Những tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu những ánh nắng đầu ngày vào khuôn mặt còn đang say ngủ, Kiều Tiểu Ân nheo mắt tỉnh dậy, phát hiện phần giường bên cạnh Tề Tuấn vẫn còn đang nằm ngủ, lúc này cô mới có dịp ngắm nhìn anh ở khoảng cách thật gần mà không phải e ngại gì.
Ngón tay thanh mảnh vẽ những đường nét trên khuôn mặt tuấn tú, con người này thuộc về cô sao, là của cô?
Nghĩ như vậy khiến Kiều Tiểu Ân không khỏi mỉm cười khúc khích, đánh động người bên cạnh. Tề Tuấn vòng cánh tay ra kéo cơ thể cô nép sát vào lồng ngực mình, giọng nói khàn đặc chưa tỉnh ngủ: “Phá hỏng giấc ngủ của người khác là không tốt đâu.”
“Nhưng sáng rồi, chúng ta còn phải về nữa.”-Tiểu Ân ngôi đầu lên nói lý, ngón tay không an phận tiếp tục chuyển sang chơi đùa với lọn tóc ngắn rũ trước trán anh.
Tề Tuấn lười biếng mở mắt ra, nhìn gương mặt lém lỉnh của Kiều Tiểu Ân một hồi, đột nhiên cơ thể to lớn bật dậy bế luôn cô bước xuống giường làm ai đó giựt bắn người hốt hoảng.
“Này, anh làm gì vậy?”
Tề Tuấn cọ nhẹ chóp mũi của mình vào mũi cô thì thầm: “Dịch vụ trọn gói, bế em vào toilet vệ sinh.”
Kiều Tiểu Ân hai má đỏ ửng lên ngượng ngùng, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tà mị của anh, đến hôm nay cô mới biết Tề Tuấn cũng có mặt đen tối như vậy.
“Thả em xuống đi, em tự đi được!”
“Em suy nghĩ kỹ chưa, dịch vụ này không phải khi nào cũng có đâu.”
Lời nói của Tề Tuấn đánh vào tâm lý của Kiều Tiểu Ân, đồng ý là cô mê trai thật, nhưng mà chưa tới mức hạ thấp bản thân đâu.
“Cho em xuống đi...”
Nhìn lời nói miễn cưỡng cùng vẻ mặt nuối tiếc của cô, anh thích thú chậm chạp đỡ cô đứng xuống đất, nhưng bàn chân trần còn chưa chạm tới sàn nhà thì cánh tay Kiều Tiểu Ân đã vòng qua cổ anh siết chặt: “Thật ra thì... dịch vụ này cũng rất tốt, anh đưa em vào đi!”
Tề Tuấn dễ dàng nâng cơ thể Kiều Tiểu Ân lên đưa cô vào trong toilet, cô gái này trong đầu suy nghĩ bao nhiêu điều đen tối mà khi anh đặt cô ngồi xuống thành bồn tắm, hai mắt kia đã nhắm chặt lại, đôi môi anh đào mím chặt như chờ đợi điều gì đó sẽ đến.
“Em làm gì vậy?”
“Dạ?”-Kiều Tiểu Ân mở mắt ra đã thấy bàn chải đánh răng bôi sẵn kem để trước mặt mình, ánh mắt anh nhìn cô nửa phần hiếu kỳ, nửa phần trêu chọc làm cô cực kỳ quê độ.
Dịch vụ trọn gói chỉ có nhiêu đó thôi sao?
“Phần thưởng của em là được anh “hầu hạ” chu đáo, nhưng đừng có ý định đen tối anh sẽ lấy thân hầu hạ.”
“Em không có.”-Kiều Tiểu Ân mặt mày bí xị được anh nhét bàn chải vào tay, ngày nào Tề Tuấn không lấy cô ra để trêu chọc anh sẽ không vui chắc. Nhìn vẻ mặt đắc ý kìa, sao thấy ghét quá, mà càng ghét hơn vì nó quá đẹp nên cô không thể ghét anh được.
“Phải đó, em mong đợi nhiều hơn việc anh chỉ đưa em vào đến đây thôi, vừa lòng anh chưa, sếp?”
Kiều Tiểu Ân đứng dậy giận dỗi đi ngang qua người Tề Tuấn đến bồn rửa mặt đánh răng, qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cô vẫn nhìn thấy được vẻ đắc ý của anh.
Tề Tuấn bước tới đứng bên cạnh Tiểu Ân, lấy bàn chải bôi kem vào bắt đầu đánh răng, mắt không rời khỏi cô.
Nhìn khăn lau mặt anh đưa cho mình, Kiều Tiểu Ân mím môi lườm anh nhưng cũng nhận lấy lau mặt, dịch vụ này tốt thật đấy, cô sẽ hưởng thụ thật tốt >.