(Đăng sớm vì Bún đang tổn thương vì Face zl 。:゚(;´∩`;)゚:。)
Alan nhìn về phía cửa một cái, “thụp” một tiếng nhào vào lòng Tạ Tử Thanh.
“Là anh, anh tới đây làm gì?” Tạ Tử Thanh cảnh giác nhìn người ở cửa.
Người mới đến tướng mạo anh tuấn, trên mặt mang một nụ cười xấu xa, nhìn qua thì chẳng phải hạng người tốt lành gì. Hắn xoè tay, bất đắc dĩ nói: “Anh bạn nhỏ, đừng thiếu thân thiện như thế chứ.”
Tạ Tử Thanh tức giận nói: “Người thiếu thân thiện trước là đám người mấy người chứ không phải bọn tôi.”Angelo nhún vai: “Được rồi, được rồi, tao tới mang chúng mày đi ra ngoài hít thở không khí, mà giờ nhìn lại thì có vẻ không quá cần thiết đâu nhỉ? Ai, thật làm người ta đau lòng mà.”
Người ở dưới hiên không thể không cúi đầu (1), Tạ Tử Thanh đáng thẹn mà khuất phục.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên được đi ra khỏi cửa, Tạ Tử Thanh đi ra cửa phòng, tay trái nắm tay Alan, tay phải nắm tay Angusgail, trong lòng đặc biệt căng thẳng.
Angelo liếc mắt thấy Tạ Tử Thanh với Angusgail nắm tay nhau, liền cười nhạo: “Lớn đùng cách mạng như vậy mà còn chơi trò nắm tay.”
Angelo cà lơ phất phơ nói: “Ô! Tính quan sát địa hình rồi bỏ trốn à? Đừng trách tao không nhắc trước, chỉ bằng nhóc nít vắt mũi chưa sạch bọn mày thì trốn không nổi đâu. Chưa kể là tuần tra nơi này mười phút đổi người một lần, đám chúng mày, ngay cả đến cái cửa thoát hiểm ở ngã ba vừa đi qua kia cũng không thoát nổi đâu.”
Hắn nói, quay đầu hấp háy mắt với Tạ Tử Thanh.
Đến khi Tạ Tử Thanh nhìn kĩ lại, hắn đã khôi phục vẻ cà lơ phất phơ lúc trước.
Trong lòng Tạ Tử Thanh trào lên một suy nghĩ kì quái, người này cảm giác không bình thường.
“Còn có.” Angelo chỉ vào một cửa chính xa xa, nói với ba người: “Thấy cánh cửa kia không? Đó là phòng vũ khí của bọn tao, bên trong đều là những loại vũ khí tiên tiến nhất, đám nhóc con chúng mày, một đứa còn bắn còn chẳng bõ. Tao khuyên bọn mày, mau bỏ cái ý nghĩ chạy trốn ấy đi còn kịp.”
Tạ Tử Thanh cùng Angusgail liếc mắt cùng nhau, Angusgail nhẹ nhàng lắc đầu.
Angelo đưa bọn học đến một hội trường, nói này sắp đặt giống hệt như một lớp học, từng hàng bàn ghế trông vô cùng bắt mắt.
Angelo ra hiệu cho bọn họ vào đó ngồi, “Mau lên, lớp học sắp bắt đầu rồi.” Nói rồi đá đá bên chân một hàng ghế, lớn iếng quát, “Loại ghế rỏm này sao không ném ra ngoài? Là thằng nào xếp vào đây đấy??”
Một người đàn ông thấp bé chạy tới, giải thích: “Em kiểm tra qua rồi, không có hỏng mới xếp vào.”
Angelo mất hứng: “Ý mày tao nói láo hả? Chân ghế lỏng hết cả ra rồi, mày tính để thành viên mới của chúng ta ngồi loại ghế này ấy hả?”
Người đàn ông đưa tay kiểm tra, thấy chân ghế thật sự bị lỏng, không khỏi buồn bực: “Em rõ ràng đã xem qua rồi.”
Angelo không nhịn được nói: “Nói nữa thì được cái tích sự gì, mau ném đi, đổi cái khác vào.”
Người đàn ông khổ sở nhấc ghế rời đi, tiền thưởng tháng này của hắn thế là mất rồi.
Tạ Tử Thanh ở bên trong lễ đường nhìn một vòng, phát hiện nơi này đều là thiếu niên tuổi không quá mười, có mấy người anh cũng đã từng gặp, mà người xa lạ còn nhiều hơn. Có lẽ là bị bọn cướp vũ trụ bắt đến từ nơi khác.
Đám nhỏ nhìn thấy bạn bè quen biết, vội vã kể nhau nghe chuyện của mình mấy ngày nay. Trong phút chốc, cả hội trường bỗng hò hét náo loạn.
“Tử Thanh.” Andy vừa nhìn thấy Tạ Tử Thanh rất nhanh đã chạy tới, cùng Emily đã mấy ngày không gặp đi sau cậu ta.
Tạ Tử Thanh hỏi han cậu: “Andy, vết thương trên đầu mày khỏi chưa?”
Andy sờ sờ trán của mình: “Tốt hơn rồi.”
Tạ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Tao vẫn lo lắng cho mày suốt. Mà sao hôm đó mày lại bị thương thế?”
Andy mờ mịt một lúc, sau đó nói: “Hình như có người đẩy sau lưng tao một cái, rồi tao đụng vào ghế, sau cùng là thấy mày.”
“Mày biết ai đẩy mày không?” Tạ Tử Thanh tức giận, lúc như vậy lại đi đẩy người khác, rõ ràng không phải dùng mỗi từ thiếu đạo đức để hình dung được. Rốt cục là ai lại ghét Andy đến thế chứ?
Andy lắc đầu: “Tao không thấy rõ.”
Tạ Tử Thanh có chút thất vọng, nhưng chí ít nghĩ lại thì, Andy hiện tại không làm sao là tốt rồi. Vì vậy anh âm thầm trong lòng tẩn kẻ kia nhừ đòn, bắt đầu giới thiệu với Angusgail bạn bè của mình.
“Angus, đây là bạn thân chí cốt lớn lên cùng với tớ, Andy. Còn đây là người bạn tớ vừa mới quen lúc lên phi thuyền, Emily. Andy, Emily, đây là người bạn tớ mới quen gần đây, Angusgail, cậu ta trông đẹp lắm đúng không?”
Emily đưa tay về phía Emily, “Xn chào, tớ là Emily, hân hạnh được biết cậu.”
Angusgail không nhúc nhích, chỉ nói: “Chào.”
Bầu không khí nhất thời lúng túng.
“Cái kia…” Tạ Tử Thanh liền vội vàng nói: “Emily, Angus cậu ấy ít nói, nhưng rất tốt, cậu ấy chỉ không thích nắm tay người khác thôi.”Emily cười cười: “Ra là vậy.”
Andy thần kinh thô, chẳng chút nào để ý bầu không khí kì quái, cười ha ha ôm lấy vai Angusgail, “Bạn của Tử Thanh cũng chính là bạn của tớ, sau này tớ sẽ bảo kê cho cậu (2)!” Nói xong vỗ vỗ y hai cái.
Angusgail nghiến răng, gằn từng chữ: “Bỏ tay ra.”
“Không có gì đâu.” Andy vẫn tuỳ tuỳ tiện tiện nói: “Tớ rửa tay rồi, sạch lắm.”
Angusgail:…Vốn không phải là vì cái này được chứ!!
Tạ Tử Thanh nhìn cảnh này, ở trong lòng cười khoái chí, mãi đến khi thấy mặt Angusgail đen xì như sắp giận đến nơi, mới kéo Andy ra, “Được rồi, Andy, mày mau ngồi xuống đi.”
Bé ngoan Andy ngồi xuống bên cạnh Alan, “Ố? Bé con đâu ra đây? Đáng yêu quá, nào, gọi anh trai đi rồi anh cho kẹo.”
Alan núp vào người Tạ Tử Thanh, không để ý đến cậu.
Andy vẫn sức sống bắn tứ tung bốn phía. Tạ Tử Thanh thầm than trong lòng.
Agusgail ghé tai Tạ Tử Thanh, giọng oan ức nói: “Cậu ta thật thô lỗ.”
Đây là đang cáo trạng sao? Tạ Tử Thanh nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn y.
Agusgail rũ mắt, hàng mi dài rủ xuống, khẽ run, bộ dáng đáng thương, “Tôi không thích cậu ta.”
“Tôi không muốn nói chuyện cùng cậu ta.”
“Cũng không thích cậu ta đập vai mình.”
“Không thích.”
Người đã đọc qua truyện gốc như Tạ Tử Thanh đương nhiên biết, vai chính không quá thích đụng chạm với người khác. Anh muốn thử một chút xem bệnh trạng của vai chính đã trầm trọng đến độ nào rồi, vì thế Tạ Tử Thanh vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại sau gáy của Angusgail, động viên y: “Không sao rồi, không sao rồi, sau này sẽ không để cậu ấy đến gần cậu nữa.”
Angusgail cầm lấy tay anh, nắm trong tay, nhẹ nhàng lắc lắc, vẫn dùng cái điệu bộ đáng thương kia nói: “Cậu cũng đừng để ý tới cậu ta nữa được hay không?”
“Không được đâu.” Tạ Tử Thanh giọng điệu đương nhiên: “Cậu ấy là bạn tốt nhất của tớ, làm sao tớ lại có thể không để ý tới cậu ấy được chứ?”
“Được thôi.” Angusgail buông tay anh ra, quay đầu đi, bắt đầu có người trầm tư.
Lúc này, bên ngoài lễ đường có tiếng đồng hồ vang lên, hầu như tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cửa lớn của lễ đường được mở ra, một bóng người màu đen thon dài trước hàng chục ánh mắt chăm chú bên trong, bước nhanh vào.
Hắn mặc một bộ quân phục thẳng tắp màu đen, mái tóc đen ngắn bù rù bày ra trong không khí, nút áo quân phục cũng chỉ đóng có ba nút cuối, áo sơ mi bên trong cũng nửa sơ vin nửa rơi ra bên ngoài. Bộ đồ nguyên bản cấm dục bao nhiêu thì bị hắn mặc thành bộ dạng sa đoạ bấy nhiêu.
Hắn đi tới vị trí ngay chính giữa lễ đường, nghiêng người dựa lên bục giảng, khoé miệng cười lên đầy gian ác: “Xin chào tất cả mọi người, các cộng sự tương lai của tôi.”
“Tôi là thuyền trưởng Asa của các em.”
Asa!!
Hai chữ này dường như nhỏ một giọt nước vào chảo dầu nóng bỏng, khiến bên trong lễ đường “Bùm” một tiếng sôi sục lên.
Không phải phấn khích, mà là sợ hãi.
Cho dù là Tạ Tử Thanh cũng đã nghe qua đại danh của Asa.
Hắn hơn mười tuổi đã ở trước mắt bao người, dẫn theo đội tàu vũ trụ của hắn, cướp – đốt – giết – hiếp, không chuyện ác nào không làm. Nhưng nếu chỉ nói như vậy, mọi người vẫn chỉ là chán ghét và căm hận hắn, điều khiến người ta thật sự thấy sợ hãi hắn chính là vụ việc mười năm trên một tiểu hành tinh.
Asa từng thích một cô gái sống trên hành tinh nọ, nhưng sau này cô gái ấy cùng chàng trai khác kết hôn. Ngay trong lễ cưới, Asa giết sạch tất cả những người tham dự, trừ cô dâu.
Cô gái kia bị bức điên, Asa trong mắt người khác cũng trở thành một ác ma.
Tạ Tử Thanh cầm chặt tay Angusgail, trong lòng đọc thầm: Vai chính ở đây, vai chính ở đây…. Kệ cha hắn ta là Asa hay Ceasar gì, vẫn là pháo hôi, vẫn là pháo hôi…
Asa nhìn từng đôi mắt hoảng sợ, đột nhiên nở nụ cười, “Tôi biết, mọi người có nhiều hiểu lầm về tôi, tôi nghĩ, những ngày tháng tương lai khi chúng ta ở chung với nhau, tôi rất chờ mong những hiểu lầm ấy sẽ được gỡ bỏ.”
Hắn đổi tư thế dựa vào bục giảng, giọng điệu lười biếng: “Các em đều bị đế quốc lừa dối cả rồi, thật sự quá đáng thương, khiến tôi không thể không đến để giải cứu các em.”
“Những quan chức ở đế quốc kia là cái gì chứ? Một đám ngu ngốc đi lừa bịp những kẻ ngu si, khiến những kẻ ngu si phải vì bọn họ mà tận tâm tận lực còn phải cảm tạ bọn họ. Thực sự là ngu muốn chết.”
“Ở đây, các em không có bất kì ràng buộc nào, muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, cũng không bị những giáo điều cứng nhắc trói buộc.”
“Tôi muốn cùng các em tự mình sáng lập nên một quốc gia thật sự tự do.”
Tạ Tử Thanh nghe xong trợn mắt há mồm, lớp học tẩy não trong truyền thuyết đây sao? Nhưng sao anh lại chẳng thấy bị thuyết phục tí nào vậy?
Nhưng mà với một đám thiếu niên tuổi mới dậy thì mà nói, những lời nói này lâu dài có lẽ thật sự sẽ có hiệu quả.
“Ở đế quốc, các em có thể làm những gì? Nỗ lực cả đời, trên các em vĩnh viễn có những người có địa vị hơn từng giờ từng phút áp bức các em. Ở nơi này thì không, chúng ta đều là bạn bè, đều là cộng sự…”
Tạ Tử Thanh nghiêng đầu quan sát, phát hiện một số người trên mặt đã có vẻ dao động. Không nhịn được lắc đầu, đúng là một đám trẻ, không có cấp bậc không có áp bức, muốn gì được nấy, nghĩ gì làm đó, trên đời nào có chuyện tốt như vậy.
Anh quay đầu nhìn đến Angusgail, vừa vặn Angusgail cũng quay đầu nhìn anh. Ánh mắt hai người giao nhau, đều nhìn ra sự bình tĩnh trong mắt đối phương.
Tạ Tử Thanh một mặt thầm nghĩ, người này mặt lạnh tanh lại còn dính người, một bên vẫn vui vẻ cầm tay đối phương.
Hết chương 9
(1) Ý chỉ người dưới cơ, bị chèn ép
(2) 以后我罩着你. Mình tra baidu thì nó ra cái này, coi như hiểu nó có nghĩa là bây giờ chúng ta bạn bè, tôi sẽ bảo vệ bạn, ủng hộ bạn, kiểu trở thành bạn bè thân thiết á.