“Angus?” Tạ Tử Thanh kéo một cái, không rút tay ra được, bối rối ngửa đầu nhìn lên Angusgail.
Nhắc đến cái này, Tạ Tử Thanh cũng cực ấm ức, không nói tới mấy người có cấp độ thể lực cao hơn anh, sao ngay cả vai chính có cấp độ thể lực kém hơn anh, thế quái nào cũng cao hơn hẳn anh một cái đầu??!
Lúc này Đậu Đỏ không một tiếng động đột nhiên xuất hiện sau lưng Angusgail, âm thanh điện tử cứng nhắc vang lên.
“Ồ —— Các cậu đang làm gì thế, người máy tụi tui nắm tay nhau để sạc điện cho đối phương, con người cũng phải sạc điện sao?” Trên màn hình còn xuất hiện một dấu “?”
“Nói! Mày có chuyện gì?” Angusgail siết tay Tạ Tử Thanh một chút, sau đó thả ra, quay đầu, mặt không thay đổi hỏi.
Màn hình Đậu Đỏ chợt hiện một đoạn mã loằng ngoằng, “Tui muốn hỏi, tui không tìm thấy chỗ sạc điện.”
“Đầu giường.” Angusgail sầm một tiếng đóng cửa lại.
Đậu Đỏ lặng yên đứng ở cửa phòng một phút, mới rời đi.
“Cậu Angus thật hung ác quá, nhưng mà, Đậu Xanh lại thua rồi.”
Đậu Đỏ lấy ra một tờ giấy nhỏ, nhét vào một ngăn nhỏ trong bụng mình, nơi đó, giấy đã chất tới hơn một nửa. Chờ lần sau gặp lại, nó sẽ đem hết chỗ này dán lên người Đậu Xanh.
Vui quá đi!
Đậu Đỏ nhẹ nhàng đóng cửa phòng Angusgail lại, tự cắm sạc cho mình, đặt giờ khỏi động ngày mai xong xuôi, tắt máy, bắt đầu ngủ sâu.
Trong phòng 06.
Tạ Tử Thanh lấy khăn mặt trùm lên đầu Angusgail, nhẹ nhàng xoa, “Angus, cậu cần gì phải gắt lên với Đậu Đỏ như vậy?”
Angusgail hừ một tiếng: “Người máy ngu ngốc, ngay cả chỗ nạp điện cũng tìm không xong.”
Miệng thì nói ghét bỏ, nhưng trong giọng lại chẳng có bao nhiêu.
Tạ Tử Thanh nói: “Nó như vậy đáng yêu mà” Miệng khẽ nhếch lên, “Người máy, ngốc ngốc một chút mới vui, thông minh quá thì có khác gì những người máy khác đâu.”
Tạ Tử Thanh bắt đầu lau xuống phần tóc trên ót Angusgail, lại hỏi: “Cậu vừa nãy muốn nói gì thế?”
Angusgail siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối, nắm thật chặt, sau đó lặng lẽ buông ra, giả như chưa có gì xảy ra nói: “Cũng không có gì quan trọng, tối hôm nay tôi ngủ cùng cậu được không? Một người ngủ không được.”
Tạ Tử Thanh cầm khăn mặt đi vào đi vào phòng tắm, nói vọng ra, “Được mà, cậu không chê chật là được.”
“Vậy tôi ngủ ở đây.” Angusgail nói xong, như sợ Tạ Tử Thanh đổi ý, đi tới bên giường, lật chăn ra nằm lên đó.
Nằm chưa ấm mông, cảm thấy có chút không thoải mái, xoay người, lại xoay người.
Angusgail lăn qua lộn lại, cảm giác cả người có gì đó không đúng lắm. Đáng sợ nhất là, ngay chỗ xương cụt, có cảm giác… ngứa.
Y cọ cọ lên giường một chút, cuối cùng chịu không đặng, đưa tay xuống gãi.
Tạ Tử Thanh từ phòng tắm đi ra, thấy trên giường mình nhô lên một đóng lớn, còn không ngừng run đến run đi.
Cả người anh hoá đá, không phải cái anh đang nghĩ đến đấy chứ?!!
“Angus, cậu làm gì thế?” Tạ Tử Thanh nghe thấy giọng mình có hơi run run.
Rung lắc trong chăn đột nhiên dừng lại, mấy giây sau, Angusgail hai mắt mông lung mặt đỏ đỏ từ bên trong chui ra, biểu tình nhìn có chút… bất mãn?
Angusgail túm lấy chăn, cả người đều là không vui, “Tạ Tử Thanh, hình như tôi bị bệnh ngoài da.”
“Hả?” Tạ Tử Thanh mờ mịt, “Bệnh ngoài da?”
“Cậu xem.”
Angusgail vén chăn lên, bắt đầu cởi quần.
Tiến triển này khiến Tạ Tử Thanh chưa kịp ứng phó, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nhào lên đè tay Angusgail lại, “Dừng tay!”
Angusgail đỏ cả mặt nhìn anh.
Tạ Tử Thanh vô thức nắm lấy thứ mềm mềm trong tay mình:)), lập tức nhận ra mình đang bóp cái gì, ngượng ngùng buông tay ra.
Ho khan một tiếng, Tạ Tử Thanh hỏi: “Cậu cởi quần làm cái gì?”
Angusgail kéo kéo quần của mình, thẹn thùng vô cùng, “Tôi định cho cậu nhìn một chút, xem chỗ xương cụt có cái gì, cứ nhột nhột.”
Tạ Tử Thanh ngồi ở mép giường, duỗi móng vuốt về phía Angusgail đang ngồi ngoan như một nàng dâu nhỏ, “Nằm sấp xuống, tớ xem cho.”
Bé ngoan Angusgail nằm xuống.
Tạ Tử Thanh cởi quần y xuống nhìn, “Không có gì đâu.”
“Nhưng nhột lắm.” Angusgail đưa tay ra sau lưng lại muốn gãi, bị Tạ Tử Thanh đè lại, “Đừng nhúc nhích.”
Tạ Tử Thanh ấn ấn chỗ y kêu ngứa, “Có đau không?”
Angusgail lắc đầu nói không đau.
Tạ Tử Thanh lại ấn ấn, đột nhiên anh phát hiện có thứ không đúng: “Angus!”
Âm điệu cũng thay đổi, “Cậu mọc đuôi này!!”
Trợn mắt ngoác mồm.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Thế nào cũng không nghĩ tới, Angusgail thế mà lại là mọc đuôi.
“Cái kia, chúng ta lên mạnh tra thử xem có chuyện tương tự thế này xảy ra bao giờ chưa?”
Angusgail trầm mặc gật đầu.
Tạ Tử Thanh lo lắng nhìn y, “Đừng lo, nếu như mọc đuôi là bất thường, thì chúng ta đi bệnh viện cắt đi là được.”
Angusgail thấy mặt sau mát lạnh, theo phản xạ kẹp chặt chân.
Tạ Tử Thanh mở vòng tay, bắt đầu tìm kiếm.
“Đột nhiên mọc đuôi… Thấy rồi!”
Tạ Tử Thanh đưa màn sáng đến trước mặt Angusgail cho y xem, “Cậu xem, cái tin này này, một binh lính trên chiến trường đột nhiên biến thành mãnh thú, trong một khoảng thời gian ngắn sức chiến đấu tăng nhanh. Sau này được phỏng vấn, anh ta có nói mấy năm trước có vài dấu hiệu của động vật xuất hiện trên người anh ta, nhưng biến mất cũng rất nhanh, người cũng không có vấn đề gì nên cũng không đi bệnh viện… Còn có cái này nữa cũng đúng, gặp phải thời điểm nguy hiểm đột nhiên biến thành động vật. Nói không chừng cậu cũng going vậy đấy.”
Angusgail trầm mặc đã lâu, mới nhẹ giọng mở miệng, “Tôi từng nghe về một truyền thuyết, trước đây rất lâu, có một hành tinh mà người ở đó, không quản nam nữ, già trẻ, đều có thể biến thân thành mãnh thú, người nào trời sinh cũng là dũng sĩ.”
Tạ Tử Thanh lẳng lặng nghe, không cắt lời y.
“Bọn họ thiên tính thích giết chóc, yêu thích chiến tranh, e rằng cũng chính vì như vậy mà năng lực của họ cũng dần dần suy yếu, trở thành một người bình thường.”
Angusgail trở mình nhìn trần nhà, “Có người nói hành tinh kia quả thực từng tồn tại, hậu nhân của bọn họ sinh sống ở nhiều nơi trên đế quốc, có một số ít may mắn sẽ xuất hiện hiện tượng phản tổ.”
Angusgail lần đầu tiên thấy Tạ Tử Thanh dùng thái độ trịnh trọng như thế nói chuyện với y, không khỏi giật mình, y nói: “Tôi tin.”
Tạ Tử Thanh nói: “Trên địa cầu cổ, có một câu nói là cần cù bù thông minh. Ý là, cậu điều kiện bẩm sinh không bằng người khác, vậy thì so với người khác phải càng nỗ lực hơn, những người khác uống một bình thuốc cường hoá thể chất, cậu cứ uống hai bình, người khác luyện tập một giờ, cậu liền huấn luyện hai giờ. Quan trọng nhất là, cậu không được chối bỏ bản thân mình.”
Một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành người mạnh mẽ nhất.
Cuối cùng, Tạ Tử Thanh xoa xoa đầu Angusgail, kéo chăn trùm lên hai người.
“Ngủ đi.”
Angusgail nghiêng người sang, lại gần ôm lấy eo Tạ Tử Thanh, “Tử Thanh, tôi ngủ không được.”
Tạ Tử Thanh mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: “Nhắm lại là ngủ được.”
Mấy phút sau…
Angusgail: “Vẫn không ngủ được, hay cậu kể chuyện cổ tích cho tôi nghe đi.”
Tạ Tử Thanh suy nghĩ một chút nói: “Vậy tớ kể cho cậu nghe cổ tích nàng tiên cá được không?”
Angusgail khẽ ừ một tiếng.
“Ngày xửa ngày xưa, ở tận thẳm sâu trong đại dương, là nơi ở của gia đình vua thuỷ tề. Ông có sáu người con gái vô cùng mỹ lệ, đuôi các nàng, tóc các nàng đều thật dài và tuyệt đẹp. Ông còn có người mẹ già, nàng thích nhất chính là cô cháu gái út…. “Đâm chết vị hoàng tử kia, hãy mau trở lại đi! Mau ra tay đi! Em không thấy ánh dương hồng kia sao, chỉ mấy phút nữa là mặt trời lên rồi, khi đó em sẽ chết mất!” các cô chị gái lo lắng nói.
Nàng tiên cá vẫn từ chối.
Các cô chị gái, chị nhìn em, em nhìn chị một lượt, cuối cùng lấy ra bình nước thuốc của mụ phù thuỷ, để cho hoàng tử uống.
Đây là loại ma dược có thể khiến người ta phải nói ra sự thật.
Hoá ra, hoàng tử ngay từ đầu đã biết người cứu hắn không phải là nàng công chúa kia, một công chúa bình thường, sao có thể cứu hắn từ nơi đáy biển sâu? Nhưng hắn nhất định phải cưới công chúa, bởi vì chỉ có cưới công chúa, hắn mới có thể kế thừa vương vị của lão hoàng đế.
Nàng tiên cá chảy xuống nhưng giọt lệ đẹp lấp lánh như những hạt trân châu, không, đây không phải hoàng tử nàng yêu, hoàng tử nàng yêu kia không thể nào lại là kẻ dối trá như vậy.
Nước mắt rơi xuống chân nàng tiên cá, lại gây ra bỏng rát kịch liệt.
“Đuôi của em trở lại rồi!” Các cô chị kêu lên.
Cứ như vậy, nàng tiên cá một lần nữa lại được trở lại đáy biển sâu.” (Bản nàng tiên cá nhân đạo và thực tế nhất Bún từng đọc, tra nam thúi, đi chết đi.)
“Ngủ ngon, Angus.”
Trong sự tĩnh lặng, Tạ Tử Thanh nhẹ giọng nói.
Qua rất lâu, Angusgail mở hai mắt ra, ở trong bóng tối, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Tạ Tử Thanh, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
========
Ở một nơi tận sâu trong vũ trụ cách sao thủ đô xa thật xa, một con tàu vũ trụ đang bay xuyên qua các kẽ hở giữa các thiên thạch.
“Thiếu tướng! Thiếu tướng! Tôi tìm được rồi!!” Trong đôi mắt người đàn ông mang theo cuồng nhiệt kinh người.
“Xuỵt ——” Ngón tay mang găng tay trắng như tuyết dựng thẳng lên, đặt ở trên môi, con mắt đỏ ngòm mang theo ý cười dịu dàng, “Đừng ầm ĩ đến đám tiểu khả ái này, doạ chạy chúng nó sẽ không tốt đâu.”
Tiếng cười của người đàn ông kia im bặt đi, cảm giác như bị người ta túm chặt cổ, sợ hãi nhìn cặp mắt kia.
Chủ nhân đôi mắt cũng không thèm chú ý đến ánh mắt của người đàn ông, hứng thú dạt dào chằm chằm ngắm nghía hành tinh màu xám trên màn ảnh, hay nói đúng ra chính là ngôi sao xám xung quanh toàn là những hạt nhỏ kia. (đã xuất hiện ở chương 4)
Trầm thấp cười ra tiếng: “Các người xem, chúng nó mê người biết bao. Jennifer, định vị ngôi sao xám kia.”
Nhận được mệnh lệnh, Jennifer, người đang đứng trước bảng điều khiển, lập tức gõ lên.
Ngôi sao xám trên màn ảnh càng lúc càng rõ ràng.
Người đàn ông mơn trớn khoé miệng, đôi mắt càng trở nên u ám, nụ cười trên mặt càng trở nên yêu dị, “Thật sự là không thể chờ đợi được nữa.”
Bên ngoài phòng điều khiển như có như không có tiếng kêu thảm thiết.
Jennifer nhấn lên một nút lệnh nào đó, hình ảnh ngoài phòng điều khiển được hiện lên rõ ràng. Một con quái trùng khổng lồ đánh gục một người lính, cắn phập xuống đầu hắn, âm thanh nhai rau ráu khủng bố không ngừng vang lên, máu tươi dọc theo miệng quái trùng tong tỏng chảy xuống.
Người đàn ông híp híp mắt, ánh mắt càng thâm trầm, “Đám sâu nhỏ đáng yêu đuổi tới đây rồi. A!”
Chẹp, con rể mới tháo quần thôi, con trai đã nắm với chẳng bóp rồi,:)))). Nhà ngoại ngại ghia á (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Chương này vui vui thế thôi, chương sau bé ngoan Angus bị người ta đánh hội đồng rồi. ( இ‸இ)