Trái
tim Lâm Tiểu Niên giống như bóp nghẹt, cô nói: “Hữu Dư, tại sao chúng ta lại đi
đến nơi này? Đến một con đường cụt thế này.”
Vu Hữu Dư
dường như nhận ra điều gì đó, nắm chặt tay cô: “Ai nói đã hết đường đi? Có lẽ
là trong cái may lại gặp cái may hơn thì sao?”.
Lâm
Tiểu Niên cười, lưu luyến hơi ấm từ bàn tay anh, không dám cử động.
Tiếng
chuông điện thoại của Vu Hữu Dư đã phá vỡ bầu không khí ấy, anh nôn nóng nghe
điện thoại, vừa muốn hét lên, nhưng nghe thấy đầu dây bên kia một giọng nữ rất
nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Hữu
Dư, không phải anh đã đồng ý đến sân bay đón em sao? Ở nước ngoài mấy năm nay,
người em nhớ nhất chính là anh đó. Anh quên không đón em sao, quá đáng!”
Vu Hữu
Dư vỗ trán nói: “Anh thực sự đã quên mất, giờ đi sân bay đón em nha.”
Đầu dây
bên kia cười lớn: “Em đã về tới nhà rồi, anh đổi thành mời em ăn cơm đi. Chọn
ngày không bằng ngay hôm nay vậy, Hữu Dư, tối nay em sẽ đến ký túc xá tìm anh.”
Trên
đường trở về ký túc xá, Lâm Tiểu Niên gặp một sư muội trong hội sinh viện, cô
ấy nói: “Gần đây Hội Chữ thập đỏ trường Chiết Giang và hội sinh viên trường Bắc
Kinh đề ra hoạt động quyên góp tủy sống, chị có đăng ký tham gia không?”.
Cô gật
đầu, nói như đinh đóng cột: “Có chứ! Biết đâu…”. Cô hy vọng cơ hội một phần một
nghìn ấy có thể xuất hiện, sau đó sẽ lập nên kỳ tích.
Hôm tổ
chức hoạt động của hội sinh viên, Lâm Tiểu Niên đến rất sớm.
Thấy
những thành viên trong hội sinh viên của trường Chiết Giang và trường Bắc Kinh,
thành viên Hội chữ thập đỏ vẫn chưa đến đủ, cô đã chủ động giúp trèo lên treo
cờ và biểu ngữ.
Cờ treo
lên hàng rào, hàng rào khá cao, nhưng không có người giúp cô giữ thang, Lâm
Tiểu Niên sơ ý ngã xuống đất, đầu gối đập xuống đất, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Cố gắng
rất lâu nhưng cô cũng không thể tự mình đứng dậy, phản ứng đầu tiên đó là gọi
điện thoại cho Vu Hữu Dư, nhưng cuối cùng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi. Có lẽ anh
còn bận rất nhiều việc, cô không thể làm phiền anh.
Sau đó
một người trong hội sinh viên trường Bắc Kinh đến, phát hiện ra cô bị thương
liền hỏi: “Đây không phải là em gái của Kiều Hoài Ninh sao?”.
Có
người đưa cô đến bệnh viện, đồng thời gọi điện thoại cho Kiều Hoài Ninh.
Sau khi
Kiều Hoài Ninh nghe thấy tin Lâm Tiểu Niên bị thương, không hiểu tại sao, anh
rất hoảng sợ, lo lắng.
Anh dụi
mắt trái mình và nói với Âu Dương Phi: “Tại sao cô ấy phải trèo lên chiếc thang
cao như vậy chứ?”.
Âu
Dương Phi an ủi anh: “Không sao đâu, anh đừng lo lắng quá. Cô ấy vẫn ổn, anh
yên tâm. Chỉ là bị gãy xương, không việc gì to tát gì đâu.”
Kiều
Hoài Ninh sao có thể yên tâm được, mặc dù là mùa đông, nhưng trên trán anh vẫn
toát đầy mồ hôi.
Anh vội
vàng đến thăm Lâm Tiểu Niên, nhìn thấy cô vừa tức vừa thấy đáng thương, nhìn
chằm chằm vào chiếc đầu gối đã bó bột, được nẹp cẩn thận của Lâm Tiểu Niên nói:
“Em suýt nữa dọa chết anh, em không thể cẩn thận hơn một chút được hay sao?”.
Lâm
Tiểu Niên lại bật cười nói: “Em không cố ý.”
Kiều
Hoài Ninh giúp cô vuốt lại tóc mai: “Nghe thấy tin em xảy ra chuyện, mắt trái
của anh cứ giật liên tục…”.
Vu Hữu
Dư vừa biết chuyện, lập tức đến bệnh viện.
Anh
không còn tâm trí nào mà để ý đến sự thân mật giữa Lâm Tiểu Niên và Kiều Hoài
Ninh, khẽ gật đầu với Kiều Hoài Ninh, sau đó, hướng về Lâm Tiểu Niên, phê bình
cô, giáo dục về an toàn: “Em cho ràng em là loài khỉ hay sao? Em có biết hai
chữ an toàn đó viết thế nào không vậy?!”.
Lâm
Tiểu Niên nghe thấy anh tức giận nói nặng với mình, nước mắt âm thầm rơi xuống.
Từ một nơi cao như thế ngã xuống, cô không khóc; lúc làm phẫu thuật cô cũng
không khóc; anh Kiều Hoài Ninh tỉ tê, ân cần an ủi cô, cô cũng không khóc nhưng
chỉ vài câu khiển trách của Vu Hữu Dư bỗng chốc khiến nước mắt cô như chực trào
ra.
Kiều
Hoài Ninh thấy không thuận mắt, vốn muốn đứng lên ngăn Vu Hữu Dư, nhưng bị Âu
Dương Phi kéo lại: “Bây giờ anh không có tư cách nào để nói cả.” Do đó, anh kéo
cô ra khỏi phòng bệnh.
Bên
cạnh chỉ còn lại Vu Hữu Dư, Lâm Tiểu Niên bật khóc thành tiếng.
Cô nói:
“Hữu Dư, anh đừng quan tâm đến em nữa.”
“Anh
không thể quan tâm em được sao? Em chỉ vì Kiều Hoài Ninh mà không cần đến tính
mạng mình nữa rồi.” Anh than một tiếng, anh bước lên trước, ôm cô vào lòng đưa
vai cho cô tựa vào.
Lâm
Tiểu Niên muốn nói: “Không phải như thế.” Nhưng cô cảm thấy câu nói đó không
còn ý nghĩa gì cả.
Từ
bệnh viện về trường, Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn đều ra đón cô. Chân của Lâm
Tiểu Niên phải cố định, không được di chuyển, Vu Hữu Dư không nói lời nào, liền
cõng cô lên phòng.
Lâm
Tiểu Niên cảm thấy xấu hổ nói: “Để Tam Nguyệt và Cát Ngôn dìu em được rồi.”
Vu Hữu
Dư không nói lời nào, cõng cô lên rồi đi.
Tam
Nguyệt nói: “Vu công tử đang diễn tập thực tiễn.”
“Diễn
tập?”
Thấy
Lâm Tiểu Niên không hiểu, Cát Ngôn liền nhắc cô: “Người Bắc Kinh khi kết hôn,
tân lang sẽ cõng tân nương động phòng.”
Lâm
Tiểu Niên bỗng nhiên đỏ ửng mặt, không ngừng giãy giụa trên lưng anh.
Vu Hữu
Dư hắng giọng một tiếng rồi nói: “Cẩn thận chút, không được trẹo chân đâu, đừng
chạm xuống đất, nếu không sẽ đau lắm đấy.” Giọng điệu của anh dường như không
ổn lắm, nhưng bước từng bước rất vững chắc.
Lâm
Tiểu Niên không thể lên lớp, Vu Hữu Dư ôm cả đống truyện tranh cho cô giải
khuây.
Lâm
Tiểu Niên thấy mình đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh liền nói: “Anh
làm việc của mình đi, trong phòng còn có Tam Nguyệt và Cát Ngôn mà.”
Khuôn
mặt tuấn tú của Vu Hữu Dư bỗng xị xuống, nhắm mắt lại mắng cô: “Có thể giống
nhau sao?”.
Sau khi
bố mẹ Lâm Tiểu Niên biết tin con gái bị ngã gãy chân, đã bay tới thăm cô một
lần, lúc sắp về đã nhờ bố mẹ Kiều Hoài Ninh: “Ông bà giúp chúng tôi chăm nom
Niên Niên, đứa trẻ này từ nhỏ đã khiến người khác phải lo lắng rồi.”
Hai vợ
chồng họ Kiều nhìn đứa con trai mình, rồi quay sang nhìn Lâm Tiểu Niên nói:
“Niên Niên còn lanh lợi hơn Hoài Ninh nhiều, đây mới là đứa khiến cho người
khác phải lo lắng đấy.”
Một
hôm, Kiều Hoài Ninh mang túi hoa quả đến ký túc xá nữ thăm Lâm Tiểu Niên, chân
cô đã khá hơn rất nhiều, cô đã có thể đi lại. Cô cười hi hi, nói: “Em bảo đảm
sau này sẽ không để xảy ra chuyện tương tự thế này nữa, đúng là ngoài ý muốn.”
Kiều
Hoài Ninh dịu dàng vuốt mái tóc cô: “Anh biết.” Anh cái gì cũng biết, chỉ là
anh giả vờ không biết.
Tam
Nguyệt và Cát Ngôn vừa tan học về phòng, Kiều Hoài Ninh không tiện ở lại lâu,
bèn ra về, không ngờ lại gặp Vu Hữu Dư.
Anh vốn
nghĩ sẽ vội vàng rời đi, nhưng Vu Hữu Dư gọi anh: “Anh bạn, nói chuyện một
chút.”
Hai
người bọn họ bước ra khỏi ký túc, Vu Hữu Dư nói: “Tôi yêu Lâm Tiểu Niên, vì cô
ây rất thuần khiết, lương thiện, có nhiều khi ngốc nghếch, nhưng tâm địa trong
sáng, không có bất cứ mưu đồ gì.” Thấy Kiều Hoài Ninh không nói, anh tiếp tục
nói: “Nhưng người cô ấy luôn yêu lại là anh.”
Kiều
Hoài Ninh nghe, nhưng không có ý kiến gì. Vu Hữu Dư than một câu: “Tôi ngưỡng
mộ anh vì anh có thể lớn lên cùng cô ấy…”.
Kiều
Hoài Ninh gật đầu, giọng nói chứa chan tâm tư, cảm xúc: “Nhưng người tôi ngưỡng
mộ là anh vì anh có thể ở bên cô ấy từ giờ cho đến hết cuộc đời.”
Khi mỗi
người đều ngưỡng mộ một người khác, đều mong muốn mình có được hạnh phúc như
vậy.