ thể xuống thấp, phỏng chừng phải hôn mê một thời gian mới tỉnh lại được.” Mạc Bắc cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhịn không được lại nói: “Lão đại, anh xuống tay thật độc ác, miệng vết thương kia nếu cắt sâu thêm một centimet thì cho dù tôi có là thần tiên cũng không thể cứu cậu ta về được.”
“Cậu ta mở khí gas, muốn cùng tôi đồng quy vu tận.”
Mạc Bắc há hốc miệng, ngẩng đầu, nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi xuống.
Diệp Sở Sinh mới vừa tắm xong, gác chân ngồi trên ghế làm việc, tóc đen dài đến vai hỗn độn dán bên mặt, hắn mặc một chiếc áo dài màu xám bạc, lộ ra vết thương trên ngực trong cuộc vật lộn vừa rồi. Ngay cả Mạc Bắc vốn rất bình thản, cũng không ngừng được mà chấn động thị giác, hắn thật sự là rất động lòng người khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Lão đại, vậy anh muốn xử trí cậu ta như thế nào?”
Diệp Sở Sinh nheo mắt lại cười cười: “Đương nhiên là yêu thương cậu ta thật nhiều.”
Mạc Bắc rùng mình một cái, sâu sắc cảm thông cho người đang hôn mê kia.
Mặc dù là tâm phúc, cũng có lúc không hiểu được tâm tư của hắn. Cái gọi là yêu thương trong miệng Diệp Sở Sinh, chắc chắn có hàm nghĩa khác.
Tức nước vỡ bờ, con chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, huống chi là dã thú. Có lẽ đây là thời điểm thay đổi kế sách, một tay cầm roi một tay cầm kẹo, hai bút cùng vẽ vừa cứng vừa mềm mới thành công.
“Đi tìm hiểu tất cả tư liệu về thân thế của Đào Tử Kiệt phải thật kỹ càng tỉ mỉ, tìm xem người đang sống ở nước Mỹ có quan hệ gì với cậu ta.”
Theo cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, là một bãi cỏ lớn, bể bơi tạo sóng dao động bập bềnh, cây xanh phủ bóng mát che mặt đất, mây trắng nhẹ trôi giữa bầu trời xanh thẳm.
Đào Tử Kiệt nằm trên giường, hai tay bị trói, đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Sở Sinh đi qua tới trước mặt Đào Tử Kiệt, bắt cậu đối mặt với mình: “Bảo bối, vì sao cậu có thể tình nguyện ngẩn người nhìn mặt kính nhưng lại không muốn nhìn tôi.”
Mỗi lần Đào Tử Kiệt nghe được hai chữ “Bảo bối”, da gà liền nổi lên: “Đừng gọi tôi là bảo bối!”
“Vậy cậu thích tôi gọi cậu là gì? Thân thân? Tiểu yêu? Cục cưng? Hay là Darling?”
Lông mi Đào Tử Kiệt run rẩy: “Biến thái hết mức, con mẹ nó tôi chịu đựng anh quá đủ rồi! Muốn hiếp muốn giết gì thì tùy, đừng bày ra vẻ mặt thân thiết đáng ghê tởm đó trước mặt tôi!”
Xem ra biện pháp mềm dẻo không thích hợp với mình, Diệp Sở Sinh bĩu môi, bưng bát canh đến bên miệng cậu: “Uống đi, tôi hầm canh bổ máu cho cậu đấy.”
Đào Tử Kiệt gắt gao ngậm chặt miệng, từ lúc tỉnh lại sau khi bị thương, cậu bắt đầu tuyệt thực, ngay cả nước cũng không chịu uống lấy một ngụm. Diệp Sở Sinh không ép cậu, nghiêng người liếm hai bờ môi khô nứt như cánh hoa kia, khó nhọc ma sát, động tác ôn nhu nhưng ánh mắt lại như sương lạnh.
“Cậu đã không muốn uống, vậy để tôi mời em trai cậu từ nước Mỹ trở về chăm sóc cậu, sinh viên xuất sắc của khoa sinh vật – Thomas, chắc sẽ rất biết cách chăm sóc người bệnh nhất nhỉ?”