Lưu ma ma cùng Liên Quế nhỏ giọng dỗ dành vài câu, Dương yêu Nhi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sau nửa đêm ngược lại ngủ một giấc ngon lành, cho nên sáng sớm liền tỉnh.
Chờ khi Lưu ma ma lặng lẽ tới xốc màn, liền thấy Dương yêu Nhi đang làm ổ ở trong chăn, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn nàng. Lưu ma ma hoảng sợ, vội nói: “cô nương đây là không ngủ?”
Dương yêu Nhi lắc lắc đầu, nắm chặt góc chăn, thẳng tắp mà nằm ở nơi đó, dường như rất khẩn trương.
Liên Quế mang thủy tới, ở một bên nói: “Chẳng lẽ là do những lời hôm qua, dọa cô nương sợ?”
Lưu ma ma cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Nàng đỡ Dương yêu Nhi ngồi dậy, lau mặt, lau tay, súc miệng.
Lưu ma ma hỏi: “Hôm qua cô nương ngủ không ngon, có muốn ngủ thêm một lúc?”
Dương yêu Nhi mím chặt môi, cả người trông lại càng khẩn trương hơn, nàng ngoan ngoãn từ trên giường trượt xuống, giang hai cánh tay ra để tiểu cung nữ thay y phục cho nàng.
Lưu ma ma thấy thế càng ngạc nhiên.
Chẳng lẽ thật sự bị dọa?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cô nương có lẽ ngay cả thành hôn, gả chồng là cái gì, cũng chưa chắc hiểu được.
Sau khi thức dậy, dùng cơm sáng, Dương yêu Nhi liền lập tức đi thư phòng.
Trong nhà so với hai ngày trước còn muốn bận rộn hơn, Lý lão phu nhân không tiện đi lại khắp nơi, chỉ phái mấy con dâu của nàng lại đây. Các nàng không gặp được Dương yêu Nhi, cũng không thấy thất vọng, liền chuyên tâm giúp đỡ việc trang trí trong nhà, giống như Dương cô nương đó chính con gái thân sinh của các nàng vậy.
Dương yêu Nhi ngồi ở thư phòng, lại không viết chữ.
Cửa sổ trước bàn mở rộng, nàng liền cứ như vậy nâng má, ngơ ngác nhìn bọn hạ nhân ngoài cửa sổ bận việc, cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Liên Quế lòng tràn đầy nhớ nàng, từ trong phòng đi ra bên ngoài, vòng vo vài vòng Liên Quế cũng không hề cảm thấy dễ chịu. Nàng liền đến gần Dương yêu Nhi, thử thăm dò nhỏ giọng hỏi: “cô nương đang đợi cái gì?”
Ánh mắt Dương yêu Nhi chuyển động, nàng nhìn về phía Liên Quế, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “…… Gả chồng.”
Liên Quế đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó nhịn không được cười ra tiếng, nàng hơi hơi khom lưng, nói: “cô nương, gả cho Hoàng Thượng, cùng với tùy tiện gả cho người khác là khác nhau rất lớn. Cũng không phải là một ngày trước nói sẽ gả, hôm nay liền treo đèn lồng dán hỉ tự, là có thể bái thiên địa vào động phòng.”
“A?” Dương yêu Nhi chậm chạp chớp động mắt, đáy mắt lại càng toát ra vẻ mờ mịt.
Liên Quế vóc dáng cao, nàng liền ngồi xổm xuống trước mặt Dương yêu Nhi, nói: “cô nương, sau này còn có yến nạp thái, lễ đại chinh, có đủ thứ cần phải chú ý…… không chỉ có toàn bộ hoàng cung đều phải làm, mà còn có văn võ cả triều, tông phụ công chúa…… Đều phải đến. Cái này không phải là chuyện của một người, mà là chuyện của toàn bộ cử quốc. Tới lúc đó, còn sẽ dán công văn thông cáo, thông cáo với dân chúng khắp thiên hạ, là cô nương gả cho Hoàng Thượng.”
* cử quốc: cả nước
Dương yêu Nhi nghe xong một chuỗi dài như vậy……
Chỉ nghe thôi, nàng cũng cảm thấy mệt.
“…… Vậy, khi nào?”
“Sắp rồi.” Liên Quế cười nói.
Dương yêu Nhi quay đầu về, nhìn thẳng vào giấy Tuyên Thành trên bàn.
Lại phát ngốc thêm một hồi, mới một lần nữa vùi đầu viết chữ. Chỉ là trong loáng thoáng, nàng cảm thấy giấy trong tay hình như mỏng đi. Nhưng cẩn thận nhìn lại nhìn không ra nguyên do, Dương yêu Nhi lắc lắc đầu, liền không xem nữa.
……
Mấy tờ giấy Dương yêu Nhi mới viết kia, đều được bày ở trước bàn của Tiêu Dặc.
Cũng như lúc Lưu ma ma nhìn thấy, Tiêu Dặc cũng có chút kinh ngạc. hắn cầm lấy trang giấy trước mặt, vuốt ve những chữ lớn nhỏ dần dần xu hướng giống nhau trên giấy, cúi đầu nói một tiếng: “…… Ngược lại đã có tiến bộ.”
hắn đem tờ giấy kia, cũng chồng lên, thuận tay để vào bên trong cái tráp bên cạnh.
Giống như lão sư kiểm tra bài tập vậy.
Chờ sau khi cất kỹ mấy trang giấy, Tiêu Dặc mới lại hỏi chuyện khác.
sự kì lạ của Dương yêu Nhi ngây ngốc lúc sáng sớm tất nhiên cũng đều bị ám vệ kể lại cho hắn nghe.
“Nàng còn hiểu được như thế nào là gả chồng sao? đã vậy còn thúc giục hỏi tới?” Trong giọng nói lạnh băng của hắn mang theo ý cười.
Thậm chí trước mắt Tiêu Dặc còn dần dần đều hiện lên hình ảnh như thế này.
Nàng bọc lại trong chăn, bộ dáng có chút ngốc, đuôi mày khóe mắt đều để lộ một chút khẩn trương, tay dĩ nhiên là túm góc chăn, ngón chân có lẽ cũng vì khẩn trương mà cuộn lại.
Chờ khi Lưu ma ma đến gọi nàng rời giường, trong đầu nàng hẳn là còn đang suy nghĩ, không phải phải gả cho người sao, như thế nào còn chưa gả vậy.
hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi Triệu công công: “Yến nạp thái định vào ngày nào?”
“Khâm Thiên Giám đã chọn thời gian, là ngày sau.”
Tiêu Dặc “Ừ” một tiếng liền không nhiều lời nữa, giống như chỉ là đơn thuần hỏi một câu như vậy thôi.
……
Đợi đến ngày thứ hai.
Tin tức những sính lễ đó được nâng tới trước cửa nhà ai, liền cứ như vậy truyền khắp kinh thành.
Trong quán trà, mọi người đều đang sôi nổi nghị luận.
Chuyện khác bọn họ không dám nói, nhưng nếu là nói về hỉ sự, tất nhiên sẽ không có ai quản.
“Là nâng đến Tĩnh Ninh hẻm.” Có người nói.
“Chỗ đó không phải là nhà Liễu gia?”
“Ngươi chắc không biết đi, nhà Liễu gia sớm đã bị người mua. Nghe nói tòa nhà kia hiện giờ bên ngoài đang treo một chữ ‘Dương’. Có lẽ là vị cô nương đến từ Dân Trạch huyện……”
“Ta hình như nghe nói có mấy cô nương đến từ Dân Trạch huyện mà? Người này rốt cuộc là người nào?”
Mọi người đối tân hậu đều cự kỳ tò mò.
Mà bên kia, nhóm thiên kim phu nhân cũng đều nhận được tin.
Theo tổ chế, các nàng phải đến dự yến nạp thái.
“Nàng rốt cuộc là người nào? không phải nói là một đứa ngốc sao? Tự dưng làm một trận lớn như vậy, chúng ta nhiều người như vậy, đều cũng bận việc theo.” Có người âm thầm oán giận.
Nhưng ngay sau đó liền bị trượng phu trách cứ lại.
“Đúng là đàn bà ru rú trong nhà, kiến thức hạn hẹp! Cho dù người ta là xấu hay mỹ, ngốc hay thông minh, thân phận trên người nàng, cũng đã quan trọng hơn tất cả!”
Chỉ có kẻ ngu dốt, mới nhìn chằm chằm người này không bỏ.
Mà thông minh, đều sẽ biết ý nghĩa của việc lập tân hậu ở đâu.
Mặc kệ người khác nghị luận như thế nào, ngày diễn ra yến nạp thái cuối cùng cũng tới.
một ngày này, Tĩnh Ninh hẻm yên tĩnh hồi lâu, lại một lần nữa nghênh đón tiếng người ồn ào, ngựa xe như nước.
một chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cửa.
Chiếc xe ngựa kia bên ngoài treo màn màu đỏ thắm,trên đỉnh xe ngựa nạm minh châu, bốn góc xe ngựa rũ tua vàng óng ánh. Ở trên thêu chữ “Tấn”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
yêu nhi ngốc bức: không phải nói là phải lập gia đình sao?