Tiêu Yên đâu thàm để ý xem Tưởng Hắc Tử nghĩ gì. Một khi nàng đã quyết thì đừng mong ai lay chuyển.
“Ở trước mặt người ngoài. Chúng ta hãy cứ như trước. Một người là cướ, người kia là con tin. Ngàn vạn lần đừng để cho bọn họ nhận ra sự khác thường.”
Tưởng Hắc Tử một đầu đầy hắc tuyến: “Dạ. Ngài nói gì thì làm thế ấy, hết thảy nghe theo sự phân phó của ngài.”
…….
Ngày thứ hai. Khi hừng đông ló dạng. Tưởng Hắc Tử lại tiếp tục giả dạng bộ dáng hung thần ác sát. Mang theo Tiêu Yên từ trong phòng đi ra.
Ngay tại cửa khách điếm. Nam Như Ngọc, tên Khổng Tước kia đang được tiểu thị nữ mỹ nhận hậu hạ chuẩn bị lên xe.
Tiêu Yên xem như không quen biết Nam Như Ngọc, tiếp tục giả vờ câm, cuối đầu đi theo sau lưng Hắc Tử, lướt qua bên cạnh hắn. Từ đầu đến cuối không có liếc hắn một cái.
Điều này làm cho Nam Như Ngọc trong lòng thấy không thoải mái. Đầu đầu kia thật là hay, dung hắn xong thì vứt qua một bên xem như không quen biết. Đúng là kẻ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa.
Nam Như Ngọc này mắc bệnh là nếu ngươi càng không cho hắn làm cái gì thì hắn nhât định sẽ làm ngược lại.
Kế tiếp lộ trình đổi bằng đường bộ. Tiêu Yên cuối cùng cũng thoát được cái khoang thuyền dưới hầm quỷ quái tối tăm, lại vừa tanh vừa hôi.