Lúc Khương Cẩm Niên ngủ, Phó Thừa Lâm hơi khom người, cúi đầu hôn lên má cô.
Cô vẫn rong ruổi trong giấc mộng, chỉ mong đây là một giấc ngủ dài không muốn tỉnh giấc.
Phó Thừa Lâm tắt điện trong phòng, men theo bóng tối lặng lẽ hôn cô. Nhưng kiểu thân mật dè dặt này chẳng khác nào đang tra tấn chính bản thân mình, anh như một kẻ liều mạng tìm đến rượu độc để thỏa mãn cơn khát.
Khương Cẩm Niên mơ màng cảm thấy hơi ngứa. Mặt cô, cần cổ, bên tai liên tiếp bị một hơi thở ấm áp lướt qua. Vậy là cô đã mơ một giấc mơ kì lạ. Trong mơ, cô thấy mình đang vùi mình bên trong một đống lông vũ, trong lòng ngứa ngáy không chịu được nhưng lại không có cách nào trốn thoát.
Cô trở mình, cọ người về phía trước.
Phó Thừa Lâm cho rằng mình làm cô thức giấc nên không dám làm thêm bất kì một động tác dư thừa nào khác.
Anh chỉ ôm cô, yên lặng cảm nhận hương thơm trên người cô. Cô dùng nước hoa vị chanh, mùi hương ngọt ngào mời gọi, tựa như có thể thưởng thức, vừa mãnh liệt lại đầy mê hoặc.
Phó Thừa Lâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, Khương Cẩm Niên mới nhàn nhã tỉnh giấc. Cô nằm trong vòng tay anh nghịch nghịch cái túi áo. Anh dứt khoát mở rộng cổ áo cho cô mặc sức muốn nghịch thế nào thì nghịch.
Khương Cẩm Niên hỏi anh: "Anh có lợi dụng lúc em ngủ say như chết làm ddeiefu gì vụng trộm không đấy?"
Phó Thừa Lâm hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"
Anh khẽ vuốt ve lưng cô, ngón tay chậm rãi di chuyển khắc họa sống lưng cô. Anh lại nhớ tới khoảnh khắc triền miên không ngừng vừa rồi, thân thể lại càng có phản ứng xấu hổ. Anh không thể để Khương Cẩm Niên phát hiện ra được... Nếu không cô sẽ cho rằng trong đầu anh toàn những suy nghĩ đen tối không chấp nhận được.
Anh không biết làm sao, đành phải nằm thẳng người, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Trong đầu tự nghĩ đến sáu chữ: Nghiệp quật không chừa một ai.
Rèm cửa được che kín, ánh trăng cũng không thể len được vào, bóng tối bao trùm cả phòng ngủ khiến thính giác càng trở nên nhạy bén hơn thay thế cho thị giác. Khương Cẩm Niên tùy tiện quờ quạng một cái, cô chạm phải cổ áo của anh. Phó Thừa Lâm thở hơi gấp, nhịp thở rối loạn nhưng điệu bộ bất di bất dịch, nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
Khương Cẩm Niên nỉ non: "Anh quay lại nhìn em đi."
Giọng cô nhẹ nhàng chậm rãi, ngọt ngào và du dương còn hơn cả ngày thường.
Vậy mà lại làm nũng.
Ngoài mặt thì Phó Thừa Lâm trả lời: "Tối quá, quay đầu lại cũng đâu thể nhìn thấy em. Hay để anh bật đèn nhé?" Nhưng thật ra sự xúc động trong lòng anh càng lúc càng lớn, đánh bại tất cả lý trí mà anh đã tự tạo dựng năm phút trước.
Anh không bật đèn.
Hai tay anh giam cầm Khương Cẩm Niên, tự dày vò bản thân mà hôn cô tỉ mỉ, dịu dàng và kiên quyết hơn cả lần trước. Vốn dĩ Khương Cẩm Niên vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng như chìm trong tầng tầng lớp lớp sương mù. Cô ngập ngừng đáp lại anh, vô thức đưa tay vào bên trong cổ áo rộng mở của anh. Bàn tay cô vuốt ve nơi nào đó trên cơ thể anh khiến anh trở nên mạnh bạo và dữ dội như thủy điện xả lũ.
Anh đẩy nội ý của cô lên, cúi người tiến lại gần, trằn trọc ngậm mút, vừa tao nhã vừa kịch liệt. Ngực cô tê dại, vừa cảm thấy thoải mái nhưng lại vô cùng sợ hãi. Nỗi hoảng sợ tích tụ nhắc nhở cô về sự thấp hèn ngày trước cùng khoảng cách chênh lệch quá lớn giữa hai người. Cuối con đường đang đi phía trước không phải cảnh tượng đầm ấm sum vầy mà là một vực thẳm sâu không đáy.
Lần này cô thực sự bật khóc.
Phó Thừa Lâm cài nút áo cho cô lần nữa, chỉnh trang lại trang phục cho cô, nhẹ giọng an ủi: "Anh vẫn tỉnh táo, em đừng sợ. Chúng mình nói chuyện nhé, em muốn kể chuyện gì không? Vừa rồi lúc mới vào cửa có phải em đang nói đến roadshow của bên môi giới không, tình hình mô phỏng giao dịch thế nào rồi?"
Ngón tay của Phó Thừa Lâm hơi run. Anh cố gắng hết sức để che giấu chuyện này, nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Cẩm Niên như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Khương Cẩm Niên hoàn toàn không muốn nói chuyện công việc. Cô đưa mắt nhìn anh: "Em có phải bạn gái của anh không?"
Khương Cẩm Niên lại hỏi: "Em thế này, anh nhịn như vậy có thấy khó chịu không?"
Phó Thừa Lâm dối lòng: "Không đâu. Thế cũng tốt mà, tu thân dưỡng tính."
Khương Cẩm Niên nắm chặt cổ áo anh: "Vậy anh có vì sự sung sướng nhất thời mà giấu em đi tìm những cô gái khác không? Ba ngày nữa anh lại đi công tác rồi, còn bay qua bay lại nhiều nơi như thế, dù anh có niềm vui mới em cũng chẳng thể biết được."
Phó Thừa Lâm cầm tay cô bao bọc trong lòng bàn tay: "Nếu anh muốn thì đã làm lâu rồi." Trong phòng có mở điều hòa nhưng sau lưng anh lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng, chỉ có thể tìm cách nhịn lại. Yết hầu anh hơi nhấp nhô, nói: "Anh hứa với em sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, trừ khi em không cần anh nữa..."
Đây là lời ngọt ngào nhất mà anh đã nói ra trong suốt cuộc đời mình: "Anh chỉ là của em thôi."
Khương Cẩm Niên tạm thời chấp nhận.
Cô đứng dậy khỏi giường, ồn ào đòi ăn cơm. Nhưng cô mạnh miệng vậy thôi, dù bữa tối rất tinh tế và ngon miệng nhưng cô vẫn chỉ ăn một chút xíu. Dì giúp việc trong nhà Phó Thừa Lâm bảo cô "ăn như mèo con vậy".
Đúng lúc mèo con đang quấn quít dưới chân Khương Cẩm Niên, cái đuôi màu cam vung vẩy. Con mèo quýt này đúng là dễ béo thật đấy, mới có vài ngày không gặp mà Khương Cẩm Niên cảm thấy lúc bế nó đã nặng hơn một tẹo.
Khương Cẩm Niên không nhịn được hỏi: "Hiện tại mỗi bữa Tỉ Giá Hối Đoái ăn bao nhiêu vậy?"
Phó Thừa Lâm thuận miệng trả lời: "Chỉ cần bảy ngày nó đã giải quyết xong một túi đồ ăn cho mèo rồi, không cho ăn là nháo. Sức ăn của Tỉ Giá Hối Đoái không đùa được đâu."
Khương Cẩm Niên đánh trống lảng: "Trước đây em cũng thế."
Phó Thừa Lâm cầm đôi đũa bạc, vẻ mặt không hề thay đổi: "Em vẫn là em, chưa từng thay đổi."
Dì giúp việc đang ở trong bếp gọt hoa quả nghe thấy Khương Cẩm Niên nói vậy còn cho rằng cô gái nhỏ xinh đẹp trẻ trung này đang nói đùa. Những mỹ nữ cực kì xinh đẹp kiểu này rõ ràng là ăn rất ít nhưng nhất định phải nói là mình no muốn chết, ăn thêm nữa sẽ mập, eo thô, không mặc nổi quần áo,... vân vân mây mây. Chẳng khác gì người giàu thích giả nghèo, học bá nhưng giả vờ ngu ngơ.
Vài phút sau, dì giúp việc mang đĩa hoa quả tới, kèm theo một bát canh mơ chua được chế biến tỉ mỉ.
Vì sắc mặt Khương Cẩm Niên hơi đỏ nên dì giúp việc cố ý nấu cho cô để thanh nhiệt giải khát.
Khương Cẩm Niên nói cảm ơn với dì giúp việc, uống hai thìa. Bạn cùng phòng Hứa Tinh Thần của Khương Cẩm Niên đã từng khuyên cô giảm cân nhưng phải có chừng có mực, lượng sức mà làm... Khương Cẩm Niên đã đủ thon thả, eo nhỏ chân dài, điện nước đầy đủ, nếu cô còn tự kiềm chế bản thân một cách cực đoan như vậy thì rất có thể sẽ mắc bệnh biếng ăn nhẹ và nhiều bệnh lý khác nữa.
Khương Cẩm Niên cho rằng Hứa Tinh Thần chỉ đang nghiêm trọng hóa vấn đề.
Một tay cô chống cằm, tay còn lại nắm chặt thìa quấy quanh bát sứ tạo ra tiếng va chạm như chuông bạc.
Phó Thừa Lâm dứt khoát cầm lấy thìa tự mình đút cho cô. Cô uống từng ngụm nhỏ, bất đắc dĩ phải ăn cơm. Qua nhiều lần thực nghiệm, Phó Thừa Lâm đã phát hiện ra Khương Cẩm Niên rất thích ăn cá hồi. Cô ăn liên tiếp hai muỗng, hai má căng phồng. Lúc ấy anh chỉ muốn hung hăng bóp má cô một cái. Thực chất bên trong Phó Thừa Lâm chẳng phải người nhã nhặn thanh tao gì.
Sau bữa ăn, Khương Cẩm Niên lấy cớ muốn tiêu cơm mà dạo chơi trong căn biệt thự rộng rãi.
Phó Thừa Lâm dẫn cô đi tham quan từng gian phòng.
Anh có một phòng sưu tập bài trí rất đơn giản theo phong cách cổ điển, kệ trưng bày làm bằng kính bóng loáng mang hơi hướm của một bảo tàng thu nhỏ. Tại đây anh sưu tập quốc họa, thư cổ, bàn cờ và đủ các loại tác phẩm nghệ thuật.
Khương Cẩm Niên không tránh khỏi nhớ tơi chiếc rương sắt của bố Khương.
Những sản phẩm nhái và kém chất lượng do những con người đó tạo ra đó không thể so sánh với bất cứ thứ gì trong căn phòng này.
Cô đứng trước một bức tranh Trung Quốc với vẻ mặt nghiêm nghị.
Phó Thừa Lâm lại tưởng rằng cô nhìn trúng bức tranh này.
Anh biết Khương Cẩm Niên từng nghiên cứu qua cảm thụ nghệ thuật, biết phân biệt chất lượng. Anh lập tức mở kệ kính ra, cuộn bức tranh lại nói với cô: "Đợi anh lấy ống mộc bọc lại cho em tiện mang về. Bức vẽ này không tệ, xuân về hoa nở, sơn quang thủy sắc..."
Khương Cẩm Niên lắc đầu, từ chối thẳng thắn: "Em không lấy đâu."
Phó Thừa Lâm cười một tiếng: "Vậy thì tạm thời gửi ở nhà em."
Khương Cẩm Niên quay đầu bước đi, không hề lấy đồ vật trong tay anh. Cô còn ngồi xổm ở một góc nhìn điểm giao nhau giữa sàn nhà và kệ kính, thành công tìm thấy tên nhà sản xuất... Sau đó cô mở điện thoại ra kiểm tra xem công ty này đã lên sàn chứng khoán chưa, động thái gần đây của bọn họ, giá cổ phiếu, các công ty cạnh tranh cùng phân khúc và những vấn đề khác liên quan.
Phó Thừa Lâm cảm thấy thất bại.
Anh ngồi xuống bên cạnh Khương Cẩm Niên.
Gần đó có là một tầng tủ chuyên đặt các loại bàn cờ,
Phó Thừa Lâm hỏi một câu: "Em còn chơi cờ vây không?"
Khương Cẩm Niên lập tức trả lời: "Ở mấy buổi họp thường niên của công ty, em chính là tuyển thủ cờ vây hạng nhất đấy. Dù các bậc lão làng không tham gia nhưng với thế hệ trẻ thì em vẫn có triển vọng lắm..."
Phó Thừa Lâm thản nhiên tiếp lời: "Hạc giữa bầy gà."
Khương Cẩm Niên cười khúc khích: "Không được nói người khác như thế, lại thành ra em tự cao tự đại."
Phó Thành Lâm không nói gì. Anh ngồi trên mặt đất bình tĩnh mở bàn cờ vây, lấy ra hai bát cờ đen trắng, quân cờ trắng anh đưa cho Khương Cẩm Niên còn bản thân thì cầm cơ đen.
Khương Cẩm Niên nghĩ thẩm: Màu đen rất hợp với anh, bí ẩn không thể nhìn thấu.
Cô quyết tâm đuổi cùng giết tận, hành anh tơi bời.
Khi còn bé, ở nhà không có việc gì làm, cô mua về một bộ cờ vây không ai cần nữa từ một cửa hàng sách cũ ven đường, mất một kì nghỉ hè để thành thạo việc chơi cờ. Cô không khoe khoang điều này trước mặt người khác vì cao thủ chân chính là phải thâm tàng bất lộ.
Năm nhất đại học, ở trường có tổ chức một giải đấu cờ, Khương Cẩm Niên dừng bước ở hạng ba. Lúc ấy cô đang bận bịu tham gia cuộc thi, vì lợi ích của cả đội mà chủ động từ bỏ giải đấu cờ không quan trọng. Sau khi Phó Thừa Lâm biết được, anh nói muốn luyện tập với cô coi như là bù đắp, nhưng trình độ của anh quá nát, đến mức Khương Cẩm Niên thở dài ngao ngan, kết thúc ván đấu với chiến thắng chớp nhoáng.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa.
Phó Thừa Lâm bắt đầu chiếm đất từ lượt đi thứ 3, nước đi cực kì đột phá, mánh chơi lạ và dị, Khương Cẩm Niên chưa từng gặp cách chơi này bao giờ. Cô vốn tưởng rằng có thể bắt nạt tay mơ này một chút, trêu chọc Phó Thừa Lâm, ai ngờ bản thân lại liên tục thất thủ.
Cô không thể nào cứu vãn được thế cờ.
Khương Cẩm Niên chất vấn: "Anh tìm thầy học à?"
"Không, anh tự học." Phó Thừa Lâm trả lời thành thật, "Lúc nào rảnh thì chơi, cũng không tốn thời gian mà còn có thể rèn luyện trí tuệ. Anh muốn chơi lại với em một ván để vớt vát lại chút thể diện đã mất từ chỗ em năm đó."
Khương Cẩm Niên cầm một quân cờ trên tay một lúc lâu, bình tĩnh quơ quơ. Cô không nể tình dằn mặt: "Còn chưa hết cờ cơ mà. Anh đợi đấy, em sẽ làm anh thua không ngóc lên được, thua đến mức khóc trời đập đất rồi hối hận vì đã khiêu khích em."
Phó Thừa Lâm khẽ cười: "Anh hơi sợ rồi đấy."
Anh chạm lên bàn tay đang cầm cờ của cô: "Mong bạn học Khương hạ thủ lưu tình, đừng làm anh thua thảm quá, không thì anh mất hết danh dự."
Khương Cẩm Niên tập trung suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào bàn cờ tự nhủ: "Vẫn còn sớm, em vẫn có thể xoay chuyển thế trận."
Phó Thừa Lâm ngầm dẫn dắt cô: "Nếu anh thua, anh sẽ tặng tất cả đồ sưu tầm trong nhà cho em."
Khương Cẩm Niên thấy anh chơi lớn quá, vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu. Nếu anh thua thì bắt chước mèo con kêu meo meo cho em nghe nhé... Còn nếu em thua..."
Phó Thừa Lâm thản nhiên tiếp lời: "Em phải gọi anh một câu chồng ơi."