Ngày 20
tháng Chạp, sinh nhật Lâm Tiểu Niên, ông Lâm đích thân xuống bếp nấu món mỳ cho
con gái ăn.
Lâm
Tiểu Niên chạy vào cửa bếp, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhìn bố bận rộn, đột nhiên cô
hỏi một câu: “Bố, tại sao năm đấy bố mẹ lại lấy sinh nhật con đặt tên cho
con?”.
Ông Lâm
dừng lại, nhìn cô hỏi: “Không đẹp sao?”.
“Lâm
Tiểu Niên cái tên này nghe giống tiểu lờ đờ chậm chạp.” Cô không nói cho bố cô
biết có một tên đáng ghét vì cái tên này mà cười cô.
“Nếu
không có sự kiên trì của mẹ con thì bố mẹ lúc đầu còn định đặt tên con là Lâm
Tam Hiệp cơ vì lúc con sinh ra, bố đang khảo sát tính khả thi của dự án xây
dựng đập nước ngăn sông ở Tam Hiệp.”
“Lâm
Tam Hiệp?” Lâm Tiểu Niên ngạc nhiên, “May mẹ không chịu, Lâm Tiểu Niên vẫn hay
hơn Lâm Tam Hiệp.”
Ăn cơm
xong, Lâm Tiểu Niên hờ hững chơi cờ với bố, lúc không muốn chơi thêm nữa, bèn
giả vờ đứng lên đi uống trà.
Ông Lâm
nhắc nhở cô: “Tối uống ít nước thôi, không cả đêm đi vệ sinh.” Nghe xong, Tiểu
Niên suýt nữa bị nghẹn nước.
Lâm
Tiểu Niên cuối cùng cũng biết điều gì được gọi là công phu không phụ lòng
người, xem ra ông trời cũng có mắt! Cuối cùng cuộc điện thoại từ Bắc Kinh cô
đợi từ lâu cũng tới. Nhìn thấy trên điện thoại có đầu số 010, Lâm Tiểu Niên bồi
hồi xúc động.
Đầu dây
điện thoại bên kia giọng nói rất khách khí: “Xin hỏi đây có phải nhà của Lâm
Tiểu Niên không?”.
“Vu Hữu
Dư? Ồ, Vu… anh Vu, tại sao lại là anh?” Lâm Tiểu Niên nhận ra giọng nói của Vu
Hữu Dư.
“Lâm
Tiểu Niên.” Vu Hữu Dư cười phá lên, giọng nói không tránh khỏi lên cao thêm hai
độ nữa. “Vừa nãy trong cổ họng em có vướng lông gà à?”.
“Không
có, bị hóc xương cá!” Anh ta không khách sáo, cô cũng không khách sáo.
“Ồ,
uống một ít giấm, sẽ nhanh khỏi thôi.” Anh giả vờ đưa ra ý kiến.
Lâm
Tiểu Niên hỏi: “Làm sao anh biết được số điện thoại của nhà em?”.
“Trên
bảng danh sách liên hệ của hội sinh viên. Anh gọi điện có việc muốn hỏi em,
danh sách liên hệ với những bạn không về quê nghỉ đông em để ở đâu?” Tiếng nói
của Vu Hữu Dư có vẻ thân thiết.
“Cái đó
do anh Tô Bắc Hải chịu trách nhiệm, sao lại hỏi em?”.
“Bắc
Hải đi Hồng Kông rồi, điện thoại cũng không gọi được, vì vậy mới hỏi em.” Giọng
anh nghe có vẻ rất vội vàng, hoảng loạn.
“Ở giá
đựng giấy tờ tầng một có không? Nếu không có, anh hỏi anh Tiết Băng, có lẽ anh
ấy biết.” Lâm Tiểu Niên nhiệt tình đưa ra ý kiến của mình.
“Ừ, anh
thử tìm lại xem sao.” Nghe xong câu nói đó, Vu Hữu Dư chưa có ý muốn cúp điện
thoại.
“Vu… sư
huynh, còn chuyện gì nữa không?” Cô đang đợi điện thoại của Kiều Hoài Ninh,
đường dây không thể bị anh ta chiếm được.
“Đợi
một chút.” Vu Hữu Dư sang phía đó tìm, lục lọi tìm, tìm mãi mới nói: “Lâm Tiểu
Niên?”.
“Cái
gì?” Cô hỏi.
Anh
hắng giọng, ngại ngùng nói: “Chúc mừng sinh nhật!”.
Lâm
Tiểu Niên ngẩn người ra một lúc mới nói: “Cám ơn!”.
Đầu dây
bên kia thấy giọng cười của anh, nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô: “Đừng khách
sáo, khi nào lên nhớ mời anh đi ăn đấy nhé.”
“Nhất
định rồi!”.
Đêm hôm
đó, mặc dù kiên nhẫn, nóng lòng chờ điện thoại của Kiều Hoài Ninh, nhưng Lâm
Tiểu Niên không thấy Kiều Hoài Ninh điện về.
“Anh
Hoài Ninh sẽ gọi mà.” Cô cố chấp chờ.
Nhưng
điện thoại không một tiếng chuông.
Ở ngoài
khung cửa hoa tuyết khe khẽ rơi, trái tim cô thấy nhói đau, không biết bây giờ
Bắc Kinh có tuyết không?
Cô vẫn
nhớ rõ, lần đầu tiên, lần đầu tiên Kiều Hoài Ninh quên sinh nhật cô. Nhưng cô
không thể nghĩ anh có thể quên dễ dàng như thế. Không thể dùng bút xóa xóa đi
rồi sau đó bắt đầu lại tình cảm của một người thiếu nữ… cô không làm được.
Lần đầu
tiên, Lâm Tiểu Niên trốn trong bếp ngồi khóc một mình. Kiên cường như cô, cuối
cùng cũng biết tình cảm một người quá mềm yếu không thể kiên cường lâu được.
Qua đợt
nghỉ Tết Nguyên đán, Lâm Tiểu Niên muốn lên trường sớm một chút.
Bố và
mẹ cô đều không đồng ý, cô đưa ra một đống lý do: “Con phải chuẩn bị thi tiếng
Anh, thi tin học, còn chuẩn bị IELTS… kể ra cũng không hết, nói chung có rất
nhiều việc.”
“Con có
hẹn với bạn trai phải không, con yêu?” Mẹ cô nhìn cô: “Hồi đi học bố mẹ sợ nhất
buổi học đầu tiên. Con lại ngược lại, chả lẽ con không muốn ở nhà?”.
“Con
muốn có bạn trai sao, nhưng phải để người ta xem trọng con mới được!”.
Ông Lâm
cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Đứa con trai nào mà dám xem thường bảo bối
nhà ta, đúng là có mắt như mù.”
“Bố.”
Lâm Tiểu Niên bắt đầu nhõng nhẽo.
“Bây
giờ đi lên trường cũng được, nhưng bố mẹ sẽ đưa con đi.” Mẹ cô đưa ra ý kiến.
“Có
phải con không biết đâu, sao phải đưa đi ạ.”
“Một
mình con đi, bố mẹ thật sự không yên tâm.”
“Con
không phải là đứa trẻ? Sẽ không lạc đường? Sẽ không bị ai lừa đâu. Con ra ngoài
một mình, sẽ cứng cáp hơn hai vị thạc sĩ là bố mẹ đó.” Lâm Tiểu Niên cương
quyết trả lời.
“Được,
bố mẹ không đưa đi là được chứ gì.” Mẹ cô thì thầm.
“Không
biết tính này giống ai, cứng đầu thế không biết.”
“Bố mẹ
là nhà nghiên cứu, phải rõ hơn con chứ!”.
Ngày
Lâm Tiểu Niên trở lại trường, bố mẹ cô tiễn cô, cả nhà xuống sân thì gặp bác
Kiều, bố của Kiều Hoài Ninh.
Nhà họ
Kiều và nhà họ Lâm cùng sống chung một khu, cùng tầng và đối diện, hai nhà
thường hay trêu nhau: “Đây có thể được coi là môn đăng hộ đối!”. Nhưng môn đăng
hộ đối, thanh mai trúc mã thì có chắc chắn sẽ nên duyên phận không?
“Sao
thế, Niên Niên đi sớm thế?” Nhìn thấy va ly trong tay Lâm Tiểu Niên, bác Kiều
thân mật hỏi: “Xem ra Hoài Ninh về sẽ không được gặp Niên Niên rồi.”
“Anh
Hoài Ninh không phải có việc không về được hả bác?” Lâm Tiểu Niên không kìm
được hỏi một câu.
Bác
Kiều cười, nói: “Thật ra phải nói như thế này, mấy ngày trước nó gọi điện về
nhà nói sẽ về nhà, nhưng không mua được vé.”
“Ồ…”
Lâm Tiểu Niên cảm thấy hối tiếc: “Sao anh ấy không nói sớm?”.
Lâm
Tiểu Niên là người đầu tiên trở lại trường.
Vì phải
chuẩn bị cho cuộc thi Tin học cấp hai toàn quốc, cô đặc biệt mua một chiếc máy
tính xách tay.
Trước
đây, cô đều lên phòng máy của trường để lên mạng, mạng rất chậm, hơn nữa vẫn
phải mất công chuẩn bị giày, tiền lẻ… mỗi lần về đều bị gián đoạn, đã mất thời
gian, lại lãng phí sức lực.
Cho nên
từ nửa học kỳ trước, cô ăn tiêu tiết kiệm, cuối cùng cũng tích góp đủ tiền, mua
được máy tính hiệu DELL mà cô muốn từ lâu.
Lâm
Tiểu Niên lắp xong mạng, tìm mã sô QQ của Kiều Hoài Ninh, cô vẫn còn nhớ tên QQ
là Niên Cao [6].
[6] Niên Cao có nghĩa
là bánh Tết – ND.
Lúc đó,
cô hỏi anh: “Niên Cao và Niên Niên có mối quan hệ gì không?”.
“Niên
Cao là món Niên Niên thích ăn nhất!”
Tại sao
hồi trước những gì cô thích ăn, thích chơi, anh đều nhớ rất rõ, nhưng bây giờ
sinh nhật cô, anh lại quên?
Thẩm
Tam Nguyệt cũng lên trường sớm, thấy Lâm Tiểu Niên lên sớm hơn mình, ngạc nhiên
hỏi: “Anh Hoài Ninh nhà cậu chưa về quê à?”.
“Về
rồi!” Tối qua, khi cô gọi điện về nhà, Kiều Hoài Ninh đang chơi ở nhà cô.
“Vậy
tại sao không chờ anh Hoài Ninh của cậu đưa lên, sao một mình lên trường sớm
thế này?”.
Lâm
Tiểu Niên khó xử, liền nói: “Mình ghét anh ấy!”. Thực sự cô cũng có phần ghét
anh, nhiều năm như vậy, tình cảm của cô dành cho anh mà anh không hiểu, khiến
cho cô phiền não, làm cho cô ủ rũ như vậy.
Thẩm
Tam Nguyệt vừa lên trường, Tô Bắc Hải đương nhiên cũng lên trường. Hai người họ
đi chơi ở đâu, lúc nào đi cũng gọi Lâm Tiểu Niên đi cùng.
Lâm
Tiểu Niên ngại ngùng: “Mình là cái bóng đèn điện 2.000 oát, ảnh hưởng rất nhiều
đến không khí!”.
“Mình
không để ý, cậu để ý làm gì?” Thẩm Tam Nguyệt cười.
Ngày
hôm đấy, ba người họ đến công viên Bắc Hải trượt băng, Lâm Tiểu Niên cảm thấy
rất vui.
Lâm
Tiểu Niên có tư chất trượt băng, băng đạo học rất nhanh, một lát sau có thể tự
mình đi, giống như đang đi bộ trên mặt đất.
Thẩm
Tam Nguyệt không biết trượt băng, nên với sự giúp đỡ của Tô Bắc Hải cô học chậm
hơn. Lúc cô nhìn thấy Lâm Tiểu Niên di chuyển trên tuyết, quay vòng, động tác
rất khéo léo, cảm thấy rất bất ngờ: “Tiểu Niên, cậu giỏi thật, khiến cho người
khác bất ngờ!”.
Tô Bắc
Hải nhìn cô ngẩn người ra, anh từ nhỏ đến khi trưởng thành đều sống gần Bắc
Hải, nhưng cũng không chơi trên tuyết giỏi như cô. “Lâm Tiểu Niên, em phải dạy
anh nhé!” Tô Bắc Hải đứng ở phía sau, nói.
“Được!”
Lâm Tiểu Niên nói và sửa động tác cho Tô Bắc Hải: “Phải hơi uốn người xuống,
như thế này…”. Cô ở phía trước đỡ cánh tay anh, ấn vào vai của anh: “Thấp
xuống, như thế…”.
Tô Bắc
Hải học rất tích cực, anh trượt bên cạnh cô, vừa trượt vừa kêu: “Niên Niên…”.
Giọng
nói và ánh mắt rất giống Kiều Hoài Ninh, đến ngữ điệu cũng giống, khiến cho Lâm
Tiểu Niên giật mình.
Lâm
Tiểu Niên nhìn thấy Thẩm Tam Nguyệt đang ngồi nghỉ bên cạnh hồ, cô trượt về
hướng đó, Tô Bắc Hải theo sau cô. Hai người cởi chiếc giày trượt ra để lên bờ.
“Mệt
chết đi được, nghỉ thôi.” Cô không dám nhìn Tô Bắc Hải, trốn đằng sau Thẩm Tam
Nguyệt thở hổn hển.
Sau
này, bất luận Thẩm Tam Nguyệt nói gì, cô cũng sẽ không đi chơi cùng họ nữa.