Cấm Nói

Chương 14: Chương 14




Lâm Tranh xuất viện vào đúng hôm Tết Đoan Ngọ, sáng sớm Phong Duật Minh đã chạy tới công ty.

Anh làm việc trong bệnh viện hơn hai tháng nên cần tranh thủ thời gian ba ngày nhân viên nghỉ ngơi để chỉnh lý lại công việc của hai tháng qua.
Lão Tiền và dì Chu cùng đến đón Lâm Tranh xuất viện, sáng sớm trước khi ra ngoài dì Chu đã hầm canh vịt chờ cậu vừa về tới lập tức chuẩn bị cơm trưa.
Lâm Tranh vào phòng ngủ cởi áo khoác ra đi tắm.

Ngày trước cậu tắm rất dễ, ít khi phải dùng tới bồn nhưng do lần này nằm trong bệnh viện quá lâu, từ trong ra ngoài như bị ngâm trong nước khử trùng ấy, cúi đầu ngửi chỉ thấy mỗi mùi bệnh viện thôi nên buộc lòng phải đi ngâm bồn tắm.
Trong phòng tắm có tinh đầu dì Chu mua sẵn, hiếm khi Lâm Tranh đụng tới nhưng bây giờ cậu đang cần tẩy mùi nên mở thử mấy chai ra ngửi rồi chọn một chai nhỏ vào bồn tạo hương.
Vết thương ngoài da trên người Lâm Tranh đã lành hẳn, những nơi có vết thương lớn đều đã kéo da non, các vết rạch trên người cũng trở về trạng thái cũ.

Người Lâm Tranh trần như nhộng nằm trong bồn tắm, đẩy cửa sổ ra, khẽ nhắm mắt lại nghe tiếng lá cây xào xạt.
Mùa hè cây xanh ngắt nhưng thời tiết lại nóng hầm hập.
Lâm Tranh dựa đầu vào thành bồn, phảng phất như đang đi vào một căn phòng khắp nơi đầy lửa, có thể cảm nhận được độ ấm xung quanh nhưng không nóng đến mức con người ta không chịu nổi mà ngược lại mang đến cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Dần dần, dường như cậu trông thấy những tia lửa tỏa ra khắp nơi, ngửi được mùi hương khiến con người ta chìm đắm, cơ thể như bị một thứ kín mít gì đó bao trùm lấy, tay chân mềm nhũn, không thể giãy mà cũng không muốn giãy.
Một cơn gió mát thổi qua cửa sổ, mấy phiến lá cây bị thổi vào dính lên mặt Lâm Tranh.

Cậu khẽ hắt hơi, trợn mắt tỉnh lại.

Cơ thể vẫn hệt như đống bông, mềm nhũn chẳng muốn nhúc nhích, đảo mắt xuống dưới mới phát hiện ra không biết từ khi nào tay phải của mình đã nắm lấy vật giữa hai chân.

Trên đỉnh vật đó có một dòng chất lỏng trắng đục chậm rãi lan tràn.
Trước kia Lâm Tranh từng trải qua thời kì cơ thể trưởng thành, nhưng ham muốn của tuổi trẻ đến nhanh và đi cũng nhanh, thường thì đi đánh banh cùng bạn học một buổi là xong.

Loại phản ứng không thể kiểm soát được như hôm nay vừa mới lạ vừa thoải mái khiến Lâm Tranh ngây ngẩn một lúc lâu mới nhấn nút thoát nước xả tất cả ra ngoài.
Lâm Tranh thay quần đùi ngắn xuống lầu, mỗi lần đi cậu hay lướt qua hai ba bậc cùng lúc nhưng hai tháng nay phải tập tễnh từng bước nên bây giờ chỉ có thể đi từng bậc một.
Dì Chu gói bánh ú rất khéo, Lâm Tranh ăn hai ngụm là hết một cái.

Dì Chu vừa múc canh cho Lâm Tranh vừa nói: “Theo dì thì cháu nên về nhà ở để dì còn nấu cơm tẩm bổ cho mỗi ngày.

Cháu nằm viện hai tháng, mặt nhỏ đi một vòng lớn rồi đấy.

Năm ngoái mấy bộ đồ này vẫn còn vừa, sang năm nay lại thấy rộng.”
Lâm Tranh cười: “Cháu bị thương nặng mới khỏi mà, không ốm đi mấy kí mới là lạ ấy.

Ngày nào cũng về nhà phiền lắm.”
Dù Chu thở dài: “Người nào cũng ngại về nhà phiền.

Sáng nay cậu Phong vừa mới đi, e là mười ngày nửa tháng sẽ không về tới.”
Lâm Tranh buông đũa: “Tết Đoan Ngọ mà chú ấy cũng tăng ca hả dì?”
Dì Chu: “Đúng đó.”
Lâm Tranh cụp mắt: “Vậy chú ấy không ăn được bánh ú dì gói rồi.”

Dì Chu: “Dì tưởng cậu ấy sẽ về ăn cơm trưa, ai ngờ lại bận tới nỗi không rút ra được một buổi sáng.”
Lâm Tranh cúi đầu cầm muỗng khuấy canh.

Thời gian hai tháng, dù Phong Duật Minh là một tảng đá thì cậu cũng phải quen.

Cậu cứ tưởng hôm nay là Đoan Ngọ nên dù anh có bận cũng sẽ về nhà.
Lâm Tranh thở dài: “Dì Chu, chiều nay cháu sẽ về trường học.”
Chu Như Phân: “Trường đang cho nghỉ mà, cháu về đó làm gì?”
Lâm Tranh: “Ở nhà chán quá, cháu muốn đến trường.”
Đại học Công nổi tiếng khắp nơi nên dù là ngày nghỉ thì trong trường vẫn có kha khá khách đến tham quan.
Lão Tiền từng có vết xe đổ nên đưa Lâm Tranh đến tận ký túc xá mới chịu đi.

Lâm Tranh đẩy cửa phòng ký túc ra, Triệu Hàm đang mở loa ngoài chơi điện tử, vì quá tập trung nên Lâm Tranh đứng ngay sau lưng vẫn không phát hiện.
Lâm Tranh cúi người nhìn màn hình máy tính, lẳng lặng chờ Triệu Hàm bị người ta chém chết.
“Đệt!” Triệu Hàm đập bàn phím.
Lâm Tranh chậc lưỡi lắc đầu: “Ngốc.”
Triệu Hàm giật mình, quay lại định chụp đầu Lâm Tranh theo bản năng nhưng nhớ tới vết thương trên đầu cậu bèn rụt tay về hỏi: “Sao cậu lại về trường hôm nay? Sao bảo qua Tết Đoan Ngọ mới về cơ mà?”
Bàn Lâm Tranh được bạn học dọn dẹp rất sạch sẽ, cậu kéo ghế mình ngồi xuống, cười hì hì nói: “Nhớ mấy cậu đó, hai người bọn họ đi đâu rồi?”
Triệu Hàm: “Xuân Dương đến thư viện, Bạch Hi đi dạy thêm.”
Lâm Tranh: “Còn cậu thì sao? Không đi chơi với chị dâu hả?”
Triệu Hàm vung tay lên: “Đừng nói nữa, ông đây chia tay rồi.”
“…” Lâm Tranh ngạc nhiên: “Không thể nào, mới có mấy tháng thôi mà.

Chia tay từ khi nào?”
“Hôm qua.” Triệu Hàm cáu kỉnh ném chuột qua một bên: “Suy nghĩ của con gái thật khó hiểu, khắc khẩu một câu đã ầm ĩ đòi chia tay.

Một lần hai lần không nói, ngày nào cũng vậy thì thằng nào chịu cho nổi!”
Lâm Tranh nắm vai Triệu Hàm an ủi: “Lời lúc nổi nóng thôi đừng tin, bình tĩnh vài hôm đã.

Chờ hai người kia về chúng ta đi ăn cá nướng.”
Trước khi đi Bạch Hi chỉ biết tâm trạng Triệu Hàm không tốt.

Bình thường trong ký túc xá lão đại như tên lưu manh không tim không phổi, nhưng đụng đến chuyện tình cảm cậu ấy lại người chân thành hơn bất cứ ai.

Đối với Phương Mạn cậu ấy cũng tình sâu nghĩa nặng.

Trước kia hai người có cãi nhau nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Hi thấy cậu ta tức giận đến mức này.

Tối hôm qua leo lên mái ký túc xá uống bia không nói, hôm nay trời vừa sáng đã rời giường chơi game, có thể thấy cậu ấy đang muốn sống buông thả.
Bạch Hi không dám hỏi nhiều, khi cậu về tới trường thì kim ngắn đã gần quay đến số sáu.

Cậu vừa sải bước đến căn tin vừa gọi điện thoại cho Triệu Hàm.

“Lão đại, cậu muốn ăn gì? Tớ đến căn tin mua về cho cậu.”
Không ngờ lại nghe thấy giọng Lâm Tranh ở đầu dây bên kia: “Bạch Hi, cậu đừng đến căn tin ăn cơm, tối nay tớ đãi.”
Ba người cùng đến thư viện gọi Trương Xuân Dương, sau đó đi dọc theo cổng trường phía Đông đến tiệm cá nướng quen thuộc.
Triệu Hàm hăng hái nốc rượu, ba người còn lại thấy vậy bèn uống theo.

Nhưng Triệu Hàm chặn ly của Lâm Tranh lại: “Cậu mới xuất viện, đừng có chạm vào mấy thứ này.”
Bạch Hi: “Phải rồi Lâm Tranh, cậu chỉ được ăn chút khoai tây nướng thôi nha, đừng bỏ tiêu vào.

Xuân Dương, chúng ta uống với lão đại.”
Lâm Tranh ngồi đó trở đồ ăn trên vỉ nướng nướng: “Ba người đều uống rượu tớ đỡ về không nổi đâu.

Bạch Hi nữa, mai cậu không cần đi làm thêm hả?”
Bạch Hi liên tục rót mấy ly rượu, hai má ửng hồng cười nói: “Mai học sinh của tớ bận, không đi.”
Ăn xong một bữa cơm, chỉ có Triệu Hàm ngả trái ngửa phải, ba người còn lại vẫn còn bình thường.

Bọn họ giữ chặt Triệu Hàm đang định ca hát trong tiệm, vất vả trở về kí túc xá.
Vừa về tới nơi Triệu Hàm lại run rẩy leo thang bò lên giường, ba người còn lại hoảng sở nhìn cậu ta, sợ cậu tay hụt chân ngã xuống.
Lâm Tranh tắm xong bước ra, thấy Bạch Hi đang mở đèn đọc sách bèn đi đến: “Siêng năng vậy?”
Trương Xuân Dương ngồi bên kia bảo: “Bạch Hi định thi CPA* nên ngày nào cũng học đến khuya.”
(*) CPA: là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants, có nghĩa là Những kế toán viên công chúng được cấp phép.

Đây được coi là một cố vấn tài chính chuyên nghiệp cho các cá nhân và doanh nghiệp.

Bạn có thể hiểu nôm na CPA là những kế toán viên lành nghề và trình độ của họ đã được chứng nhận trên toàn cầu.
Lâm Tranh: “Năm nhất thi được không?”
Bạch Hi: “Không được, tớ định chờ sang năm hai tìm một chỗ đăng kí.

Nhưng tớ phải thử, dù sao sau giờ học tớ cũng phải đi làm thêm, nếu chờ đến lúc sắp thi mới chuẩn bị thì trễ mất.”
Lâm Tranh ngáp: “Ừ, nhớ ngủ sớm nha, tớ ngủ trước đây.”
Triệu Hàm ngủ thẳng đến nửa đêm thì mắc tiểu ngồi dậy vò đầu, vì chưa tỉnh rượu nên đầu óc cứ quay mòng.

Cậu leo thang xuống giường, thấy Bạch Hi đang đeo tai nghe xem phim thì giơ chân đạp vào lưng ghế, cười hỏi: “Xem cái gì đấy?”
Bạch Hi như bị điện giật, không quay đầu lại “cạch” úp máy xuống, vẻ mặt bối rối: “Không xem gì cả, sao tự dưng cậu lại xuống đây.”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng kia, Triệu Hàm cười mờ ám: “Hà hà… Thành thật nói cho tớ biết cậu đang xem cái gì? Có phải là… Mấy thứ cấm trẻ em không?”
Dứt lời lập tức nhào tới máy tính Bạch Hi, cậu vội vàng ôm lấy máy tính, cà lăm: “Tớ nói rồi mà, có xem gì đâu…”
Cậu càng che giấu Triệu Hàm càng tò mò, cợt nhả định giật đi.

Hai người quá ầm ĩ và Lâm Tranh và Trương Xuân Dương đều bị đánh thức nên ló đầu ra xem.
Bạch Hi ôm máy tính đứng đó, mặt đỏ bừng: “Triệu Hàm, cậu cút.”
Lâm Tranh nằm trên giường cười: “Hai người làm gì vậy.”

Bạch Hi quay sang Lâm Tranh: “Lão đại say khướt rồi, mau tới giúp tớ.”
Triệu Hàm tranh thủ lúc Bạch Hi quay đi nhanh tay lẹ mắt giật lấy máy tính, mở màn hình ra, đang định đùa giỡn thì ngớ người nhìn cảnh tượng được chiếu ra.
Lâm Tranh và Trương Xuân Dương cũng đờ đẫn.
Trên màn hình máy tính Bạch Hi là một đôi nam nam trần truồng và khung cảnh dâm đãng.
Mặt Bạch Hi trằng bệch, cậu giật máy tính từ trong tay Triệu Hàm về, giọng run run nói: “Cậu xem đã chưa? Hài lòng chưa?”
Triệu Hàm không thể tiêu hóa nổi tin tức đó, cậu ta lớn chừng này rồi vẫn chưa thấy loại hình ảnh đó bao giờ, áy náy với Bạch Hi đã bị cảm giác buồn nôn che khuất.

Lời xin lỗi định nói ra bị nuốt về, sau đó cậu ta đen mặt bỏ vào nhà vệ sinh.
Lâm Tranh và Trương Xuân Dương liếc nhau rồi cùng leo xuống.
Lâm Tranh bước tới chỗ Bạch Hi đang dọn sách vở lạch cạch: “Cậu đừng giận, lão đại chỉ đùa thôi mà.”
Triệu Hàm ra khỏi buồng vệ sinh, đứng bên cạnh bồn rửa mặt.

Trước kia ngủ cậu ta uống khá nhiều rượu, bỗng thấy buồn nôn nên cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Trương Xuân Dương cũng định an ủi Bạch Hi vài câu nhưng hình ảnh đó đã đánh sâu vào tâm lý cậu, Bạch Hi đứng trước mặt khiến cậu ta thấy không thoải mái nên vẫn đứng cạnh giường không nhúc nhích.

Nghe thấy tiếng Triệu Hàm nôn mửa cậu ta cũng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Trương Xuân Dương định vỗ vai Triệu Hàm lại bị cậu ta né đi, lập lờ nói ra trong cuống họng: “Ghê tởm.”
Bạch Hi quay đầu, căm tức vọt vào nhà vệ sinh: “Cậu nói cái gì?”
Mặt Triệu Hàm đầy nước đứng dựa vào bồn rửa mặt, không chịu thua đáp: “Tôi bảo cậu ngoài một mặt nhưng trong một kiểu đấy.”
Bạch Hi lập tức ném cuốn sách dày trong tay vào mặt Triệu Hàm.
Triệu Hàm cũng giận, giơ tay lên định đánh.
Trương Xuân Dương và Lâm Tranh vội vàng căn ngăn, tiếc là cả hai đều đang nổi nóng mà trong đó còn có một con ma men sức lực vô cùng lớn nên Trương Xuân Dương không chỉ không kéo nổi Triệu Hàm mà còn bị cậu ta đấm cho một phát.
Lâm Tranh bệnh nặng vừa khỏi, không đủ sức nên chưa ôm được Bạch Hi thì bản thân đã thở gấp.
Tình hình sắp mất đi không chế, Lâm Tranh thấy Triệu Hàm sắp giáng một cú vào mặt Bạch Hi lập tức đẩy người ra.

Triệu Hàm vồ hụt, người nghiêng tới đẩy ngã Lâm Tranh.
Ngón chân Lâm Tranh đụng vào cạnh bàn, máu tươi chảy ròng ròng.

Mắt Lâm Tranh trợn trắng, đau đớn cầm ly sứ trên bàn đập xuống đất hét lên: “Dừng tay lại cho tôi!”
Ký túc xá lập tức yên tĩnh.
Lâm Tranh vịn thang giường hít sâu, nhìn Triệu Hàm nói: “Lão đại, cậu nói chuyện hơi quá đáng rồi đó.”
Dứt lời, cậu cầm túi xách kéo Bạch Hi ra khỏi kí túc xá.
Trời sắp sáng, trong sân trường không một bóng người, Lâm Tranh và Bạch Hi ra đến cổng trường học thì leo lên taxi đi mất.
Bạch Hi vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ, Lâm Tranh có lén nhìn cậu ta vài lần, ấp úng định nói nhưng lại thôi.
Đến nhà họ Lâm, Lâm Tranh dẫn Bạch Hi vào nhà.

Chu Như Phân nghe tiếng nên xuống nhà xem thử.
Lâm Tranh: “Dì Chu, cháu dẫn bạn học về nhà ngủ một đêm.”
Chu Như Phân: “Có cần dì dọn một phòng khách không?”
Lâm Tranh: “Không cần, dì ngủ đi.”
Chờ Chu Như Phân vào phòng, Lâm Tranh mới khập khiễng dẫn Bạch Hi lên lầu.
Bạch Hi nhìn cậu, một lúc sau mới lên tiếng: “Lâm Tranh, có phải tớ buồn nôn lắm không?”
Lâm Tranh cúi đầu, cậu thừa nhận lúc nhìn thấy màn hình máy tính cậu đã khiếp sợ.

Nhưng cậu không khiếp sợ vì nội dung trên màn hình mà lại khiếp sợ vì Bạch Hi.

Trước mặt họ Bạch Hi luôn là con người giản dị và nghiêm túc.


Cậu không bàn tán nhiều về các mối quan hệ nam nữ, hệt như một sinh viên ngoan ngoãn bị gia đình dạy bảo rất nghiêm, không giống loại người sẽ đi xem loại phim đó.
Lâm Tranh cầm hộp y tế ngồi trước mặt Bạch Hi, mím môi hỏi: “Tớ không rõ cậu đang hỏi về cái gì.

Về chuyện cậu xem phim người lớn? Hay chuyện cậu xem phim người lớn về hai thằng con trai?”
Bạch Hi: “Cả hai.”
Lâm Tranh: “Nói thật, tớ không thấy buồn nôn, chỉ là có hơi bất ngờ.”
Bạch Hi cười khổ.

Một lát sau, cậu giơ tay che mắt ngã ra sô pha, khẽ nói: “Từ nhỏ tớ đã như một kẻ quái dị, chẳng có gì bình thường cả… Tớ không dám nói với bất kì ai.”
Lâm Tranh: “Ý cậu là chuyện cậu thích con trai hả?”
Bạch Hi khẽ “Ừ”.
“Làm gì có chuyện đó.” Lâm Tranh ôm đầu gối: “Ông nội tớ có một người bạn là một nhà sưu tầm rất nổi tiếng.

Ông ấy họ Diệp, vợ ông lấy là một người đàn ông.

Bọn họ thường xuyên đến các bữa tiệc, nếu cậu muốn thì có thể lên mạng tìm xem.

Tớ không xem cậu là kẻ quái gở, cậu đừng nghĩ về mình như vậy.
Bạch Hi quay sang nhìn Lâm Tranh, cười biết ơn: “Tiếc là người giống cậu trên đời này quá ít.

Nhưng lại có quá nhiều người cùng quan điểm với tớ.”
Lâm Tranh không nghĩ vậy: “Sao cậu lại phải quan tâm người khác nghĩ thế nào?”
Bạch Hi cười khẽ, nhắm mắt thở dài.

Cậu biết Lâm Tranh có thể dễ dàng nói ra câu không cần phải quan tâm đến ánh mắt người khác nhưng cậu thì không.

Gia cảnh và cuộc sống của hai người họ quá khác nhau, không gì có thể đánh đồng cả.
Chiều hôm sau, Phong Duật Minh và Ngô Triết Thanh cùng tiễn một ông cụ ra sân bay.

Ông cụ là bàn làm ăn nhiều năm của nhà họ Lâm, lần này tới để bàn một hợp đồng với Lâm thị.

Ngô Triết Thanh thay mặt mẹ mình tới tiễn máy bay, bày tỏ sự ân cần.

Hai người tiễn ông cụ xong thì ngồi xe quay về công ty.
Trên đường lái xe, Lão Tiền nhận đượng điện thoại của Chu Như Phân.
“Lão Tiền, chiều nay Lâm Tranh phải về trường học, chú về đón nó nha.”
Phong Duật Minh nghe thấy, hỏi: “Hôm qua Lâm Tranh đã về trường rồi mà?”
Chu Như Phân: “Nửa đêm hôm qua Lâm Tranh dẫn một bạn học về nhà, chiều nay họ phải quay về đó.”
Ngô Triết Thanh: “Bạn học? Bạn học nào?”
Chu Như Phân: “Tôi cũng không rõ tên, nghe Lâm Tranh gọi cậu ấy là Bạch Hi.”
Phong Duật Minh: “Tại sao bọn họ lại về nhà lúc nửa đêm? Đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Như Phân: “Tôi nào biết đâu, tiểu Tranh không nói.”
“Lái thẳng xe về nhà.” Phong Duật Minh dặn lão Tiền rồi quay sang nhìn Ngô Triết Thanh: “Ngại quá, Lâm Tranh đột ngột về nhà nên tôi phải về xem.

Cậu có việc gì bận thì tôi bảo lão Tiền gọi cho cậu một chiếc xe khác.”
Từ sáng sớm Ngô Triết Thanh đã chạy tới Lâm thị để tiễn ông cụ ra sân bay nên đi cùng xe với Phong Duật Minh, còn xe mình thì để lại Lâm thị.
— Hết chương 14 —.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.