Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 37



Editor: Cẩm Tú

Dọc theo đường đi Trần Uyên Sam lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở ghế lái phụ cúi đầu xuống vẻ mặt không chút cảm xúc, chỉ có nước mắt là lũ lượt rơi xuống, anh ngồi bên cạnh một tay nắm chặt tay của cô, chân mày nhíu lại rất sâu, dưới ánh trăng sống mũi cao được phản chiếu xuống, có chút ảm đạm.

“Bên kia Đan Cảnh Xuyên đã nhận được lệnh, anh vừa mới nói chuyện điện thoại cùng với ba, để cho ông ấy phối hợp với cảnh sát trước đã.” Ánh mắt anh nhìn về phía trước, khẽ nói với cô.

Nghiêm Thấm Huyên vừa nghe anh nói chuyện thì lại khóc dữ hơn, nắm chặt lấy tay anh, ngửa đầu nhìn anh nghẹn ngào nói, “Ba sẽ không sao đâu đúng không? Có thể không bắt ba ở trong cục được không?............ Ông vừa mới xuất viện không bao lâu, thân thể còn chưa khôi phục tốt......”

Trần Uyên Sam nhìn cô khóc làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, lòng đau như đao cắt, lúc này không cần tiếp tục nữa cũng biết kế hoạch đã thất bại rồi, chỉ biết nắm chặt tay cô hơn, “Lệnh bắt giữ không thể thay đổi được, Đan Cảnh Xuyên có quan hệ tốt với anh như vậy cũng không làm gì được, phía dưới có nhiều đôi mắt đang chăm chú nhìn như vậy, anh đã nói cậu ta phong tỏa tin tức rồi, cậu ta nhất định sẽ làm tốt thôi, bây giờ chúng ta trực tiếp đến cục cảnh sát chờ đợi.”

Nghiêm Thấm Huyên nghe anh nói rành mạch phân minh, biết anh đã đồng ý cô sẽ liền bảo vệ được Nghiêm Khải, khẽ dịu mắt nhẹ giọng hỏi anh, “Sao có thể đột nhiên nhanh như vậy đã bị tố cáo ra ngoài? Công ty nhỏ thế kia, không rảnh rỗi đến nỗi đào ra được tất cả thâm hụt trong một lần.”

Anh lắc đầu một cái nói với cô: “Công ty càng nhỏ thì sẽ càng cảm thấy một công ty lớn như vậy đột nhiên lại chuyển nhượng chi nhánh rất kì quặc, cho dù bề ngoài ngụy trang kĩ như thế nào đi nữa, tâm tình của nhân viên trong công ty sẽ có chút thấp thỏm, tìm hiểu kĩ càng một chút sẽ liền phát hiện rađầu mối.”

Những năm gần đây cô học về kinh doanh, đạo lý này không phải là không hiểu, vốn ôm may mắn tâm lý cho là có thể Man Thiên Quá Hải (giấu giếm), không ngờ giấy vẫn không bọc được lửa.

Cơ thể mệt mỏi, cô không muốn nói thêm gì nữa, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, trong lòng nóng ruột nóng gan đối với tình trạng của Nghiêm Khải, cả một đầu óc hỗn loạn, cảm thấy càng ngày càng mệt, cô dần dần ngủ thiếp đi.

****

Thời điểm Trần Uyên Sam đến cửa cục Đan Cảnh Xuyên còn chưa tới, người bên cạnh đã nhắm mắt tựa lưng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cô toàn nhíu mày, làm cho anh đau lòng, nhẹ nhàng giúp cô tháo dây an toàn ra, từ chỗ ngồi của mình xuống xe đi vòng qua bên cô, nhẹ nhàng bế cô xuống xe.

Nghiêm Thấm Huyên tựa vào ngực Trần Uyên Sam, thân thể bị di chuyển cũng không biết, anh cẩn thận bế cô đi vào cục từng bước từng bước một rất nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức cô dậy.

Trước khi đi Đan Cảnh Xuyên đã dặn dò mấy cảnh sát ở đây là Trần Uyên Sam sẽ đến, ở cửa có mấy cảnh sát đứng đó trông thấy có người đến thì thần kinh lập tức trở nên căng hẳng, một người trong số đó mới vào cục cái gì cũng thấy mới mẻ, mắt thấy Trần Uyên Sam càng ngày càng tiến lại gần, khẽ nghiêng người về phía trước muốn nhìn cho rõ ràng, ai ngờ đứng không vững nên lập tức ngã sấp lên nền đất.

Hai người bên cạnh thấy thế thì không nhịn được phụt cười, lúc này Trần Uyên Sam đã bế Nghiêm Thấm Huyên đi tới cửa, cô có vẻ nghe thấy được ồn ào có chút không được bịt lỗ tai nghiêng đầu cọ xát trên ngực Trần Uyên Sam, Trần Uyên Sam chau mày, bước chân ngừng lại lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ.

Cái nhìn này nhất thời làm cho mấy cảnh sát trẻ tuổi dựng tóc gáy, mặc dù sắc mặt Trần Uyên Sam vẫn bình thản như thường, nhưng hiển nhiên là đã có chút tức giận, một người trong đó đã hoàn hồn lại dẫn anh đến phòng nghỉ, lễ phép đi rót trà cho anh.

“Ngài ở đây chờ một lát, cục phó sẽ lập tức tới ngay.” Đây chính là người mà đã té úp xuống mặt đất chảy mồ hôi lạnh khẽ nói với Trần Uyên Sam, sau đó rất thức thời đóng cửa lại, Trần Uyên Sam nhìn quanh phòng một tay cầm lên cái áo khoác cảnh phục không biết của ai nhẹ nhàng khoác lên người cô, cẩn thận từng li từng tí ôm cô ngồi trên ghế salon đợi người.

“Khó chịu......” Cô ngủ được một lúc lại cuộn người trong lòng anh khẽ nức nở, thanh âm rầu rĩ nhẹ nhàng truyền đến, “Phải về nhà...... Ba......”

Anh nhìn cô cắn môi kéo áo của ạm, cảm xúc trong đáy mắt chợt đổ ập xuống, êm ái ôm cô vỗ nhè nhẹ như dỗ dành trẻ con, “Bảo bối ngoan...... Xử lý xong chuyện chúng ta sẽ lập tức về nhà, có được không?”

....

Đan Cảnh Xuyên vừa mở cửa ra đã chứng kiến một cảnh tượng không ngờ đến.

Cái người luôn trầm ổn lạnh nhạt kia lại đang dùng người mình làm giường, ôm người phụ nữ trong lòng như bảo bối dịu dàng dỗ dàng, còn cố ý tắt đèn ngồi ở trong bóng tối chỉ vì muốn để cho cô được ngủ thoải mái hơn một chút.

Gặp được người có thể khiến cho mình không cần trả ơn gì cũng muốn dốc hết sức lực tâm can cho người đó, bản thân đã không còn giống như trước đây nữa.

***

Lúc tỉnh lại Nghiêm Thấm Huyên cảm giác được có cái gì không đúng lắm, tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên ghế salon trong một căn phòng xa lạ, cô giật mình, từ trên ghế sa lon đứng dậy nhìn quanh bốn phía một, theo bản năng liền gọi tên của anh.

Lúc này Trần Uyên Sam và Đan Cảnh Xuyên đang đứng ngoài cửa nói chuyện, vừa nghe thấy giọng nói của cô liền mở cửa đi vào, thấy cô đã tỉnh vội vàng bước nhanh đi tới khom người đưa tay lên trán cô hỏi, “May không có phát sốt, người còn khó chịu sao? Có muốn uống nước nóng không?”

Cô thấy anh lo lắng, lắc đầu một cái kéo cánh tay của anh vội vàng hỏi, “Ba như thế nào rồi? Có sao không? Ông ở đâu? Em có thể gặp ông hay không?”

“Bây giờ ông đang ở trong phòng tạm giam, cô yên tâm, có tôi ở đây tôi sẽ không để ông ấy phải chịu một chút uất ức nào.” Đan Cảnh Xuyên nói, “Chỉ là hiện tại cô không thể gặp được ông ấy.”

Nghiêm Thấm Huyên nghe hắn nói nửa câu trước thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy nửa câu sau liền cảm thấy cả người như lâng lâng, Trần Uyên Sam trầm mặc một hồi, một tay bế cô từ trên ghế salon đứng lên đối mặt với Đan Cảnh Xuyên, “Vậy cậu lưu ý, tôi đưa cô ấy trở về trước, có chuyện gì nhớ báo cho tôi biết.”

Lúc cô ngủ anh bế cô không biết thì thôi, vậy mà bây giờ tỉnh dậy anh lại bế cô trước mặt người khác như vậy, khuôn mặt khẽ ửng đỏ, có chút ảo não khẽ đẩy anh mấy cái, cánh tay Trần Uyên Sam không hề nới lỏng bớt, dưới ánh mắt cười như không cười của Đan Cảnh Xuyên đi về.

“Đừng động đậy, chứng sợ hãi giam cầm của em, mới vừa rồi để em ở lại một mình trong phòng lại sợ em không thoải mái, thân thể em yếu, hiện tại tâm can anh như muốn tràn lên đỉnh đầu rồi.” Anh vững vàng ôm cô từ trong cục cảnh sát đi ra ngoài, thanh âm trầm trầm nhưng vẫn ẩn chứa tia hốt hoảng nhàn nhạt lọt vào tai cô.

Cô quay đầu lại nhìn cục cảnh sát, ôm cổ anh cụng vào trán anh nói, “Em rất lo lắng cho ba......”

Trần Uyên Sam dừng bước hôn lên trán cô, lộ ra một nụ cười nhạt nhòa, “Em cho anh ba ngày.”

***

Lúc Đan Cảnh Xuyên từ vùng lân cận trở về liền cùng với Trần Uyên Sam đưa Cao Nhạn về nhà, sáng ngày hôm sau Trần Uyên Sam cũng đưa Nghiêm Thấm Huyên trở về Nghiêm gia để cô chăm sóc cho Cao Nhạn, không để cho cô tới công ty.

Mặc dù trong lòng Nghiêm Thấm Huyên còn lo lắng tới tình trạng của Nghiêm Khải, nhưng vì không muốn để cho Cao Nhạn càng thêm lo lắng, cho nên khắc chế tâm tình của mình, nói với Cao Nhạn là đã có một chút hiểu lầm nho nhỏ sẽ sớm thả người.

Doãn Bích Giới nhanh như tia chớp, ngày thứ ba lúc xế chiều nghiêm Thấm Huyên đang ngồi ở trên ghế sa lon không yên lòng xem ti vi, mới vừa nhận điện thoại liền bị Bích nữ vương làm cho đinh tai nhức óc.

“Nghiêm nhị, nhà ngươi giở ngón này ra thực con mẹ nó hay thật! Tớ đoán chừng cho đến bây giờ bên kia còn chưa có lấy lại tinh thần, mới vừa xuân phong hả hê liền giống như Đại Công Kê run rẩy, không tới hai giây là lông trên người đều bị lột sạch rồi! Trần Uyên Sam quá nhẫn nhịn rồi, anh ta có phải là học sinh tiểu học thi bơi lội hay không mà nhịn lắm thế!”

Bên này Nghiêm Thấm Huyên cầm điện thoại, miếng dưa hấu trong miệng vẫn chưa nuốt xuống, thiếu chút nữa là sặc họng, chậm nửa ngày mới đáp lại một câu, “Doãn Bích Giới cậu có thể nói chuyện lô gic được không? Cậu nói cái gì tớ nghe không hiểu!”

Cô có thể tưởng tượng được bên kia đầu điện thoại Doãn Bích Giới đang rất khinh thường cô, hồi lâu mới dùng giọng chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép nói với cô, “Cậu biết không? Người đàn ông của cậu nói chuyển nhượng công ty tài chính đó, thật ra thì anh ta đã sớm biết sau lưng anh ta là đối thủ bên hắc đạo một tay thao túng, bên kia có sơ hở, Trần Uyên Sam liền lập tức vứt hợp đồng đầu tư vào trong cục rồi!”

Nghiêm Thấm Huyên nghe đến đó bàn tay cầm điện thoại di động cũng dần dần toát mồ hôi, “Cậu nói là......?”

“Nghe Kha Khinh Đằng nói việc đầu tiên Trần Uyên Sam làm khi đến thành phố S là phái người đi thăm dò sổ sách của Nghiêm thị, anh ta đã sớm phát hiện ra việc thâm hụt, cố ý qua nhiều cái miệng làm cho đối phương phát hiện, phản tương nhất quân (phản lại), bên kia vừa nhìn bảng báo cáo tài chính sẽ phải lập tức rút người ra, tay chân cũng không có rút lui sạch sẽ, Trần Uyên Sam theo sát làm cho cục cảnh sát phát hiện ra nguồn gốc công ty nhỏ này là tập đoàn chuyên buôn lậu cho nước ngoài, hiện tại bên Mỹ cũng đang gà bay chó sủa (tình cảnh hỗn loạn) khắp nơi.”

Trong giọng nói Doãn Bích Giới không kìm được có chút hả hê, dừng một chút, cô thở dài, “Thật ra thì ngay từ đầu anh ta đã âm thầm chuyển tiền vào bù lại khoản thâm hụt của Nghiêm thị rồi.”

Từng chữ từng câu, những nghi ngờ chôn ở sâu đáy lòng đã có lời giải thích, cô chợt nhớ tới ngày đó ở cục cảnh sát anh ôm cô như báu vật quý báu nào đó nói với cô cho anhba ngày.

“Cậu nói xem anh ta làm sao có thể nỡ lòng bán công ty nhà cậu cho người khác?”

Nghiêm Thấm Huyên nghe Doãn Bích Giới nói thế nước mắt liền lập tức rơi xuống.

Trong lòng cô từng oán giận sao anh lại quyết định bán công ty với giá thấp, thật ra thì nào biết anh đã có chuẩn bị cả rồi, anh trả lại cho cô người ba không tù tội, anh trả lại cho cô một Nghiêm thị hoàn chỉnh từ đầu tới cuối.

Từng nghe nói qua bao nhiêu tình thâm ý cạn, nhưng đời này cô có thể gặp một người như Trần Uyên Sam, dùng bao nhiêu tiền bạc để đánh cược, một người che chở cho cô không biết bao nhiêu nguy hiểm và giông bão, hoàn hoàn chỉ vì muốn cho cô một mái nhà bình an.

Cao Nhạn ngồi bên cạnh thấy cô cầm điện thoại vừa khóc vừa cười, đã ngừng tay khẩn trương nhìn cô, bên kia Doãn Bích Giới còn chưa nói hết cô liền điện thoại, trên mặt đầy lệ nói với Cao Nhạn “Con đi đón ba về nhà” sau đó liền chạy ra khỏi cửa.

Thang máy cũng không muốn đi, cô từ tầng sáu chạy thẳng xuống, trong lòng tràn đầy tâm tình chờ đến lúc gặp anh để bộc phát, trong lòng tính toán nên nói gì với anh, không để ý tới việc đã chạy xuống dưới lầu.

Mới vừa chạy ra cửa khu nhà đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô đứng trước cửa khu nhà vẫy vẫy tay với Kim Tuấn, vẻ mặt vui vẻ nói: “ Anh Kim, anh ấy bảo anh tới đón tôi sao?”

Lúc này vẻ mặt Kim Tuấn khẽ biến đổi, không biến sắc nói, “Ừ, phu nhân cô lên xe đi.”

Nghiêm Thấm Huyên không chút nghi ngờ, ánh mắt còn chẳng dừng lại trên mặt Kim Tuấn đến hai giây, liền vui sướng mở cửa xe ngồi xuống.

Kim Tuấn nhìn cửa xe mở ra, nắm chặt tay lại, trong lòng đấu tranh dữ dội, điều chỉnh lại ánh mắt rồi đi vào xe đóng cửa lại.

Nếu như theo trình độ nhạy cảm bình thường của Nghiêm Thấm Huyên, cô chỉ cần để ý một chút, sẽ liền phát hiện ra chiếc xe này không phải là chiếc bình thường đưa đóncô mỗi ngày, mà sân cỏ trong dưới lầu nhà cô, mấy người đi theo bảo vệ cô đã bị đánh cho ngất đi, khẩn cấp gọi điện thoại báo tin.

Trong xe Kim Tuấn mở nhạc, Nghiêm Thấm Huyên ở ghế sau nghe được còn cười cợt hắn mấy câu, “Anh Kim từ khi nào lại có thú tao nhã như vậy? Liên khúc piano cũng nghe qua, chậc chậc.” Phía trên qua gương chiếu hậu Kim Tuấn cười với cô, một lát sau từ hộc tủ trong xe lấy ra một chai nước đưa cho cô.

Cô tự nhiên cám ơn nhận lấy mở nắp ra uống vài ngụm, nửa tựa vào bên cửa xe chống cằm, nụ cười rực rỡ, nghĩ đi nghĩ lại mặt liền đỏ rần, Kim Tuấn ngồi ở trước mặt vẻ mặt thâm trầm lái xe, qua mười phút sau quay đầu lại, thấy cô đã ngất đi trên ghế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.