Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết

Quyển 1 - Chương 5: Tạm biệt



Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả

Tinh lịch năm 12 345, tháng 7, ngày 8, 6 giờ.

Từ lúc Tạ Tử Thanh xuyên qua đã 10 năm, 6 tháng, 8 ngày, 6 giờ.

Tạ Tử Thanh rời giường, anh sắp rời đi nơi anh đã sống trên sao Lam 10 năm, sẵn sàng đi tới sao thủ đô tham gia kì thi đầu vào của học viện đế quốc.

Đứng trước gương sửa sang tóc tai, đóng nốt cái cúc cuối cùng của chiếc áo ghi lê màu xanh nhạt, Tạ Tử Thanh liếc nhìn thời gian, thấy đã sắp đến giờ anh hẹn Andy.

Kiểm lại đồ trong balo, thấy không sót thứ gì, Tạ Tử Thanh trịnh trọng khoá kĩ cửa, quay người rời đi.

E rằng mấy ngày sau, cũng có thể mấy năm sau, gian phòng này sẽ nghênh đón chủ nhân mới.

“Tử Thanh!”

Andy khoác balo đứng chờ anh ở cửa cô nhi viện, cậu ta bất an đá đá đám đất dưới chân, vừa nhìn thấy Tạ Tử Thanh, hai mắt liền sáng lên.

“Andy, mày đến sớm thật nha.” Tạ Tử Thanh tăng nhanh bước chân chạy tới.

Andy ngượng ngùng nói: “Tao sợ bị lỡ tàu không gian.”

Cậu ta hôm nay đã thay một bộ đồ mới, cái đầu đỏ rối như tơ vò cũng được chải chuốt chỉnh tề, có thể nhìn ra được cậu ta coi trọng kì thi đầu vào lần này đến bao nhiêu.

“Tao trước đây còn chưa được ngồi tàu vũ trụ bao giờ đâu.” Andy nói

“Tao cũng không.” Tạ Tử Thanh nói: “Chúng ta trước tien qua chào tạm biệt bà Maria với chú Râu Rậm đã, sau đó mới tới chỗ chờ tàu.”

“Tử Thanh, tao có tí sợ.” Andy theo thật sát phía sau tạ Tạ Tử Thanh, “Tao lớn chừng này rồi còn chưa có rời khỏi sao Lam làm gì? Có phải là giống TV hay nói, nói chuyện không hợp lời sẽ đánh nhau, kẻ có tiền bắt nạt kẻ không có tiền. Tao thấy hơi sợ.”

Tạ Tử Thanh trầm mặc một chút: “Sau này bớt xem TV đi.”

“Ồ.”

Tạ Tử Thanh, mày nghĩ thử xem có khi nào tao bị say tàu vũ trụ không?”

“Cướp vũ trụ là có thật à?”

Tạ Tử Thanh không có chen vào  mấy lời lẩm bẩm của Andy, anh có thể thấy, Andy đối với thế giới bên ngoài là ước ao, lo lắng và bất an, lúc này anh chỉ cần giữ yên lặng là được rồi.

Tiệm sửa chữa cơ giáp của bà Maria vẫn yên tĩnh trước sau như một. Tạ Tử Thanh đẩy cửa đi vào, lúc này tiệm còn chưa đến giờ mở cửa, bà Maria đang cúi người sắp xếp lại linh kiện cơ giáp trong ngăn kéo.

“Bà Maria.”

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, bà chậm ra quay đầu, cười híp mắt cùng hai người chào hỏi: “Tiểu Tử Thanh, tiểu Andy, hai đứa tới rồi à?”

Tạ Tử Thanh nói: “Bà Maria, bọn cháu hôm nay muốn đi sao thủ đô tham gia thi đầu vào, bọn con đến tạm biệt bà.”

Bà Maria lấy ra hai mặt dây chuyền mặt đính đá hình ngôi sao cho hai người đeo: “Đây là viên đá may mắn của ta, chúc hai đứa thi dược thành tích cao, các con của ta.”

“Chú Râu Rậm ở trên lầu, tiểu Tử Thanh có muốn lên tạm biệt không?” Bà Maria nháy mắt một cái, giọng điệu nghe có chút nghịch ngợm.

Tạ tử Thanh cười thật tươi, lúm đồng tiền trên mặt liền hiện ra: “Muốn ạ.”

“Thế thì… Mau đi đi!” Bà nói nhẹ nhàng.

“Vâng.”

Tạ Tử Thanh sau khi đi lên thì hét sức kinh ngạc bởi vì chú Râu Rậm không giống thường ngày ngồi sau cái bàn sủa chữa linh kiệm cơ giáp, mà đang đứng ở của sổ nhìn ra phía bên ngoài.

“Chú Râu Rậm.” Tạ Tử Thanh gọi hắn một tiếng.

“Đến sao thủ đô thì đừng tuỳ tiện gây sự.” Tiếng chú Râu Rậm vẫn nghiêm túc như thường lệ, “Phải nghiêm túc học tập đấy.”

Tạ Tử Thanh nghiêm túc gật đầu, “Cháu hiểu rồi.”

“Cũng đừng quên nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

“Phải ra ngoài quen biết nhiều bạn đấy, đừng nào cũng một mình rúc trong kí xá.”

“Cháu nhớ rồi.”

“Không hiểu cái gì thì cứ hỏi.”

“Vâng.”

“Đồ dùng đã mang đủ chưa.”“Mang đủ rồi ạ.” Tạ Tử Thanh thấy mũi mình xon xót, viền mắt đỏ lên. Nếu nói trên sao Lam, người nào là người anh không nỡ xa, thì có lẽ chú Râu Rậm chính là người xếp đầu tiên.

Bà Maria mang đến cho anh cảm giác giống như một bà lão hàng xóm tốt bụng và tử tế. Còn chú Râu rậm thì giống như người thân trong nhà, dạy cho anh mà không chút dè dặt, nghiêm túc lại biệt nữu quan tâm anh (1). Nếu không phải hai người khác nhau thì anh còn nghĩ có khi nào chú Râu Rậm là cha của thân thể này hay không.

“Cháu…” chú Râu rậm do dự một chút, giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu anh, muốn nói lại thôi, “Cháu…đi nhanh đi, tàu vũ trụ sắp khởi hành rồi.”

“Tạm biệt chú Râu Rậm.”

Tạ Tử Thanh quay người chuẩn bị xuống lầu, rồi lại bị gọi lại.

“Chờ một chút.”

Chú Râu Rậm lấy một cái xích sắt màu đen có gắn một viên đá hình thoi, đeo lên cổ anh, ngay bên cạnh viên đá may mắn của bà Maria.

“Đeo nó lên, chủ nhân của nó sẽ bảo vệ cháu.”

Tạ Tử Thanh cúi đầu quan sát tỉ mỉ viên đá hình thoi trong tay. Đây là một viên đá to bằng ngón tay cái, hiện ra ánh hào quang màu xanh sẫm, trên mặt còn có một ít hoa văn mềm mại, cầm trong tay có cảm giác lạnh lẽo.

“Cho dù xảy ra cũng không được tháo nó xuống.” Chú Râu Râm dặn dò.

Tạ Tử Thanh gật đầu, “Vâng ạ.”

Chu Râu Rậm sờ sờ đầu anh, “Đi thôi.”

Tạ Tử Thanh đi tới cầu thang, quay đầu lại, chỉ có thể thấy một bóng lưng cao lớn, thẳng tắp.

= == == == == == == == == == == == == ==

Bọn Tạ Tử Thanh đã tới chỗ tàu vũ trụ, cũng đã đến giờ khởi hành, hai người không dám trễ nải, nhanh chóng nhấn nhắc nhở lên tàu.

Tạ Tử Thanh nắm chặt balo, tìm chỗ ngồi ghi trên vé tàu, Andy cũng an vị ngồi ngay sau anh.

“Chỗ ngồi mềm thật.” Andy đánh cái phịch trên ghế nói.

Tạ Tử Thanh nhắc nhở cậu: “Ngồi đàng hoàng.” Ngồi tư thế không đúng không chỉ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân, còn dễ làm lệch xương cốt.

Rất không tốt.

Andy luôn nghe lời Tạ Tử Thanh, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Chỉ là ngồi một hồi, cậu ta liền không yên, bắt đầu ẹo tới ẹo lui trên ghế, “Tử Thanh, mày đoán xem tàu bay lên chưa?”

Tạ Tử Thanh liếc nhìn thời gian trên vòng tay, “Bay rồi.”

“Sao không thấy cảm giác gì ta?”

“Xì —— nhà quê,”

Từ phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Andy theo bản năng quay đầu lại, thấy lại là thằng nhóc cười nhạo bọn họ ở hội trường kiểm tra lần trước, vì vậy chẳng khách khí tí nào phản kích: “Là mày à, con ruồi.”

Thiếu niên hung tợn lườm cậu một cái, nhưng không lên tiếng nữa.

Ngồi tàu vũ trụ lúc mới lên còn mới mẻ, không thể nhìn ngắm bên ngoài mà chỉ có thể ngồi tại chỗ của mình, một lát sau lại chán. Andy tựa lưng vào ghế, bắt đầu buồn ngủ.

Tạ Tử Thanh cũng ngáp một cái, đôi mắt trở nên long lanh nước.

“Mắt cậu đẹp quá!” Cô bé ngồi bên cạnh anh nhìn anh kinh ngạc không thôi, “Trông thật giống sao Lam trong vũ trụ.”

Tạ Tử Thanh ép nước mắt trở lại,quay đầu, anh mắt mờ mịt hỏi: “Hả?”

Cô bé ngồi cạnh hắn tên Emily, là một cô bé có mái tóc nâu dài đẹp đẽ.

Hai người lúc tàu vũ trụ bắt đầu cất cánh có hỏi thăm nhau một chút, sau không còn nói thêm gì nữa.

Tư duy của Tạ Tử Thanh trì độn mất ba, bốn giây sau mới phản ứng lại, đối phương là đang khen anh, duy trì biểu cảm vừa nãy, Tạ Tử Thanh nói: “Cảm ơn, tóc của cậu cũng rất đẹp.”

Emily vui vẻ: “Tớ cũng thấy như vậy.”

“Cậu cũng đi đến sao thủ đô tham gia kì thi đầu vào sao?”

Tạ Tử Thanh ít khi giao lưu với bạn đồng niên khác phái, có chút thẹn thùng, “Đúng thế.”

“Tớ cũng thế, tớ cũng là lần đầu đến sao thủ đô, nghe nói hành tinh đó rất phồn hoa. Tớ tên Emily, tớ đã giới thiệu rồi, cậu tên là Tạ.. Tạ Tử Thanh đúng không? Tớ là hậu duệ của người phương Tây địa cầu cổ, nghe tên cậu chắc là hậu duệ người phương Đông đi, mà màu mắt lại không giống.”

Tạ Tử Thanh cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, “Tớ là con lai.”

“Con lai, nghe tuyệt thật đấy!”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tạ Tử Thanh, Emily giải thích: “Mẹ tớ nói, người ở hai tinh cầu mà sinh ra con lai, đứa trẻ ở trên hộ khẩu có đến hai nơi ở, có thể cư trú ở cả hai tinh cầu vĩnh viễn, không cần phải chúng minh tạm trú.”

Emily tràn đày hứng khởi hỏi: “Cậu là con lai của hai tinh cầu nào thế?”

Tạ Tử Thanh lắc đầu nói: “ Tớ không biết.”

Emily sửng sốt một chút, lặp lại lời anh, “Không biết?”

“Đúng vậy.” Tạ Tử Thanh cười nói, “Tớ là trẻ mồ côi.”

Emily thở dài nói: “Thật là nhìn không ra.”

Tạ Tử Thanh nhún vai một cái, chính lúc muốn nói chuyện, tàu vũ trụ đột nhiên lay mạnh, Tạ Tử Thanh không kịp chuẩn bị, lảo đảo đập vào cái ghế dựa phía trước.

“Chuyện gì xảy ra đấy!?”

“Đã xảy ra cái gì?!”

“Trời ạ!”

“Anh giẫm phải tay tôi rồi!”

“Răng tôi!!!!”

Liên tiếp những tiếng thét chói tai, thấp giọng oán giận, nghi hoặc nói nhỏ vang lên trong khoang tàu.

Tạ Tử Thanh ngồi thẳng, tay xoa xoa cái trán bị đập đau, “Đau quá.”

Emily bị doạ mặt trắng bệch, căng thẳng ngồi sát vào ghế, nói năng lộn xộn, “Mới vừa, mới vừa, vừa nãy, tàu vũ trụ lay động một chút.”

Andy đột nhiên bị tỉnh, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, bất an tới gần Tạ Tử Thanh.

Khi mọi người vẫn còn đang hoảng loạn, âm thanh cơ trưởng liền vang lên: “Tôi là cơ trưởng, mói vừa xảy ra một chút bất ngờ nhỏ, hiện tại đã giải quyết xong, mọi người có thể yên tâm, để mọi người sợ hãi là sơ sẩy của chúng tôi, chờ đến khi tàu vũ trụ hạ cánh, công ty chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

“Chỉ là bất ngờ nhỏ thôi là tốt rồi…”

“Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng gặp tai nạn hàng không.”

“Cô nói linh tinh cái gì thế?”

“Thì ra không phải cướp vũ trụ, rõ chán..”

“Tao đánh chết mày bây giờ cái thằng mồm thối này!”

..

Tạ Tử Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Emily sâu xa nói: “Tớ còn tưởng tớ xui xẻo đến nỗi lần đầu đi tàu vũ trụ còn gặp chuyện, ha ha.. A”

Tiếng nói tắt dần đi, thân tàu lần thứ hai kịch liệt rung lắc, Tạ Tử Thanh theo quán tính bị văng đến hành lang, cái trán liền thân mật đập thẳng xuống sàn nhà.

“A —— “

Tiếng thét sợ hãi chói tai không ngừng vang lên.

Tàu vũ trụ rung động càng dài.

Tạ Tử Thanh ôm cái trán gặp tai nạn của mình, bối rối ngồi xuống, nhìn xung quanh tìm kiếm Andy.

“Mọi người không nên hốt hoảng, hãy bình tĩnh, tìm vị trí an toàn để ngồi…” Tiếng của cơ trưởng cũng mất bình tĩnh.“Chúng ta không phải sẽ chết đấy chứ?” Trong một đám hỗn loạn, có người khóc lóc hỏi.

Trong khoang tàu tràn ngập khủng hoảng và tuyệt vọng.

Hết chương 5

(1) Tớ chẳng bắt được cái nghĩa của từ biệt nữu (别扭) trong này nữa, nguyên cả câu là thế này: 而大胡子叔叔则像家里的亲人,一直毫无保留地教给他知识,严肃又别扭地关心着他。Nói chung biệt nữu là kiểu ngoài lạnh trong ấm ấy, từ này chuyển sang tiếng Việt thì nó hơi ngang nên vẫn để Hán Việt vậy. Cảm ơn bạn NSTT_GorgeousGurl đã góp ý nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.