Cấm Nói

Chương 5: Chương 5




Thời gian bắt đầu học kì mới luôn là lúc nhàn hạ nhất, các câu lạc trong trường thường mượn dịp ít bài ít vở này để sắp xếp hoạt động.

Lâm Tranh vừa bước chân vào cổng trường đại học không lâu thì các câu lạc bộ chiêu sinh.

Thế là cậu với Bạch Hi tới góp vui ai dè cuối cùng đàn chị mới nói có mấy câu đã gạt được họ ghi danh.

Sau khi gia nhập họ mới phát hiện ra người của câu lạc bộ kịch nói ít đến đáng thương, dàn cảnh nào cũng phải lấy trứng chọi đá.
Nhưng chi tiêu cho hoạt động câu lạc bộ có giới hạn nên chủ tịch đành phải vứt hết mặt mũi, vừa xác định kịch bản lập tức xin ông bà nội liên hệ viện trợ từ bên ngoài, mặt khác lệnh cho các thành viên ra ngoài kêu gọi bạn bè thân thích tới diễn trò.
Đó giờ sinh viên ngành nghệ thuật luôn là chiếc bánh thơm ngon, vừa vào tới cổng đã bị phân chia hết ráo.

Không phải là sinh viên nghệ thuật thì lạ lẫm với biểu diễn.

Chưa bàn tới việc đa số họ không thích tham gia, dù có lôi kéo nài nỉ khuyên can được một hai người thì vừa đứng trên sân khấu đã đỏ mặt tía tai không tài nào diễn nổi.
Lần này vở kịch của câu lạc bộ cần bốn nam và một nữ xinh đẹp, hai cô gái duy nhất trong câu lạc bộ bày tỏ nhiệm vụ bất khả thi nên cam tâm tình nguyện làm hậu cần còn gái đẹp đành phải tìm viện trợ.

Lâm Tranh và Bạch Hi ngồi trong ký túc xá xem danh sách giúp đỡ rồi xếp hạng vài mỹ nữ trong số bạn học có thời gian rảnh để đến giúp.

Kịch bản sắp viết xong mà diễn viên vẫn chưa tới cửa nên cứ đến phòng hoạt động câu lạc bộ là Lâm Tranh lại thấy chủ tịch gấp tới mức trong đầu chỉ còn bã đậu.

Suy cho cùng đây là câu lạc bộ do một tay anh lập ra, hoạt động và tổ chức không đạt yêu cầu thì chẳng mấy chốc sẽ bị trường bóp chết.
Lâm Tranh ngồi trong góc lướt vòng bạn bè, Bạch Hi đưa chai nước khoáng cho cậu, ánh mắt chợt lướt qua màn hình và lóe sáng: “Lâm Tranh, hay cậu thử mời An Tĩnh Gia xem?”
Lâm Tranh vừa nhấn thích cho An Tĩnh Gia trong vòng bạn bè, sau khi khai giảng họ rất ít liên lạc.

Được Bạch Hi nhắc nhở, cậu lập tức nhắn WeChat cho cô nàng: Câu lạc bộ kịch nói định diễn một vở kịch nhưng thiếu diễn viên nữ, cậu có hứng thú không?.

đam mỹ hài
An Tĩnh Gia trả lời rất nhanh: Kịch gì?

Lâm Tranh: Khi nào cậu không có tiết? Tớ chạy qua chỗ cậu nói chuyện.
An Tĩnh Gia: Chiều nay tớ chỉ có một tiết thôi, học xong tớ ra tiệm trà sữa chờ cậu.
Lâm Tranh lấy một phần kịch bản ra gạch chân đoạn diễn của người đẹp rồi đi tập với ba bạn học khác trong câu lạc bộ, thấy sắp tới giờ mới ra tiệm trà sữa.
Đến nơi cậu vẫn chưa thấy An Tĩnh Gia nên khi chọn nước và đồ ăn vặt xong thì ngồi trong góc đợi người.
Đầu xuân ánh mặt trời ấm áp, nắng ba bốn giờ chiều chiếu xiên qua cửa sổ sát đất, sáng sáng tối tối như giấy Tuyên Thành nửa ngâm trong nước.
Lâm Tranh ngồi gần cửa sổ cúi đầu xem kịch bản, sườn mặt khéo léo của chàng thiếu niên khiến khung cảnh xung quanh trở nên đẹp hơn.
An Tĩnh Gia đứng bên ngoài nhìn bóng hình Lâm Tranh, phút chốc ngơ ngẩn đẩy cửa vào.
Hai người tán gẫu đôi ba câu về tình hình gần đây, An Tĩnh Gia nói: “Kịch bản sáng nay cậu nói cần bốn chàng trai và một cô gái hả?”
“Đúng vậy.” Lâm Tranh đẩy kịch bản trong tay sang chỗ An Tĩnh Gia: “Đây là kịch bản chủ tịch viết theo cảm hứng, cần một người đẹp có tính thuyết phục diễn.

Đây, trang đầu tiên có sơ lược cốt truyện.”
An Tĩnh Gia xem hết cốt truyện, cười nói: “Khá thú vị đó, thời gian tập luyện của mọi người thế nào? Tớ tham gia.”
Lâm Tranh vui vẻ nói: “Cậu chịu diễn thật hả?”
An Tĩnh Gia: “Đúng vậy, nhân vật này rất thú vị.”
Lâm Tranh: “Từ giờ đến lúc diễn còn ba tuần, tối thứ ba và thứ năm hằng tuần tập hai tiếng, thứ bảy chủ nhật tập nguyên ngày.

Đương nhiên thời gian không bắt buộc, nếu có việc riêng thì cậu cứ xin phép vắng.”
An Tĩnh Gia thoải mái nói: “Được, tối mai tớ sẽ đến tập với mọi người.”
Hồi học kì một, vì đây là lần đầu được tiếp xúc với kịch nói nên Lâm Tranh rất mông lung, tuy không mấy luống cuống nhưng cậu không thể nhập tâm đứng trên sân khấu vào vai một người khác được, đọc thoại cứ như trả bài chẳng có chút tình cảm nào.

Đàn chị từng kéo cậu vào đây bảo trông cậu rất được nên để đó làm bảo vật của câu lạc bộ luôn.

Còn kỹ thuật diễn thì chưa chắc sinh viên năm nhất của học viện điện ảnh Bắc Kinh đã có huống chi là đám sinh viên bọn họ.

Nhưng Lâm Tranh là người rất tích cực, nếu đã vào câu lạc bộ kịch nói thì không thể lùi bước vì khó khăn.

Cậu theo chủ tịch học hỏi một thời gian cũng như lên mạng xem kha khá phim mẫu, tuy không thể bằng diễn viên chuyên nghiệp nhưng qua nhiều lần luyện tập thì làm một tay diễn kịch nghiệp dư chẳng còn to tát nữa.

Lâm Tranh đã chuẩn bị sẵn tinh thần phụ đạo cho cô nàng thê thảm vì lần diễn đầu tiên nhưng ai ngờ khi An Tĩnh Gia bước lên sân khấu bắt đầu đọc thoại thì từng câu chữ ấy mới dồi dào cảm xúc và vẻ mặt ấy tự nhiên chẳng khác gì cô diễn viên giàu kinh nghiệm.
Phối hợp xong một đoạn kịch, Lâm Tranh vui vẻ nói: “Không ngờ cậu lại biết diễn đó, cậu từng luyện hả?”
An Tĩnh Gia: “Có đâu.”
Lâm Tranh: “Vậy là tài năng bẩm sinh chăng? Cậu nên thi vào ngành biểu diễn mới đúng.”
An Tĩnh Gia buồn cười nói: “Con trai mấy cậu không hiểu đâu, thuở bé có cô gái nào không quấn chăn trốn trong nhà tập diễn? Lúc nhỏ tớ còn diễn cả bộ Thần Điêu Hiệp Lữ nữa là.”
Lâm Tranh tò mò: “Cả bộ á? Vậy ai diễn Dương Quá.”
An Tĩnh Gia: “Bạn tớ á, cũng là con gái, bọn tớ thay phiên nhau diễn nam nữ chính.

Phim truyền hình nào đang hot thì diễn bộ đó.

Bà nội tớ biết may, thấy bọn tớ quấn chăn mền chơi thế là bà đã làm cho bọn tớ rất nhiều quần áo.”
Lâm Tranh bị cô chọc cười: “Tớ còn định phụ đạo cho cậu, kết quả là bản thân mình còn chẳng bằng người ta.”
Kết thúc buổi tập, chủ tịch khoanh tay cười xấu xa: “Đàn em này, anh đưa em về ký túc xá nha?”
An Tĩnh Gia quăng cho anh ánh mắt khinh bỉ rồi quay sang Lâm Tranh: “Lâm Tranh, chúng ta đi thôi.”
Chủ tịch đằng sau đỡ eo cười to.
Vở kịch chính thức được diễn vào tối thứ sáu nhưng từ thứ hai chủ tịch đã dán áp phích lên bảng tuyên truyền, hơn nữa còn lên diễn đàn trường quảng cáo.

Phòng diễn vẫn là giảng đường bậc thang năm ngoái câu lạc bộ kịch nói xin sử dụng.

Nhưng đến chiều thứ sáu khi mọi người lục tục bước vào chủ tịch mới nhận ra bọn họ đã quá xem thường sức hấp dẫn của chiêu bài sống Lâm Tranh.

Năm ngoái Lâm Tranh vừa vào trường nên không ai nhận ra cậu, nhưng nửa năm trôi qua đã khiến người người biết đến cái tên soái ca Lâm Tranh.

Còn 3 tiếng nữa mới tới giờ diễn nhưng giảng đường bậc thang đã lấp đầy sinh viên.
Trong kịch, Lâm Tranh vào vai một người yêu thầm An Tĩnh Gia rất nhiều năm nhưng cô nàng lại thành đôi với anh em tốt của cậu.


Kịch bản này tập trung vào Lâm Tranh, cốt yếu là quá trình cậu trưởng thành.

Trong quá trình đó An Tĩnh Gia có sức ảnh hưởng rất lớn.

Lâm Tranh diễn cảnh nam chính cố gắng phấn đấu khá dễ dàng nhưng đoạn yêu thầm thì kém xa.

Mấy ngày đầu tập luyện lúc nào chủ tịch cũng bảo ánh mắt cậu nhìn nữ chính không giống yêu thầm mà cứ như đang nhìn kẻ thù ấy.
Nhưng bảo cậu dùng ánh mắt thể hiện những tình cảm bị che giấu với số kinh nghiệm ít ỏi kia thì khó quá nên chủ tịch bất đắc dĩ phải dời vị trí của cậu ra sau.

Nếu lên sân khấu, từ góc độ đó người xem sẽ không thấy rõ ánh mắt cậu.
Năm diễn viên liên tục tập luyện ở một phòng khác, mãi đến nửa tiếng trước giờ diễn mới vào giảng đường bậc thang.

Vừa vô tới cửa Lâm Tranh đã thở hổn hển vì ngạc nhiên.
Phòng không còn một chỗ ngồi, lối đi nhỏ hai bên chật kín người, cả khoảng giống quanh bục giảng cũng bị khán giả ngồi dưới sàn chiếm đóng.
Áp lực đè lên An Tĩnh Gia nặng như núi: “Lâm Tranh, sao cậu bảo câu lạc bộ kịch đang đói meo nên sắp bị đóng cửa?”
Lâm Tranh nhìn sanh chủ tịch để anh giải thích.
Chủ tịch tìm lời rồi lí nhí như muỗi kêu: “Ha ha…….

Có lẽ là do sức hấp dẫn của diễn viên chính……”
Ván đã đóng thuyền, dù bọn Lâm Tranh có căng thẳng thì quảng cáo cũng đã gửi đi, người cũng đã đến chật kín nên bọn họ chỉ còn cách kiên trì.
Chủ tịch đứng sau cánh gà nhìn chằm chằm tình hình diễn viên trên sân khấu.

Người xem ngồi ngay bên cạnh, chủ tịch thầm nghĩ tiêu rồi, kĩ thuật diễn xuất tệ hại của bọn họ làm sao qua mắt được người xem ở khoảng cách gần.

Quả nhiên, Lâm Tranh tự khinh bỉ bản thân vì vô số lần diễn “ánh mắt đong đầy tình cảm” thành “thù sâu oán nặng”.
Kết kịch Lâm Tranh có một đoạn thoại rất dài, lúc trước mỗi lần tập là cậu quên từ vì đoạn diễn này cần cả động tác của cơ thể mà một khi nhớ động tác thì cậu lại quên lời thoại.

Cậu tập rất lâu nên tạm xem như qua cửa nhưng chủ tịch thấy đoạn kết là tinh hoa của cả vở diễn, nếu diễn kiểu tàm tạm thế thì chẳng bằng giảm thoại để cơ thể Lâm Tranh bộc lộ tình cảm luôn cho rồi.
Nhưng không ngờ khi diễn chính thức Lâm Tranh lại nói được cả thoại, tay chân và tình cảm cũng đặt đúng chỗ, hiệu quả vượt xa lúc luyện tập.
Vở kịch chấm dứt, chủ tịch nhảy vọt lên sân khấu vỗ vai Lâm Tranh cười nói: “Không ngờ cậu lại bộc phát được tâm trạng.”
Người xem đã về, chủ tịch dẫn các thành viên đi liên hoan chúc mừng.
Đàn chị hơi xúc động khi nhớ lại cảnh náo nhiệt lúc nãy: “Câu lạc bộ kịch của chúng ta có thể cải tử hồi sinh rồi nhỉ? Hai năm rồi không câu được nhà tài trợ nào.”

Chủ tịch cực kì vui vẻ vừa ăn uống với mọi người vừa cầm điện thoại vào diễn đàn trường xem có người thảo luận vở kịch lần này không.
Quả nhiên, từ khi giải tán tới giờ mới có một tiếng mà trên diễn đàn đã có hai bài viết mới, tất cả đều nói về bọn họ.

Bài viết hot nhất nói về Lâm Tranh, chủ tịch nhấn vào.
“Lâm Tranh diễn tốt quá, lúc anh ấy nhìn nữ chính tôi chỉ muốn khóc hu hu……”
“Lầu trên +1, nữ chính là người đẹp An Tĩnh Gia của khoa bọn tôi đó.”
“Dùng kinh nghiệm xem phim mười năm của tôi mà nói thì ánh mắt Lâm Tranh đang diễn người đàn ông bối rối khi đối mặt với anh em, diễn một cậu nhóc xúc động khi đứng trước mặt mối tình đầu và diễn cả vẻ lẻ loi hiu quạnh khi rời xa quê hương nữa.

Tôi cảm thấy Lâm Tranh chẳng thua thì ảnh đế XX đang hot bấy giờ…….”
Chủ tịch định trả lời nhưng cuối cùng anh vẫn đau đớn bỏ điện thoại qua một bên thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ mù hết rồi?
Dùng chút tài mọn của Lâm Tranh để gạt sinh viên trong trường còn được chứ mà đứng trước mặt ảnh đế thì e là đám tiểu thịt tươi bị người trong ngành mỉa mai không có khả năng diễn xuất kia còn mạnh hơn nhiều.
Cái thế giới chỉ nhìn mặt này có cho ai sống không?
Đàn chị đang lướt diễn đàn, thấy mọi người thảo luận thì cười đùa nói: “Lâm Tranh này, nhiều người đang hô hào bảo em và An Tĩnh Gia quen nhau đấy.”
Lâm Tranh nhìn An Tĩnh Gia cười nói: “Về nhà em sẽ đăng một bài, gọi cậu tới giúp bọn tớ mà cuối cùng lại mang rắc rối tới cho cậu.”
An Tĩnh Gia đang vui vẻ thì cứng đờ, gần đây cô thường đi cùng Lâm Tranh nên trong vô thức cậu đã trở nên đặc biệt hơn những người khác.

Tuy cô không thể chắc chắn đây là thói quen hay tình cảm nhưng nghe cậu nói vậy cô hơi buồn.

Nhưng cậu đã thẳng thắn đến vậy mà cô vẫn thích chơi trò mờ ám thì hơi kì.
Chủ tịch đứng ngoài cuộc tỉnh táo nhìn người trong cuộc u mê, từ khi Lâm Tranh dẫn An Tĩnh Gia đến câu lạc bộ tập luyện anh đã nhận ra cô nhóc này có ấn tượng tốt với cậu.

Chỉ có cậu vẫn mù mờ không biết.

Đến ánh mắt yêu thầm còn chẳng diễn được thì trông chờ cậu nhận ra tấm lòng của con gái nhà người ta đến bao giờ.

Thích hóng chuyện là bản tính trời sinh của mỗi người, chủ tịch rất vui khi được nhìn hai đứa nhỏ yêu đương nên thêm mắm dặm muối: “Chậc, anh thấy hai đứa rất xứng đôi.”
Lâm Tranh: “Lão này, anh sắp năm tư rồi còn chưa tìm nổi cô bạn gái nào thì đừng có chỏ mũi vào chuyện người khác.”
Đàn chị lắc đầu: “Trúng ngay tim đen.”
Chủ tịch: “……”
—- Hết chương 5 —-.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.