Cảm Nhiễm Thể

Chương 64: Bản hiện thực ôm cây đợi thỏ



Edit: _BOSS_ lười

Vương Phúc Thọ cảm thấy rất tự hào đối với chuyện này.

Hắn cảm thấy mình rất có đầu óc khoa học, có thể nghĩ ra phương pháp đơn giản thực dụng thế này. Bất quá, Vương Phúc Thọ vẫn không hiểu, vì sao mình không cần hô hấp?

Chuyện này không bình thường. Phải biết, coi như là cá trong nước, cũng cần Oxy.

Trong hồ nước không có cá, thế nhưng có ếch nhái, còn có không ít con cóc. Vương Phúc Thọ động tác lại nhanh hơn những động vật nhỏ ở trong nước. Hắn cảm thấy ếch nhái ăn không ngon, bởi vì quá gầy. Con cóc có hương vị không tệ, chúng nó có cái đầu rất lớn, rất béo.

Vương Phúc Thọ hiện tại đã không nghĩ nhiều như thế. Lão bà Trương Xảo Trân và người trong nhà đến tột cùng như thế nào, những chuyện này hết thảy không ở trong phạm vi cân nhắc của Vương Phúc Thọ. Hắn thậm chí có chút hối hận, vì sao phải rời khỏi sân nuôi gà Phúc Yên? Dù sao, nơi đó có rất nhiều gà trống gà mái, đủ cho mình ăn một trận.

Công trường này rất sớm đã đình công. Không ai quản lý, cũng không ai hỏi đến bãi đất bị đào đến lung ta lung tung. Gần nhất nước mưa rất nhiều, diện tích hố đất rất lớn, độ sâu cũng vượt qua bốn mét, tràn đầy lại như một hồ nước bản thu nhỏ.

Tuần trước Vương Phúc Thọ ăn một bữa tiệc lớn.

Thời tiết nóng bức, mấy đứa bé ở trong thôn phụ cận hẹn nhau tới đây bơi.

Theo lẽ thường nói tới, ở trong thành thị phồn hoa, chỗ tắm tốt nhất đương nhiên là hồ bơi. Thế nhưng, chỗ đó lại muốn thu phí, hài tử trong thôn cũng không có để ý nhiều như thế. Nhìn thấy trong hố đất ở phụ cận có nước, với lại nhìn tới lại khá trong veo, tự nhiên là cởi quần áo nhảy xuống tắm táp đùa giỡn.

Vương Phúc Thọ ôm tảng đá chìm ở đáy nước, đối với động tĩnh trên mặt nước rõ ràng rành mạch. Hắn không có cách nào buông tay, bằng không, thân thể sưng tấy thối rữa ngay lập tức sẽ nổi lên. Dù rằng cái bụng rất đói, Vương Phúc Thọ vẫn có thể khống chế dục vọng muốn ăn thịt, nín thở ngưng thần đàng hoàng ngốc ở phía dưới.

Khoảng thời gian này, thân thể Vương Phúc Thọ biến hóa càng lúc càng lớn. Da hầu như triệt để thối rữa, mặt ngoài bám vào lượng lớn ký sinh trùng, thậm chí còn có một ít ốc nước ngọt. Không ít ấu thể phi trùng như bọ gậy lăng quăng cũng đem hắn cho rằng nhà mới, ở đây đạt được đồ ăn miễn phí. Cả ban ngày, hắn đều sẽ yên tĩnh ngốc ở đáy nước. Vương Phúc Thọ biết mình đã trở nên hoàn toàn thay đổi, dáng dấp ấy đi ra ngoài, chỉ có thể bị người ta cho rằng quái vật. Chỉ sợ liền ngay cả lão bà của mình, cũng căn bản không nhìn ra dáng dấp ban đầu.

Đứa nhỏ bơi ở trong hố nước rất nhiều, bảy đứa, tám đứa, hoặc là càng nhiều. Nghe tiếng cười và tiếng cãi om sòm được truyền đến từ trên mặt nước, Vương Phúc Thọ thèm đến mức chảy nước miếng.

Sau khi rời khỏi sân nuôi gà Phúc Yên, đều là một hồi đói một hồi no, chưa bao giờ ăn qua món ăn thật ngon. Vương Phúc Thọ vẫn luôn nghĩ đến phải thay đổi khẩu vị để ăn cho thật ngon, chỉ là vẫn chưa hạ nổi quyết tâm, cũng vô phương đột phá một đường cản trở cuối cùng tận sâu trong nội tâm.

Mặc dù hắn biết thân thể mình đã xảy ra vấn đề, có thể Vương Phúc Thọ lại vẫn còn đem mình cho rằng một nhân loại. Ăn heo ăn gà ăn bò ăn cừu ăn chó hắn không có kiêng kỵ gì cả. Bởi vì làm thế tối đa chính là thay đổi nghề nghiệp, từ chủ sân nuôi gà biến thành tặc. Thế nhưng, nếu như ăn thịt người, vậy thì mang ý nghĩa mình chắc chắn bị đồng loại vứt bỏ, biến thành một con yêu quái từ đầu đến đuôi.

Chân cẳng của đứa bé ở trong nước đạp loạn.

Bọn họ có kỹ năng bơi rất tốt, lặn, chiến đấu tát nước, chơi không còn biết trời đâu đất đâu. Không có bé gái ở đây, một đám bé trai cởi đến trần như nhộng, lại so sánh hàng ai lớn hơn ai, lông ai nhiều hơn ai... Những trò chơi này ở dưới cái nhìn của người lớn quả thực hết sức tẻ nhạt, lại sản sinh sức mê hoặc khó có thể tưởng tượng đối với Vương Phúc Thọ. Hắn cảm thấy mình đủ xui xẻo, đồ ăn gần trong gang tấc cũng không dám đưa tay đi bắt. Giời ạ, công chúa Bạch Tuyết đói bụng ở trong rừng rậm, còn có thể kiếm chút cơm thừa canh cặn từ chỗ người lùn. Lão tử đói bụng, cũng rất may mắn phát hiện bàn ăn của người lùn. Thế nhưng vì sao bên ngoài mỗi một bàn điểm tâm đều chụp vào cái lồng? Phía trên còn móc một khóa sắt lớn nặng trịch?

Có lẽ là ông trời nghe được Vương Phúc Thọ oán thầm, một đứa bé đạp nước dùng kiểu bơi chó ở trên mặt nước chợt cẳng chân vọp bẻ. Đau đớn kịch liệt khiến cho hắn bỗng nhiên há to miệng, muốn kêu to, lại bị lượng lớn nước trút vào. Hai tay của hắn vung vẩy ở trên không, muốn dẫn tới sự chú ý của đồng bạn, lại đây cứu lên mình. Song, động tác thế này lại chẳng có chút thu được hiệu quả. Những đứa bé khác căn bản không có phát hiện dị dạng, trái lại cảm thấy đây là một loại bịp bợm trêu đùa mình, tới tấp mừng rỡ cười to lên "Ha ha".

Cảnh tượng trong phim ảnh đều là giả. Căn bản không có khả năng có người tại sau khi chết chìm còn có thể giãy giụa quá lâu ở trên mặt nước. Mấy ngụm lớn nước trút xuống, đứa bé đáng thương cũng không còn sức lực. Thân thể cũng lại không nổi lên, dường như một cục kim loại nặng nề, chậm rãi trầm xuống đáy nước.

Vương Phúc Thọ ngửa mặt hướng lên trời, trợn to hai mắt.

Hắn lần thứ nhất cảm thấy ông trời không có vứt bỏ mình. Tại lúc đói bụng đến mức muốn mạng, lại có thể chủ động đưa đồ ăn tới cửa. Hơn nữa, đứa bé chết chìm bồng bềnh chìm xuống từ trên mặt nước, đúng lúc rơi ngay bên cạnh mình. Vương Phúc Thọ một tay ôm tảng đá, dùng ngón tay đụng nhẹ đứa bé đó. Đối phương chẳng có chút phản ứng, hiển nhiên đã chết rồi.

Không ai phát hiện thiếu đi một đồng bọn.

Đứa bé chơi đùa ở hố nước có quá nhiều, mặc dù là thiếu đi một người nào đó, cũng sẽ cho rằng là muốn về nhà nên sớm rời khỏi. Đối với khái niệm trách nhiệm và nguy hiểm, đứa bé hiển nhiên sẽ không có sự lý giải thấu triệt như người lớn. Nhìn xem sắc trời dần dần tối, gần như cũng sắp đến giờ ăn cơm tối, một đám trẻ dồn dập lên bờ mặc quần áo, rửa sạch chân toàn là bùn, từng đứa một rời khỏi, hồ nước náo nhiệt lại lần nữa khôi phục tĩnh mịch.

Vương Phúc Thọ buông ra tảng đá trong lồng ngực, từ đáy nước nắm lấy cánh tay của đứa bé đã chết chìm, nhờ vào sức nổi cường đại của thân thể thối rửa sưng tấy, đem hắn kéo lên bờ.

Phụ cận có rất nhiều cái hố được lưu lại từ việc đào nền đất. Vương Phúc Thọ rất khôn khéo, hắn không có trực tiếp ăn uống ở cạnh hố nước, mà là nhấc lên thi thể tiến vào một hang đất, sau đó dùng tảng đá lớn bịt cửa động lại. Làm xong hết thảy, Vương Phúc Thọ mới mang theo sự thoải mái không nói ra được, nắm lên bắp đùi thi thể, há mồm cắn tới nơi mềm mại nhất, dễ dàng nhất, rồi cũng miệng lớn táp tới bụng thi thể trút đầy nước.

Đã ăn nhiều ngày gia cầm gia súc, Vương Phúc Thọ đã có một bộ kinh nghiệm ăn uống đầy đủ hoàn toàn mới. Hắn rất thích ăn nội tạng, đặc biệt là loại tươi mới ấy.

Tận sâu trong màn đêm truyền đến tiếng kêu lo lắng. Tiếp theo, bên ngoài hang đất truyền đến tiếng bước chân hỗn độn đông đúc. Vương Phúc Thọ đình chỉ nhai, hắn ôm thi thể đã gặm nát vào trong lòng, lặng lẽ giấu ở trong hang, không nhúc nhích.

Trước đây không có bị virus lây nhiễm, thời điểm ở trong thôn, Vương Phúc Thọ không chỉ một lần nghe nói qua chuyện những gia đình khác có con cái thất lạc. Hàng xóm xung quanh trong thôn có quan hệ thân mật, bất luận nhà ai xảy ra chuyện, đều sẽ có rất nhiều người lại đây giúp đỡ. Không hề nghi ngờ, gia thuộc của đứa bé chết chìm ở hồ nước tìm tới đây. Vương Phúc Thọ hai mắt đã nhìn không thấy, năng lực khứu giác và thính giác lại càng nhạy bén. Hắn nghe thấy động tĩnh có người lớn đánh chửi đứa bé, có tiếng khóc của đứa bé, còn có càng nhiều người thì lại đang kêu gọi tên của đứa bé.

"Tiểu Lục, ngươi ở đâu?"

"Tiểu Lục, tranh thủ về nhà."

"Tiểu Lục, nói một tiếng rồi về ah, chúng ta đều đang tìm ngươi."

Đứa bé đã chết chìm trong lồng ngực nguyên lai gọi là tiểu Lục. Trong lòng Vương Phúc Thọ lo sợ bất an, chỉ lo bị người phát hiện. Mặc dù chuyện tử vong của đứa bé và mình không có quan hệ trực tiếp, có thể mình lại đem hắn cho rằng đồ ăn. Vương Phúc Thọ trốn ở trong hang đất cũng không dám thở mạnh. Cứ như vậy, vẫn ngồi đến bình minh.

Xung quanh hố đất đâu đâu cũng có người, rất nhiều đèn pin sáng loáng chiếu loạn tới đáy nước. Còn có mấy nam nhân tay cầm gậy trúc, đâm đi đâm lại xuống đáy nước. Chuyện đám trẻ tới đây bơi vào ban ngày, các người lớn đều đã biết. Khắp mọi nơi không tìm được đứa bé, đều cảm thấy có khả năng là chết đuối ở trong hố nước. Trên eo mấy hán tử có kỹ năng bơi tốt đều buộc dây thừng, để người trên bờ lôi kéo, dồn dập nhảy xuống trong hố nước để tìm kiếm. Bọn họ thế nào cũng không có bất cứ phát hiện gì, hỗn loạn cạnh hố nước rất nhanh bình tĩnh lại. Đến cuối cùng, các người lớn đã không lại cho rằng đứa bé sẽ bị chết chìm do bơi, dồn dập suy đoán có phải là bị bọn lừa đảo lừa gạt đi, bán đến nơi khác.

Bộ thi thể đứa bé Vương Phúc Thọ phải ròng rã ăn một ngày rưỡi. Sở dĩ là nửa ngày, đó là bởi vì thời điểm ăn xong một miếng thịt cuối cùng, thời gian vừa vặn là buổi trưa. Vương Phúc Thọ phi thường tiếc nuối đem hết thảy khúc xương nhét vào tận sâu trong hang đất rồi chôn xuống, bản thân lại ôm một tảng đá chìm vào đáy nước. Đến buổi chiều, hắn cảm thấy lại đói bụng.

Thật không biết hoàn cảnh chết tiệt trong hố nước vì sao lại kích thích ăn uống như thế?

Bất quá, hiện tại Vương Phúc Thọ đã không giống nhau.

Hắn không lại cảm thấy ăn thịt người rất phiền phức, cũng không cho rằng chuyện thế này sẽ mang đến cho mình gánh nặng gì trong lòng. Thời kỳ lựa chọn khó khăn lúc đầu đã qua, hiện tại, trong đầu Vương Phúc Thọ, dục vọng đói bụng đã áp đảo hết thảy.

Đứa bé đều là nhớ ăn không nhớ đánh. Dù rằng đồng bọn không hiểu ra sao lại không thấy một người, lại không có ảnh hưởng chút nào đến sự hứng thú của những người khác đối với bơi lội. Vẻn vẹn chỉ cách một ngày, đám trẻ lại tới.

Vương Phúc Thọ đã nghe qua cố sự cổ xưa gọi là ôm cây đợi thỏ. Hắn vẫn cảm thấy, nông phu đó quả là tên ngốc khi canh giữ ở gốc cây đại thụ. Thế nhưng, Vương Phúc Thọ nằm mơ cũng không nghĩ tới. Bản thân lại cũng sẽ biến đổi giống như nông phu đó bên trong cố sự, chỉ cần đợi ở trong nước, trên mặt nước liền sẽ rớt xuống thịt.

Lại có đứa trẻ chết chìm.

Lần này, đám trẻ đều tăng cao cảnh giác. Phát hiện tình huống không đúng, dồn dập vây quanh ở bên bờ rít gào lên. Một đứa bé có tuổi tác hơi lớn rất dũng cảm, nhảy xuống nước muốn cứu người. Nhưng mà sức mạnh của hắn không đủ, mới vừa bơi qua, lập tức liền bị đồng bọn giãy giụa ở bên trong nước nắm lấy cánh tay, không chút nào chịu buông ra. Cứ như vậy, hai người ở trên mặt nước đập nước mấy giây, song song chìm xuống.

Vương Phúc Thọ cảm thấy ông trời thật sự rất tốt đối với mình. Chỉ là không làm mà hưởng cho thịt cũng liền thôi, hơn nữa một lần cho chính là hai người. Khà khà khà khà! Nông phu đó trong cố sự ôm cây đợi thỏ cũng không có vận may thế này.

"Đại Lâm và Bảo Lộc chìm xuống."

"Làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ ah?"

"Mau trở về gọi người lớn, gọi cha mẹ của Đại Lâm và Bảo Lộc đến."

Một đám trẻ líu ra líu ríu ở bên bờ, rất nhanh liền trốn mất tăm. Vương Phúc Thọ nghe thấy tiếng kêu của bọn họ, biết sự tình có vấn đề, không lo được nhiều như thế, vội vã nắm lên một đứa bé chìm đến đáy nước, cách mình gần nhất rồi nổi lên mặt nước, nhanh chóng chạy tới hang đất nơi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.