Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 28



Khi gặp lại Kiều Hoài Ninh đã là tháng Mười.

Kiều Hoài Ninh dắt tay Âu Dương Phi, mỉm cười đứng trước mặt Lâm Tiểu Niên, cô bỗng nhiên cảm thấy, nụ cười ấy có chút xa cách, có chút xa lạ, người đang đứng trước mặt cô cũng xa lạ.

Hai người họ đột ngột đến chơi. Lúc đó, cô đang trong giờ học, vô tình phát hiện Kiều Hoài Ninh đứng ngoài cửa sổ. Cô nghĩ rằng mình nhìn nhầm, vội vàng dụi dụi mắt. Mấy giây sau quay đầu nhìn lại, anh vẫn còn ở đó.

Thế là cô lén đi ra lối cửa sau phòng học, vừa định gọi một tiếng thân mật “anh Hoài Ninh” thì phát hiện, cạnh anh còn có Âu Dương Phi.

“Sao tự nhiên lại tới đại học Chiết Giang vậy? Hai người…” Lâm Tiểu Niên hỏi.

“Bọn anh đi ngang qua, tiện thể vào thăm em.” Kiều Hoài Ninh đưa cho Lâm Tiểu Niên một túi lựu: “Tiểu Phi mang tới cho em đấy.”

“Cảm ơn chị.” Lâm Tiểu Niên cảm thấy túi lựu hơi nặng.

Âu Dương Phi nói: “Hoài Ninh nói em thích ăn.”

Kiều Hoài Ninh luôn nắm tay Âu Dương Phi, không tránh khỏi ánh mắt chú ý của Lâm Tiểu Niên.

“Qua đợt nghỉ hè, cả hai người đều gầy đi nhiều.” Lâm Tiểu Niên nói.

“Đương nhiên rồi, chạy nhiều lần như vậy…” Âu Dương Phi đột nhiên liếc nhìn Kiều Hoài Ninh, quay lại nói: “Hàng ngày bọn chị đều chạy bộ tập thể dục.”

“Để giảm cân phải không?”

“Đúng vậy, mùa hè nóng bức, đổ chút mồ hôi, thấy dễ chịu hơn.” Kiều Hoài Ninh kiên nhẫn nói.

Ngoài những câu nói thừa thãi như vậy, Lâm Tiểu Niên không nghĩ ra nên nói gì.

Ba người trải qua một buổi chiều vô vị, mãi đến khi Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi sắp rời khỏi đại học Chiết Giang, Lâm Tiểu Niên mới có chút lưu luyến bịn rịn.

“Tạm biệt!” Kiều Hoài Ninh nói.

Khi bóng dáng Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi khuất hẳn, Lâm Tiểu Niên vẫn đứng yên tại chỗ, hồi tưởng lại hai chữ quá đỗi bình thường ấy.

Thì ra, khi chia tay, tất cả đều đã thay đổi, cũng giống như mỗi lần chia tay Kiều Hoài Ninh, anh lại càng cách xa cô thêm một chút.

Cô ôm chặt chiếc túi nhựa đựng đầy quả lựu, cô nhớ lại năm đó Kiều Hoài Ninh dẫn cô đi hái trộm lựu sở nông lâm trồng. Cũng đúng vào tháng Mười, anh và cô cùng đi thực nghiệm điền dã ở quê, phát hiện phía nam có một vườn cây ăn quả trồng đầy hồng và lựu. Vì phương nam không trồng loại quả này, cô cảm thấy rất kỳ lạ, liền nói với anh: “Chắc lựu ngọt lắm nhỉ?”.

“Anh không rõ, đó là loại cây ở sở bố anh trồng thử nghiệm mấy năm rồi, năm nay ra quả lần đầu tiên.” Anh thường nghe bố nhắc đến loại cây lựu quý đó.

Cô chớp đôi mắt to đen láy, tràn đầy hy vọng, hỏi: “Liệu chúng ta có thể hái ăn thử không?”.

“Không được đâu!” Anh lập tức trả lời.

“Nhưng em muốn ăn thử!” Cô cong môi.

Kiều Hoài Ninh bị lay động, nhìn cây lựu lớn đầy quả, do dự nói: “Chỉ hái đúng một quả thôi nhé.”

Cô cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, gật đầu nói: “Vâng, thì một quả, hai chúng ta cùng ăn.”

Cô chọn một cành lựu to nhất, hái xuống, sau đó cầm chạy khỏi vườn trồng thực nghiệm, ngồi trên đống rơm ăn chung với Kiều Hoài Ninh, anh một miếng, cô một miếng, nhả đầy hạt xuống đất.

Cũng chỉ vì quả lựu mà cả hai gặp họa, bị bác coi vườn phát hiện, đuổi chạy khắp vườn, cuối cùng đã làm kinh động đến giáo sư Kiều đang ở trong phòng thực nghiệm.

Giáo sư Kiều bắt Kiều Hoài Ninh nằm xuống, đánh cho một trận, vừa đánh vừa nói: “Hay cho tên tiểu tử thối con, dám trộm quả ăn, lại còn trộm “loại 1”!” Sau đó, hai người mới biết “loại 1” là quả duy nhất trên cây đó có giá trị nghiên cứu.

Cô vĩnh viễn không bao giờ quên nét mặt anh lúc vừa chịu đòn, vừa nhìn cô cười. Khi đó, mặc dù không có ai trách cứ cô, nhưng vẫn ôm nửa quả lựu còn lại khóc như mưa.

Kể từ đó, không còn có ai chịu đòn thay cô, cũng không có quả lựu nào ngọt như vậy nữa. Lâm Tiểu Niên đứng trong vườn hoa trung tâm trường, buồn bã nghĩ.

“Này, một mình đứng ở đây ngơ ngẩn gì thế?” Sau lưng có người vỗ vào vai cô. Theo bản năng, cô quay đầu lại, trông thấy Vu Hữu Dư.

“Thật trùng hợp!” Cô nhìn anh, gật đầu.

Vu công tử nhún vai: “Trùng hợp cái gì, đợi cả nửa ngày mới đến giờ bọn em tan học. Trần Hàm sư đệ nói em lên lớp một lúc rồi trốn ra ngoài rồi.”

“Em… Em có việc.” Cô lí nhí giải thích.

“May mà không trốn đi cùng anh chàng đẹp trai nào!” Vu công tử cố ý trêu cô. Anh sớm đã biết cô ra ngoài cùng Kiều Hoài Ninh.

Lâm Tiểu Niên liếc nhìn anh, bĩu môi nói: “Vu sư huynh tìm em có việc gì vậy?”.

“Không có việc gì thì không được tìm em à?” Vu Hữu Dư thả chiếc túi cặp sách sau lung xuống, nhẹ nhàng nói, giống như đã quen biết cô mười mấy năm rồi vậy.

“Anh muốn mời em đi xem phim?!” Lâm Tiểu Niên kêu lên: “Anh không nhầm đấy chứ?”

Nhìn bộ dạng đó của cô, anh không vui nói: “Nếu em không muốn đi, để anh gọi người khác.”

“Anh có mấy vé?”

“Bốn vé, đó là của công đoàn giáo viên cho.”

“Thì ra là phúc lợi của hội sinh viên.” Cô hiểu ra: “Vậy có thể gọi Cát Ngôn đi cùng không?”. Nha đầu đó mấy ngày trước còn nói muốn đi xem phim trên màn ảnh rộng.

“Tùy em.” Vu Hữu Dư hắng giọng, quay người bước đi, bước được mấy bước, lại quay lại: “Tối thứ Năm tuần này, đứng quên đấy.”

Lâm Tiểu Niên cười: “Chẳng dễ mới gặp được chuyện tốt như vậy, sao có thể quên được chứ?”.

Chiều thứ Năm, khi tan học, nghe Lâm Tiểu Niên nói Vu công tử mời đi xem phim, Cát Ngôn vô cùng phấn chấn, đến cơm cũng không kịp ăn, vội vàng về ký túc xá trang điểm.

Lâm Tiểu Niên kêu lên: “Chẳng phải chỉ là đi xem phim thôi sao?”.

“Đâu phải là đi xem phim bình thường đâu? Là đi cùng Vu Hữu Dư đấy! Có cả…” Cát Ngôn tỏ ra vui vẻ hiếm thấy, nhưng do dự không nói tiếp.

Lâm Tiểu Niên lắc đầu bất lực: “Ai không biết lại tưởng rằng cậu đi lễ chùa, chỉ thiếu bó hương và cầu khấn nữa thôi.”

“Dù sao cậu cũng không hiểu được.” Cát Ngôn nói xong lại bắt đầu bận rộn.

Thẩm Tam Nguyệt vốn ngồi trong phòng lên mạng, thấy Cát Ngôn vừa thay đồ vừa ngân nga khẽ hát, không kìm được hỏi: “Cậu có việc gì vui thế?”.

“Vẫn là nhờ phúc của Lâm Tiểu Niên, Vu công tử mời bọn mình đi xem phim.”

Tay Thẩm Tam Nguyệt đang giữ chặt chuột, đột nhiên nới lỏng: “Tiểu Niên?”

“Đúng vậy, ây dà, không nói với cậu nữa. Cậu lúc nào cũng hiểu lầm cô ấy.” Cát Ngôn vừa nói, vừa vui vẻ ngân nga một điệu nhạc.

Thẩm Tam Nguyệt cảm thấy buồn, chán nản nói: “Ai nói mình hiểu lầm cô ấy?”.

Khi Lâm Tiểu Niên và Cát Ngôn vội vàng đến cổng trường tập hợp, Vu Hữu Dư đợi lâu mất hết kiên nhẫn, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, nói với nam sinh đến cùng mình trước đó: “Bọn họ không tới thì chúng ta sẽ đi.”

“Đã nói mấy lần rồi, thế mà có thấy cậu đi đâu.” Nam sinh nháy nháy mắt, ra vẻ bí hiểm.

“Sao con gái làm việc gì cũng lề mề vậy nhỉ?”.

“Không phải người ta lề mề mà là cậu đến quá sớm.” Ánh mắt nam sinh hướng về phía tòa nhà ký túc xá nữ, từ xa nhìn thấy Cát Ngôn và Lâm Tiểu Niên đang đi tới, nói nhỏ: “Đi thôi.”

Vu Hữu Dư đang muốn hỏi tại sao hai người họ lại tới muộn như vậy, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lâm Tiểu Niên trang điểm nhẹ nhàng, bất giác nở nụ cười, chào hỏi hai người: “Chúng ta đi thôi, lên xe đi, đã hơn sáu giờ rồi, đến muộn sẽ không tìm được chỗ tốt đâu.”

Có thể thấy được thái độ khiêm nhường của Vu công tử thật không dễ.

Nam sinh tên Bành Hưng cũng vẫy tay chào Cát Ngôn, lúc đó, mặt Cát Ngôn đỏ lên. Từ trước đến giờ, Lâm Tiểu Niên chưa bao giờ trông thấy Cát Ngôn như vậy. Cô nhìn Bành Hưng rồi lại nhìn Cát Ngôn, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Không khí trên xe rất vui vẻ, mọi người cười cười nói nói. Vu Hữu Dư chầm chậm lái xe về hướng rạp chiếu phim.

Không biết vì sao Bành Hưng và Cát Ngôn nói đến chủ lực đội bóng rổ hội sinh viên đại học Bắc Kinh. Cát Ngôn cười nói với Lâm Tiểu Niên: “Anh Hoài Ninh nhà cậu quả nhiên rất nổi tiếng!”.

Câu nói này khiến Lâm Tiểu Niên bần thần một lúc lâu. Vu Hữu Dư để ý thấy nét mặt Tiểu Niên, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.