Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 19-2



Hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen đứng ở trước cổng phòng bệnh, lúc này đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông bước ra từ thang máy đi tới chỗ của bọn họ.

Bọn họ thấy được người bước đến thì toàn thân chấn động, khi còn cách nhau khoảng vài mét thì lập tức cung kính cúi người xuống.

"Trần thiếu."

Trần Uyên Sam đi tới trước mặt bọn họ, gật đầu một cái, "Vất vả rồi."

Hai người áo đen nhìn anh, thân thể cơ hồ đã kích động đến mức có chút run rẩy, "Trần thiếu, anh Diêm vừa mới tỉnh lại đã muốn gặp ngài."

Trần Uyên Sam vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, mở cửa đi vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh người đàn ông đang tựa đầu vào gối nghiêm túc xem tài liệu, kể cả khi im lặng vẫn tỏa ra khí chất kiên cường rắn rỏi của một người quân nhân, đó là cấp dưới đắc lực đã đi theo Trần Uyên Sam nhiều năm Diêm Giang.

Mà lúc này tay của hắn đang bó bột, sắc mặt hết sức tái nhợt.

"Lão Diêm." Trần Uyên Sam nhìn cấp dưới đã đi theo mình nhiều năm bị thương cũng không chịu vào bệnh viện này, trong lòng cũng rất thương tiếc, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diêm Giang, "Thấy khá hơn chút nào chưa?"

Sáng sớm hôm qua Trần Uyên Sam vừa mới nhận được điện thoại từ nước Mỹ báo về, vất vả bay chuyến bay 12 giờ đêm chạy tới, Diêm Giang nhìn vẻ mặt hết sức lo lắng của anh, trong lòng cảm động hết sức.

"Vết thương nhỏ thôi, còn phải làm phiền ngài chạy tới một chuyến." Diêm Giang ngồi dậy, cố gắng chịu đựng đau đớn, "Là do tôi bất cẩn, vốn cho là Tiếu Phan cùng với diendanlqd đám thuộc hạ kia không dám hành động bừa bãi, có chút nơi lỏng cảnh giác, không ngờ rạng sáng nay bọn nó lại nổ súng ở khu Đông, một vài người nửa tỉnh nửa mê không thể chống đỡ nổi, lần này thương vong rất nghiêm trọng, một phần tư căn cứ đã bị phá hủy."

"Còn có Trần thiếu." Diêm Giang dừng một chút, sắc mặt có chút khó coi, "Vụ nổ súng lần trước, tôi đã tra ra được chút đầu mối."

Trần Uyên Sam mặt không đổi sắc tiếp tục nghe hắn nói, ra hiệu hắn có thể tiếp tục, "Nếu như đầu mối không có sai sót gì, phỏng chính là người mà trước đó chúng ta hoài nghi."

Lời nói vừa dứt, cả phòng bệnh chìm vào im lặng.

Thân thể Trần Uyên Sam dựa vào phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Diêm Giang thấy Trần Uyên Sam im lặng không nói gì, trong lòng cũng khẽ thở dài một tiếng. Gián điệp mà tên Tiếu Phan kia cài vào, thật sự hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi lâu, Trần Uyên Sam từ trên ghế đứng dậy, khom lưng vỗ vào bả vai Diêm Giang, "Trước tiên cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ thêm chuyện bên này, tôi sẽ xử lý."

Mặc dù Trần Uyên Sam nhỏ hơn Diêm Giang mấy tuổi, nhưng Diêm Giang vẫn vô cùng khâm phục anh. Vị lão đại này khi làm việc rất cẩn thận, chưa từng bỏ qua sai sót gì, một khi anh đã quyết định cái gì, tất nhiên sẽ đạt được kết quả mong muốn.

Anh đã trở thành tín ngưỡng (tin tưởng và ngưỡng mộ) của bọn họ.

Hôm nay nhìn thấy thời điểm anh trầm tư, hẳn nhiên trong lòng đã đưa ra quyết định.

"Tốt." Diêm Giang dừng lại một chút, trên mặt toát ra tia áy náy không thể che giấu, "Trần thiếu, thiếu chút nữa đã làm hại đến ngài, tôi rất xin lỗi."

>>>>>

Lúc này trong một phòng bệnh VIP, Nghiêm Thấm Huyên đang đứng ở bên cạnh bàn cẩn thận đổ canh nóng từ trong bình giữ nhiệt xuống bát.

"Đều là taị bà, không có chuyện gì, gấp gáp nhiệt tình cái gì, làm cho con gái lo lắng vất vả chạy về." Lúc này cha của Nghiêm Thấm Huyên Nghiêm Khải nghiêm mặt nói với vợ.

Sauk hi bay tới thành phố S Nghiêm Thấm Huyên ngay lập tức chạy tới bệnh viện, bác sĩ nói là do mấy ngày liền cha làm việc quá sức nên mới ngất xỉu, cũng bởi vì ăn sáng ít, cộng thêm điều hòa của công ty vừa mới bị hỏng, thiếu máu cộng với không khí nóng bức làm cho ngất xỉu.

"Thân thể ông luôn luôn rất tốt đột nhiên lại ngất xỉu như vậy, thật sự đã dọa chết người khác rồi." Cao Nhạn nhíu mày, liếc nhìn con gái, "Mà hơn nửa năm tôi đã không được gặp Huyên Huyên rồi, hôm nay mới được nhìn thấy con bé, chẳng lẽ ông không nhớ nó?"

Nghiêm Thấm Huyên im lặng nghe cha mẹ nói chuyện, cảm thấy buồn cười, không ngờ người cha luôn luôn nghiêm nghị và điềm đạm của cô hôm nay lại có thể tám nhảm với mẹ, bưng canh đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống cạnh mẹ, "Ba không có việc gì là tốt rồi, lần này nếu như không phải là nhận được tin ba ngã bệnh thì hai tuần sau con cũng sẽ trở về."

"Ba, ba làm việc khổ cực như vậy để làm gì, con đã mở ra được tiền đồ rộng lớn cho công ty ở Tokyo rồi." Cô cầm cái bát nhỏ lên đưa đến trước mặt Nghiêm Khải, cẩn thận đặt cái bát lên bàn, hai mắt mở to, "Sức khỏe là quan trọng nhất, buổi sang hôm nay con xém bị hù chết rồi."

Nghiêm Khải nghe cô nói thế vẻ mặt nghiêm túc cũng thoáng chảy qua một tia ấm áp, "Chi nhánh ở Nhật Bản con điều hành rất tốt, không có vấn đề gì lớn, chờ con trở về ta sẽ phái người khác qua đó tiếp nhận nó, con không cần phải đến đó nữa."

Cao Nhạn ở một bên gật đầu một cái, vươn tay vuốt tóc Nghiêm Thấm Huyên, "Con gái ở bên ngoài một mình thật khiến cho cha mẹ lo lắng, cho dù ở thành phố S chúng ta không hay diendanlqd ở bên cạnh con, nhưng tối thiểu chúng ta cũng biết được con ở đâu, trong lòng an tâm hơn bao nhiêu. Ở nơi xa lạ như Tokyo, ngộ nhỡ ở đó con xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ lo chết mất."

"Cha mẹ." Nghiêm Thấm Huyên nhún vai một cái, "Con đã 25 tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, với cả lúc học đại học con cũng đã đi du học ở Nhật Bản rồi, ở bên kia nhiều năm, công ty ở bên kia vừa mới ổn định, ở đó làm con yên tâm hơn, con có thể chạy đi chạy về giữa hai nước để thăm cha mẹ."

Đã rất lâu rồi cả gia đình không nói chuyện chung, hai vợ chồng Nghiêm Khải cùng Cao Nhạn cảm thấy con gái có chút thay đổi, cụ thể như thế nào bọn họ cũng không rõ.

>>>>>

Sáng sớm hôm sau Nghiêm Khải cố chấp xuất viện, Nghiêm Thấm Huyên mới vừa thu dọn đồ trong phòng bệnh xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Là anh." Nghiêm Thấm Huyên cầm điện thoại di động đi tới đứng bên cạnh cửa sổ liền nghe thấy giọng nói ấm áp của Trần Uyên Sam từ đầu dây bên kia truyền đến, "Sức khỏe ba em như thế nào?"

"Không có chuyện gì to tát." Cô nhỏ giọng nói với anh, nghe được bên anh rất yên tĩnh, liền hỏi anh, "Anh ở nhà sao? Ba mẹ anh sẽ không trách em vội vàng trở về thành phố S mà chưa kịp chiêu đãi họ đấy chứ?"

"Bây giờ anh đang ở nước Mĩ, bên này có chút việc gấp." Anh dừng một chút, "Làm sao có thể trách em, mọi diendanlqd người đều có việc bận phải đi, đúng lúc ba đã đưa dì Khanh cùng với Hi San trở về thành phố S, anh xử lý xong chuyện sẽ lập tức bay tới thành phố S, em có thể sẽ gặp được bọn họ."

"Tốt." Cô nghĩ tới vẻ mặt của người kia, khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng cong lên, "Anh ở bên kia nhớ cẩn thận một chút."

"Ừ." Ạnh một mình đứng trong căn phòng không có cô ở bên cạnh, trong mắt lộ ra tia dịu dàng, nhẫn nại, nói, "Anh rất nhớ em."

Cô nghe thấy âm thanh trầm khàn vang lên bên tai, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên, trong lòng mềm mại cơ hồ như muốn tan ra rồi, ngoài miệng còn cãi lại, "Mới tách ra được bao lâu."

Bên kia anh nghe cô nói xong thì ôn nhu trả lời, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, "Cô bé kiêu ngạo, ngoan ngoãn ở thành phố S chờ anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.