Đứng nhìn tấm hình thần tượng treo trên tường suốt cả đêm, Kiều Tiểu Ân cuối cùng cũng dứt khoát tháo tấm poster xuống trong nuối tiếc.
“Nếu biết anh ấy vào đây mình đã dọn dẹp thật sạch sẽ rồi. Không biết đâu, đi ngủ thôi.”-Kiều Tiểu Ân nằm dài xuống chiếc giường nhỏ của mình, nhưng lăn qua lăn lại mấy vòng vẫn không tài nào chợp mắt được.
“Sao lại gọi cho anh ta làm gì chứ?”
Trong lúc đang vò đầu bức tóc của mình thì điện thoại của cô hiển thị dòng tin nhắn, người vừa nhắn tin không ai khác ngoài người cô đang nghĩ tới nãy giờ.
“Ngày mai không cần đến công ty, thu dọn quần áo chuẩn bị, tôi và cô sẽ đi công tác.”
Kiều Tiểu Ân lấy lại tỉnh táo khi thấy công việc, cô liền nhắn tin đáp: “Đi công tác ở đâu vậy...”- quen tay định gõ chữ “sếp”, Kiều Tiểu An cắn nhẹ môi dưới gõ dòng chữ “Anh Tuấn“.
“Đi đến đảo PhuKet ở Thái Lan, gặp ông chủ Zae để bàn về dự án đầu tư xuyên quốc gia.”-Tề Tuấn gõ thêm dòng chữ để cô khỏi thắc mắc: “Đi trong 3 ngày.”
“Vâng, em biết rồi. Hôm nay cảm ơn anh.”
Kiều Tiểu Ân đặt điện thoại xuống giường, trong lòng có chút nôn nao. Đây không phải lần đầu cả hai đi công tác với nhau nhưng là lần đầu cô được ra nước ngoài, còn tận 3 ngày. Nói là công việc nhưng trong lòng Tiểu Ân cũng có chút mơ mộng a.
“Chọn quần áo thôi.”
Tề Tuấn đơn giản trong chiếc áo phông dài tay màu xanh nhạt cùng quần Jeans bó, dù vậy vẫn không hề làm mất đi chút phẩm vị nào, ngược lại trong anh càng trẻ trung và cá tính hơn bên cạnh chiếc ô tô sang trọng của mình.
Không mất quá lâu Kiều Tiểu Ân cũng bước xuống nhà và đi đến chỗ anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Xin lỗi, anh chờ có lâu không?”
“Tôi vừa mới tới thôi.”-Tề Tuấn mở cốp xe giúp Kiều Tiểu Ân đem vali cho vào trong, ánh mắt lướt nhìn cô một lượt.
Hôm nay Kiều Tiểu Ân mặc một chiếc váy hoa dài màu xanh biển, rất hợp với vóc dáng thanh mảnh của cô, mái tóc dài chấm vai uống lọn kết hợp cùng chiếc nón rộng vành màu trắng xinh xắn, tôn lên nét đẹp nữ tính nhưng cũng rất năng động.
Không hẹn cả hai mặc gần như cùng màu với nhau, cô khẽ cười vì nghĩ đến điều này.
“Đối tác lần này là một khách hàng tiềm năng, những tài liệu hôm qua tôi đưa em đã xem qua hết chưa?”-ngồi trên xe đưa cả hai đến sân bay, anh cẩn thận hỏi lại lần nữa dù đã chắc rằng Kiều Tiểu Ân là một người cẩn thận.
Cô lưu loát tóm tắt lại những điểm mấu chốt trong tài liệu cho anh, trình bày và nói lên chính kiến của mình, đối với công việc, cô trở nên tự tin và cuốn hút hơn vẻ bối rối và non nớt thường ngày trước mặt anh.
“Những tài liệu tương đối rõ ràng, tôi cũng đã phân tích những mặt ưu và nhược điểm cùng đối sách đề ra cho đôi bên, dự án lần này có anh ra tay chúng ta nhất định sẽ cầm chắc.”
“Được rồi, tự tin là điều tốt nhưng cũng không được khinh suất.”
“Vâng.”
“Nếu ký được hợp đồng này nhất định có thưởng.”
“Woa! Thật sao ạ?”-Kiều Tiểu Ân phấn khích cười tươi khoe đôi mắt nai sáng bừng lên, khuôn mặt bất giác nhích lại gần hơn chỗ anh, tò mò hỏi: “Nhưng mà thưởng gì vậy anh? Để em còn có động lực để làm nữa.”
Tề Tuấn khẽ nhướng mày, anh đẩy đầu cô ra xa trở về vị trí cũ để bản thân tập trung lái xe, cô gần anh như vậy dễ làm anh lạc tay lái lắm: “Em cản tầm nhìn của tôi.”
“Em không cần gì đâu, con người em chỉ thích tiền thôi, anh cứ thưởng tiền cho em là được.”-con người Kiều Tiểu Ân vốn rất thẳng thắn, đặc biệt với những người cô đã xem là bạn, anh và cô cũng xem như cải thiện chút quan hệ rồi, theo quan sát của cô, anh không khó chịu như vẻ ngoài lãnh đạm của mình, bằng không đã không đến quán trả tiền dùm cô rồi.
“Không phải tiền, em cứ biết là như vậy đi.”-anh chốt hạ một câu dập tắt luôn toàn bộ thiện chí cô xây đắp cho anh từ nãy đến giờ, sạch sành sanh.
Đôi mắt nai trong sáng phút chốc sắc nhọn như con cá sấu đang lườm kẻ thù, cô bũi môi quay mặt đi ngắm cảnh vật bên ngoài ô kính, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Tề Tuấn khẽ cười nhìn cô, đây là thái độ một nhân viên nên có với sếp của mình hay sao?
“Ân Ân.”
”Sao vậy sếp?”-vẫn không thèm nhìn anh.
“Phần thưởng này còn quý hơn cả tiền, tôi chưa bao giờ gạt em cả.”
Lời nói của Tề Tuấn thành công đánh động chút lòng tò mò cuối cùng trong lòng Kiều Tiểu Ân, cô cảnh giác quay đầu nhìn anh dò hỏi: “Quý giá hơn?”
“Ừm. Và còn...”-anh ngưng lại một chút khiến cho cô tập trung hoàn toàn vào lời nói của mình.
“Sau chuyến công tác lần này em thi bàng lái xe đi, ai lại bắt sếp chở đi suốt như thế.”