Dọn rửa xong xuôi, thấy Lục Bảo đang ngồi ngoài hiên nhà, tôi rón rén tiến lại sau lưng, bất chợt nghe vang lên chất giọng trầm ấm quen thuộc: "là người sẽ thấy bóng, khi nào là ma đi rồi tính chuyện hù anh, Mây à.."
"Anh, anh cùi loi.. mà hỏi nè..", vừa nói tôi vừa ngồi xuống, trên bậc thang bằng đá, cạnh bên hắn ta.
"Muốn biết gì thì gọi anh Lục Bảo trước đi nha..", hắn ta chặn đầu.
"Con đường dẫn vào Âm Lộ có loại hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng, khiến tròng mắt anh khi đó nhìn tôi cũng bừng lên sắc đỏ, không hiểu sao tôi cứ nghĩ mãi về chúng..", tôi e dè hỏi.
"Hương Bỉ Ngạn làm say lòng lãng khách
Sắc Bỉ Ngạn nhuộm đỏ ánh tà dương"
Có ai nhìn thấy mà không đem lòng nhung nhớ vẻ ngoài yêu dị đó đâu. Chúng là Mạn châu sa hoa, chỉ nở nơi Tam Đồ, ranh giới giữa sự sống và cái chết.
"Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử"--- một nghìn năm hoa nở, thêm nghìn năm hoa tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau.
"Những thứ kiều mị trên đời này vừa hay đều gắn liền với những điển tích bi thương.. mà Tam Đồ là dòng sông hôm đó à..", tôi thắc mắc.
"Ừ, Tam Đồ xuyên, Đồ nghĩa là đường đi, Tam là ba. Những linh hồn chạm đến ranh giới sinh tử này, muốn sang bờ bên kia đều phải dựa vào nghiệp quả họ tạo ra khi sống để định ra ba dòng nước -chậm rãi- bình thường- và chảy siết, nên nó mới có cái tên là Tam Đồ.."
"Định ra 3 dòng rồi thì thế nào, phải bơi qua sao..?"
"Có người chèo đò đưa sang sông, nhưng đương nhiên cũng cần có lộ phí mới được.. Trần sao Âm vậy thôi.."
"Ừm, nếu tôi cứ lên mà không đưa lộ phí thì sao..?"
"Cô tưởng hiếp đáp người Âm mà toàn mạng trở về à, đương nhiên tên lái đò đó sẽ đưa cô ra giữa sông rồi thẳng tay ném cô xuống đó chứ còn sao..", hắn ta trợn mắt lên nhìn tôi ái ngại.
"Thì cùng lắm lúc đó.. tôi lại tự bơi sang thôi.. sợ gì chứ..", tôi cãi bướng.
"Thưa cô, sông Tam Đồ kia không chỉ có nghĩa là 3 con đường, mà chính là 3 chìm, không hề có 7 nổi hay 9 lênh đênh cho cô lựa chọn, một khi xuống nước không thể quay đầu, hơn nữa nước sông lại mang kịch độc, cô chưa bơi sang đến bờ bên kia đã bị thứ độc đó ăn mòn linh hồn, trở thành một phần oán khí bên trong nó, rồi cô sẽ ôm oán hận đó mà thành Quỷ, vĩnh viễn không thể siêu sinh, phải chịu thống khổ lưu đày trong địa ngục băng.. lạnh giá, ngày ngày nhìn những linh hồn khác sang đò mà sinh lòng đố kỵ, chực chờ những linh hồn kia rơi xuống nước để nhấn chìm họ, biến họ thành Quỷ giống như mình, chớ có cuồng ngôn như vậy, không phải thứ để đùa đâu, nhóc con..", vừa nói anh ta vừa đập mạnh bàn tay vào trán, làm tôi suýt bật ngửa về phía sau vì không đề phòng.
Tôi nhăn mặt định đáp trả lại, nhưng nghĩ bụng vẫn còn chuyện chưa hỏi rõ, đành bấm bụng nhịn, nuốt cục tức vào trong, hỏi tiếp: "nếu.. có ai đó đem nó lên dương gian thì sao.."
"Lấy đồ từ Âm giới đương nhiên sẽ có kết cục không tốt, mà nãy giờ hình như cô có gì đó hơi lạ, không lẽ..?", anh ta xoay hẳn người lại nhìn chằm chằm vào tôi.
"Nói mau, có phải vậy không..?", nắm hai vai tôi xoay về phía mình, anh ta gắt lên.
"Ờ.. ờ.. thì.. thì..", tôi cố lảng tránh ánh mắt dò xét, hơi run giọng nói: "lúc đợi anh và thầy.. đưa ông Tư vào Mạnh Bà Trang, tôi thấy một bông hoa rực sáng lên giữa biển hoa đỏ thẫm như máu, tò mò tiến lại gần nhìn cho rõ thì nó rơi vào tay tôi, không hiểu sao.. tôi có cảm giác ấm áp, gần gũi lạ thường.. nên.. tôi mới giấu nó đi.."
"Không hay rồi.. giờ là mấy giờ..?", anh ta chạy vút đi, lát sau trở ra kéo tay tôi vào phòng, nắm chặt 2 vai, nhìn xoáy sâu vào mắt tôi, dặn dò: "nghe cho rõ đây, chỉ còn đúng 3 phút nữa là đến thời khắc chuyển giao duy nhất trong năm, nếu bỏ lỡ thì cô chết chắc, hiểu chưa..?".
Tôi gật nhanh đầu, mắt mở to cố nuốt lấy từng lời từ miệng anh ta: "giờ tôi sẽ dùng thuật, dẫn hồn cô lìa khỏi xác, nhiệm vụ của cô là quay lại đó, trả lại đóa Mạn châu sa hoa này, trước khi gà gáy sáng.. lộ phí sang sông đây.. nằm xuống đi..", anh ta cột vào cổ chân tôi một cái chuông vàng nhỏ, tiếp tục dặn dò: "khi gặp nguy, nhớ lắc nó.. nắm lộ phí trong tay, còn Mạn châu sa hoa đặt trên ngực.."
"Tôi phải đi 1 mình sao..?", tôi nhìn anh ta khẩn thiết.
"Dám làm dám chịu.. khi hồn rời đi, cô sẽ thấy mình rơi trong khoảng không mịt mù gió cát, hãy để hồn nương theo cơn gió cát đó, nó sẽ cuốn cô đến bên bờ sông Tam Đồ.. nhớ không được để rớt cái chuông ở chân.. giờ nhắm mắt lại, đến giờ rồi.. lên đường thôi.."
Tôi thấy mình bị cuốn đi trong cơn lốc xoáy, những hạt cát thô bạo táp vào mặt, rơi cả vào mắt tôi đau nhức, không thể trông thấy gì, cho đến khi nó dừng lại, tôi đã đứng trước sông Tam Đồ thật, trong tay đang cầm theo một mảnh ngọc xanh cũ, có vẻ khá cổ. Không để lỡ thêm thời gian, tôi mạnh dạn tiến đến, gọi người lái đò.
Ông ta xoay lưng lại chậm rãi, phía trong tấm áo choàng sờn rách như được chắp vá bằng những tấm vải bố là.. không gì cả, hoàn toàn rỗng. Ông ta nuốt lấy mảnh ngọc từ trong tay tôi, rồi ra hiệu bước lên. Nhưng con đò ra đến giữa sông, gặp phải dòng nước xoáy cứ chật vật xoay vần ở đó mãi, không cách nào tiến xa hơn được nữa. Tôi thấy tay áo ông ta đưa lên, vỗ nhẹ lên đầu tôi 3 cái, kèm theo câu nói phát ra âm âm u u như từ cõi nào xa xăm vọng về: "ngươi đang giữ thứ gì của Âm giới.. nói mau..", biết đã bị phát hiện tôi ngồi lùi lại, chân cố lắc cái chuông vàng cầu cứu.
Ngay lập tức, toàn thân tôi nhẹ bẫng, rơi nửa thân người ra ngoài, nửa phía sau đầu chìm dưới nước, cảm giác từng sợi tóc như có thứ gì đó nắm lấy, giật mạnh, căng như sắp đứt, đau nhói.
Lúc này đóa Mạn châu sa hoa giấu kĩ trong lồng ngực trái đột nhiên có cảm ứng, sáng rực lên, nóng rát, bay vút ra ngoài, ánh sáng đỏ thẫm bao bọc lấy tôi, vỡ ra thành hàng ngàn bong bóng nhỏ, đỏ như máu, lấp lánh dưới ánh tà dương. Khi mở mắt ra, tôi thấy hồn phách vẫn còn nguyên,chân đang đứng giữa cây cầu lát đá. Những bong bóng mang kí ức tái hiện lại trong nó.. hình bóng cha mẹ, thằng Biển, bữa cơm gia đình ấm áp và cả bọn chó tinh hung ác.. chứng kiến lần nữa cảnh người thân bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, tim tôi như vỡ vụn theo từng bong bóng vỡ tan trên nền chiều đỏ quạch.
Nhắm chặt mắt, ôm đầu đau đớn, tôi chạy nhanh qua bên kia cầu, đột nhiên té mạnh xuống đất vì va phải thứ gì đó.
Mở mắt ra sau khoảnh khắc choáng váng, bất ngờ.. tôi nhận ra đó là cha mẹ và thằng Biển, thể xác chẳng còn vẹn nguyên. Tôi ôm mặt khóc, chẳng biết vì đau sau cú ngã vừa rồi hay đang lo sợ những người trước mắt kia chỉ là ảo ảnh như bao lần trong mơ tôi vẫn gặp, chỉ cần chạm nhẹ thôi, thì họ sẽ lập tức tan ra thành sương khói, chỉ còn tôi ở lại, hụt hẫng, trơ trọi và cô độc.
Ánh mắt họ nhìn tôi sao vô hồn lạnh băng, dường như trong tròng mắt kia không còn có hình bóng tôi trong đó, tim tôi quặn thắt đau, lần đầu tiên sau ngày họ rời xa, tôi mới khóc đến lả người đi thế này.
"Là con, Mây đây, cha ơi, mẹ ơi, Biển ơi.. các người nói gì đi chứ.. không nhớ con nữa sao.. thực sự đã quên con rồi sao..", tôi khuỵu xuống trong vô vọng, tay vẫn không dám chạm vào họ.
Cùng lúc đó, tôi như ngửi thấy mùi hương gì rất lạ, vừa ngọt lại pha lẫn đắng cay, ngửi vào cảm giác vô cùng bức bối, khó chịu nhưng lại cứ muốn ngửi hoài, không cách gì ngăn lại được. Những bong bóng nhỏ kia, nhẹ nhàng bay đến bọc kín lấy từng phần thân thể họ, lấp đầy và xóa đi những vết chắp vá chằng chịt xấu xí, trở lại toàn vẹn như xưa, đúng là vẻ mặt hiền lành của mẹ, những ngày nóng bức phe phẩy cây quạt trên tay quạt mát cho tôi đang lim dim nằm trên chân bà. Chính là cha, nét nghiêm khắc những lúc đòn roi, đang đưa vòng tay ra đón lấy tôi, như ngày còn bé tôi vừa chập chững biết đi, cả thằng Biển, khuôn mặt háp nắng, mái tóc loe hoe vàng, nụ cười giả lả mỗi khi bị tôi hoạnh họe.
Nước mắt nước mũi ròng ròng, tôi lao nhanh đến. Mặc kệ cái giá lạnh như cắt da cắt thịt bên ngoài, trong tim vẫn thấy ấm áp vô cùng khi gặp lại người thân. Nhưng khi đến gần, tôi khựng lại vì phía sau họ, có bóng dáng ai đó rất quen.. là người đào huyệt, sao ông ta lại ở đây, thất khiếu vẫn không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ cả mặt đất dưới chân, đang lan dần ra, sắp chạm đến mũi chân tôi. Tôi đến càng gần, máu càng tuôn ra ồ ạt, và dường như tôi nghe thấy tiếng ông ta đang khóc.. rất bi thương, trong khi nét mặt trước mắt tôi vẫn rất bình thường. "Sao ông ta lại ở đây, chẳng phải thầy Bảy đã nói linh hồn ông ta bị huyết chú ăn mòn, Phong lại mãi mãi trong huyệt La Hầu nuôi sống nó rồi hay sao..?"
Tâm trí tôi lúc này trống rỗng, tôi mặc kệ, phải đến được chỗ họ, chỉ cần được ôm họ lần cuối, có thành ma tôi cũng không hối. Đóa Mạn châu sa hoa trên đầu đã bắt đầu héo rũ, ánh sáng chiếu xuống yếu dần như sắp tắt, tôi bật khóc to thành tiếng khi thấy cha mẹ và thằng Biển cũng đang theo đó mà tan biến, mờ dần đi.
Cây cầu chỉ còn tầm chục bước chân nữa là đến nơi bỗng chốc biến đổi. Những viên gạch kia cũng sụp xuống trong làn nước mắt nhạt nhòa. Cánh tay tôi cố với ra chỉ mong một lần, dù chỉ là lần cuối được chạm vào vòng tay cha tôi đang giang ra đón lấy mình, nhưng.. tôi giờ như đứa trẻ con mới chập chững biết đi, chỉ vài ba bước chân mà như xa dịu vợi, không thể đến gần họ được nữa.
Tiếng Lục Bảo từ đâu vọng đến như hét lên: "Mây, trở về ngay, nắm lấy sợi dây, không được tiến lên thêm nữa.. dừng lại, hoặc phải ở lại đó vĩnh viễn.. tôi xin em, làm ơn.."
Ngay khi vừa quyết định sẽ liều mình chiến đấu đến cùng, tôi cúi xuống, tháo sợi dây buộc chiếc chuông vàng nhỏ đang rung lên không ngừng dưới chân ra, thì ngón tay tôi ngay lập tức bị sợi dây vòng nhanh qua ngón đeo nhẫn, siết chặt. Mắt tôi đột ngột tối sầm lại rồi sáng lên ngay trong tích tắc.
Khung cảnh quen thuộc trong căn phòng nhỏ hiện ra khi tôi vừa mở bừng mắt, đóa Mạn châu sa hoa trên ngực cũng đã héo khô, nước mắt ướt đẫm nơi gối nằm, tôi nằm trơ ra bất động.
"Duyên đã tẫn thì tình cũng hết, có kiếp này chưa chắc có kiếp sau, trả hết nợ một đời, thì không thể dây dưa thêm nữa. Hồi ức đau thương nên giải không nên kết, buông xuống chấp niệm, chôn vùi bi thương mà bước tiếp, người đi cũng thấy yên lòng..", nói rồi anh ta rời đi, còn mình tôi trơ trọi, nằm thu mình lại, cố ôm khư khư lấy những ảo ảnh nhạt nhoà vừa mất đi trong khoảnh khắc.. tưởng chừng như đã chạm được vào.
Sáng ra thấy 2 mắt tôi sưng húp, thầy Bảy cũng không lộ vẻ gì ngạc nhiên, có lẽ Lục Bảo đã kể lại chuyện đêm qua cho thầy nghe.
"Đêm qua nếu không có Lục Bảo thì bây đã đi đời rồi, biết không, sao lúc nào bây cũng lựa chọn con đường liều lĩnh, không biết quý trọng sinh mạng vậy.. bây có mệnh hệ gì thì bảo ta ăn nói làm sao với vong linh cha mẹ bây, rồi còn bà ngoại bây ở nhà nữa.."
Nghe đến đâu tim tôi nhói đau đến đó, nước mắt ngắn dài tôi nói trong tiếng nấc nghẹn: "ai khiến anh ta phải cứu con đâu, con thà cố chút nữa để gặp được họ, có bỏ mạng lại nơi đó con cũng cam lòng.."
Thầy Bảy lắc lắc đầu nói: "nếu lúc đó bây không kịp tỉnh lại nhờ cái chuông vàng và mảnh ngọc gia bảo làm lộ phí mà Lục Bảo đã đưa cho, thì bây sẽ vĩnh viễn lưu lạc trong ảo ảnh, không thể quay về, cũng không được gặp hay đi theo cha mẹ như bây vẫn tưởng đâu.. thử hỏi khi đó sẽ có bao nhiêu người vì bây mà đau lòng..? còn lần sau.. thì đừng gọi ta là thầy nữa.. ta không có đồ đệ chỉ biết nghĩ cho riêng mình.."
Lục Bảo đứng nấp phía trong nãy giờ, khi thầy Bảy vừa rời đi, anh ta nhẹ nhàng tiến đến, đưa cho tôi một cái khăn thêu hoa rất đẹp: "này, lau nước mắt nước mũi đi, nhìn ớn quá.. bọn con gái thật phiền phức, suốt ngày đụng chuyện gì cũng khóc lóc.."
Tôi ngẩng lên, nhìn chiếc khăn thêu: "khăn của người yêu anh à, giữ lấy mà dùng, khăn đẹp thế này ai nỡ lấy lau nước mắt chứ, còn miếng ngọc xanh kia.. là vật gia bảo nhà anh, sao lại đưa cho tôi.."
"Cứ lấy dùng đi, lau rồi giặt sạch là được mà, khăn của mẹ tôi thêu.. còn miếng ngọc.. mà thôi, tôi nghĩ thứ đáng giá hơn, người lái đò cũng sẽ vui lòng mà đối đãi với cô tận tình hơn, coi như cô nợ tôi đi, xưa nay tôi chẳng cho không ai cái gì đâu.. đừng tỏ ra cảm động như thế, nhìn không quen mắt chút nào..", Lục Bảo quay đi cố che giấu nét mặt thoáng chút ngượng ngùng.
"Đêm qua, lúc anh đi rồi, tôi thức đến gần sáng, lúc mệt quá thiếp đi thì mơ một giấc mộng rất lạ.. hình như có ai đó dắt tôi ra ngoài, đến con đường nhỏ ở lối đi lên núi.. ở đó còn có một rừng tre dày đặc, nhưng chẳng hiểu sao, tôi không đi theo con đường dẫn lên núi, lại cứ thẳng rừng tre mà đi vào, dù biết không có lối. Cảm giác đau nhói ở chân, khi nhìn xuống thì thấy mình đang đi chân trần, nhưng tôi không sao dừng lại được, đến khi thấy bóng một người phía trước, anh ta đứng đó nhìn tôi, rõ ràng là nam nhưng lại mặc cái váy cưới đỏ, đầu phủ tấm khăn che cùng bộ, mờ mờ ảo ảo giữa làn sương khói. Tôi muốn lùi lại nhưng rừng tre đã chắn hết lối đi phía sau lưng, sau mỗi cái chớp mắt anh ta lại tiến đến càng gần, thoáng chốc đã ở trước mặt tôi.."
"Đàn ông lại mặc giá y màu đỏ của đàn bà con gái sao.. chắc trông quái đản lắm.. nghĩ thôi đã thấy biến thái rồi.. sau đó thì sao..?"
Giọng nói của anh ta rất lạnh lẽo, tuy bị tấm khăn cô dâu đỏ che khuất, nhưng tôi vẫn cảm nhận được rất rõ ánh mắt sắc như dao đằng sau tấm màn che đó, anh ta liên tục lặp lại với tôi: "mặc tấm giá y đó vào hoặc chết.."
Không còn đường thoát thân, không hề có lựa chọn nào khác, rõ ràng anh ta cũng không nói đùa. Tôi đành đồng ý khoác lên mình tấm áo đỏ đó. Ngay lúc này, tôi nghe thấy tiếng chuông vàng dưới chân vang lên Leng..Keng..
Lúc trở về từ Âm giới cũng may tôi chưa gỡ nó ra, nó làm anh ta chú ý, giúp tôi đánh lạc hướng trong phút chốc. Tôi vứt tấm áo đỏ ngay xuống đất, nhanh chóng luồn ra phía sau anh ta, cố bỏ chạy, nhưng tấm áo cưới quái ác kia như hồn ma dai dẳng, bay vút lên đuổi theo sát gót, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, luồn vào 2 tay tôi, những hàng nút cài lại ngay ngắn, nhanh đến mức tôi không kịp phản kháng gì. Cảm giác giống như nó được may cho riêng tôi vậy, chính xác, vừa khít đến từng đường kim mũi chỉ, ôm gọn lấy toàn thân người tôi, bám dính như da thịt không tài nào tách ra được nữa.
Người kia lúc này, y phục đã chuyển từ váy áo đỏ sang bộ đồ cưới đỏ thẫm đúng với giới tính, anh ta trừng mắt lên ra hiệu tôi phải đi theo, được một lúc không nhịn nổi tò mò tôi hỏi: "anh là ai..? muốn đưa tôi đi đâu..?"
Anh ta nở nụ cười bí hiểm trả lời: "cô không cần biết tôi là ai, điều quan trọng mà cô cần phải biết, Cô là ai.."
Lời nói của anh ta khiến tôi còn hoang mang hơn, tôi là tôi, còn là ai khác được nữa chứ: "anh không thấy câu trả lời của mình vô nghĩa à.. tôi là tôi chứ còn là ai..?"
Bên kia im lặng nhưng nét mặt khi ngoái lại nhìn tôi lộ rõ vẻ giận dữ, những đường gân xanh ngang dọc trên khắp người anh ta co giật mạnh. Ngay lập tức tôi bị một sức mạnh vô hình lôi xuống biển, tôi cố ghì lại: "này, anh đưa tôi đi đâu vậy..?"
"Về nhà của chúng ta..", mắt anh ta lộ tia nhìn lạnh như băng xoáy thẳng vào mắt tôi.
"Khoan đã, anh thả tôi ra đi, tôi hứa sẽ nhờ thầy tôi đốt cho anh một hình như thế thân để bầu bạn, à mà không.. anh muốn mấy hình nhân cũng được hết..", tôi cố năn nỉ.
Từng tràng cười man dại cất lên trong khi miệng anh ta không hề chuyển động, anh ta gằn lên từng tiếng: "cô nghĩ hình nhân giấy có sánh được với người thật không..?"
Sau đó, tôi cảm giác cả thân người chìm sâu xuống nước, 2 tay bị cột chặt về phía sau cùng với dây thừng siết chặt quanh bụng, không thể nhúc nhích, ngộp thở, sặc sụa bởi nước ngập tràn trong mũi.
Tôi cố giãy giụa, rồi bừng tỉnh, thấy mình vẫn đang nằm trên giường, quần áo đang mặc trên người vẫn là bộ đồ quen thuộc, hoàn toàn không phải bộ váy áo đỏ yêu dị kia, khỏi phải nói tôi mừng đến thế nào.
"Anh nghĩ giấc mơ đó có ý nghĩa gì không..? người đàn ông đó là ai..? còn tôi nữa, tôi mà anh ta nói.. là ai, là người thế nào..?"
Lục Bảo chẳng nói chẳng rằng, trở vào trong một lát, trở ra cột vào tay tôi một sợi chỉ kim tuyến ngũ sắc, anh ta nói có nó linh hồn tôi sẽ không thể thoát ra ngoài khi ngủ nữa, sẽ không ai dắt tôi đi đâu được nếu sợi dây này vẫn còn trên cổ tay.
"Khả năng của cô là vô hạn, nhưng hiện tại cô vẫn chưa kiểm soát được nó, cần học hỏi và luyện tập rất nhiều để sử dụng nó thuần thục, cho đến lúc đó, đeo tạm nó đi.. thứ này sẽ bảo vệ cô khỏi những linh hồn xấu, tránh tà ma nhập thể.. tổn hại nguyên khí.. hồn phách cũng sẽ theo đó mà được bảo toàn, bọn chúng sẽ không có cơ hội tiếp cận lấy đi nguyên thần của cô.."
"Nó thực sự có tác dụng chứ..", tôi nghi hoặc.
"Thế trả lại đây..", anh ta vừa nói, điệu bộ đưa tay như muốn tháo nó ra.
Tôi giật ngay tay lại, có còn hơn không, dại gì trả lại cho hắn ta. "Cám ơn..", nói xong tôi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Có một điều tôi đã giấu, không nói với Lục Bảo, người đàn ông trong giấc mơ có nhắc đến một người.. là bà nội, người mà tôi chưa từng biết mặt, đến một tấm ảnh của bà.. tôi cũng không hề có..