Tần Hỷ Lạc vẫn cắn chặt môi không lên tiếng, cũng không hề kháng cự.
Tay Lâm Hạo Sơ chậm rãi theo vạt áo thâm nhập vào trong, các nút áo sơmi đã bị mở ra hơn phân nửa, nhẹ nhàng trơn trợt xuống ngang thắt lưng, chiếc lưng nhẵn bóng trong nháy mắt hiện ra trước mắt Lâm Hạo Sơ, tay anh nhẹ nhàng khiêu dây áo trong của cô, đầu lưỡi lướt qua vành tai, âm thanh mờ ám, "Biết rằng nếu không phản kháng sẽ phát sinh cái gì không?"
Viền mắt Hỷ Lạc hơi nóng lên, hai tay gắt gao chống trên tường, chịu đựng nắm chặt thành quyền, như trước im lặng không lên tiếng.
Chân mày Lâm Hạo Sơ hơi nhíu lại, anh chăm chú nhìn vào một bên mặt của cô, nhìn hốc mắt hơi đỏ, tay chậm rãi cởi dây áo trong, lúc đôi môi áp sát sống lưng cô, lúc tay anh nắm thắt lưng cô kéo lại, cảm giác rõ ràng có một giọt chất lỏng lạnh buốt rơi xuống. Anh dừng một chút, cúi xuống. Nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, mặt không thay đổi choàng trên người cô.
Hỷ Lạc siết chặt áo khoác, đưa lưng về phía anh.
Lâm Hạo Sơ kéo cravat ném tới một bên giường, đi thẳng vào phòng tắm, "Về sớm đi, thư ký Ngô sẽ ở dưới lầu chờ em." Nói xong, liền đóng lại cửa phòng tắm.
Hỷ Lạc nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, rốt cục kiềm nén không được lệ rơi đầy mặt, cô lau nước mắt trên mặt, tay đặt trên nắm cửa, bỗng nhiên nghe được trong phòng tắm truyền đến một tiếng rên khẽ.
Tay Hỷ Lạc trên nắm cửa dừng một chút, cô nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đóng chặt, do dự. Tiếng dòng nước bên trong bỗng nhiên gia tăng. Hỷ Lạc nghe không được âm thanh bên trong, cô lại do dự, cuối cùng vẫn mở cửa, bước được nửa bước thì thân thể cô cứng đờ, vì dường như cô lại nghe được một tiếng rên rỉ, loại âm thanh ẫn nhẫn nhưng đau đớn.
Cô đứng trước phòng tắm, gõ gõ cửa, "Lâm Hạo Sơ?"
Bên trong không có trả lời, tiếng nước chảy vẫn còn tiếp tục, Hỷ Lạc lại gõ cửa, vẫn không có tiếng trả lời, cô nhất thời căng thẳng, cố sức vặn nắm cửa nhưng không được, Hỷ Lạc gia tăng sức lực đập đập cửa, "Lâm Hạo Sơ, anh không sao chứ?"
Trán Lâm Hạo Sơ tuôn ra mảng lớn mồ hôi, anh tựa vào kính thủy tinh trong phòng tắm, chân trái co lại, chân phải duỗi thẳng, mắt nhìn đầu gối chân phải, anh cười cay đắng, vì tác dụng của thuốc gặp phải nước lạnh, hơn nữa gặp thời tiết mưa lạnh ẩm thấp, vết thương cũ mơ hồ đau râm ran.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, Lâm Hạo Sơ khó khăn chống người đứng dậy, mặc khăn tắm, mặt không cảm xúc mở cửa phòng tắm.
Tay Hỷ Lạc đang ở gõ cửa khựng lại giữa không trung, cô mở to mắt, "Anh?"
Lâm Hạo Sơ nhíu mày, nhìn thoáng qua cô, "Em sao còn chưa đi?"
Hỷ Lạc thở một hơi, bình tĩnh lại, "Anh không có việc gì là tốt rồi, gọi anh lâu như vậy đều không lên tiếng, em tưởng anh ngất..." Ngã bên trong này? Câu nói kế tiếp chìm ngập trong nỗi khiếp sợ của cô. Cô không thể tin nhìn xuống phía bên trái đầu gối chân phải của Lâm Hạo Sơ, vết sẹo ghê gớm đó, cho dù màu sắc đã trở nên nhợt nhạt cho thấy đã cũ, nhưng vẫn làm cô kinh động, trên chân thon dài thẳng tắp cư nhiên lại có vết thương kinh người như thế, Hỷ Lạc không thể che dấu sự kinh ngạc của cô lúc này.
Lâm Hạo Sơ theo tầm mắt của cô nhìn xuống điểm mấu chốt, anh cong lên khóe môi cười nhạt, "Tôi là như vậy, em còn thích không?"
Hỷ Lạc bị anh nói thì giật mình, cô nhất thời không biết nên trả lời ra sao, ngây ngốc đứng một chỗ.
Sắc mặt Lâm Hạo Sơ dần sa sầm xuống, anh nhìn Hỷ Lạc một cách châm biếm, "Thứ em thích cũng chỉ là khuôn mặt của tôi thôi?"
Hỷ Lạc phục hồi tinh thần, cô nén kinh ngạc, chậm rãi đi tới bên người anh, giọng điệu ấm áp, "Rất đau phải không?"
Người Lâm Hạo Sơ cứng đờ, anh chau mày càng sâu hơn, anh không nói gì, chỉ là nhìn Hỷ Lạc, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hỷ Lạc ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo kia, ngay lúc vừa chạm được vết sẹo, cô cảm giác được rõ ràng người Lâm Hạo Sơ run lên, ngay tại khắc đó, đáy lòng Hỷ Lạc dường như có vật gì trong nháy mắt sụp xuống.
"Vì sao phải nghĩ rằng nó xấu xí? Việc thích anh và nó không có chút quan hệ, anh chính là anh." Hỷ Lạc ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh.
Lâm Hạo Sơ nhìn ánh mắt cô nổi lên một chút tia sáng, anh nhìn sang chỗ khác.
Hỷ Lạc ngồi xổm bên giường, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp chân, "Có phải vì trời mưa nên vết thương cũ tái phát? Vết thương cũ của ông nội em trước đây cũng là như thế này, em từ nhỏ đã giúp ông xoa bóp, từ từ sẽ tốt thôi." Cô quay đầu lại nói, ngón tay mềm mại ấn xung quanh đầu gối.
Đột nhiên Lâm Hạo Sơ nghiêng người đứng dậy trước mặt cô, ánh mắt ép sát cô, "Tần Hỷ Lạc, được rồi, tôi nói rồi chúng ta không có khả năng, xéo đi."
Hỷ Lạc bỗng nhiên bị anh thô bạo quát nạt, sắc mặt có chút trắng bệch, cô lúng ta lúng túng nhìn anh, "Lâm Hạo Sơ?"
Sắc mặt Lâm Hạo Sơ càng phát ra sắc trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy xuống hai bên tai, anh xoay người đưa lưng về phía Hỷ Lạc, không muốn bị cô xem thấy sự thảm hại của anh lúc này. Lâm Hạo Sơ đã trải qua ba mươi mốt năm, kiêu ngạo tự phụ, cho đến lúc chân bị thương cách đây sáu năm... Là sáu năm, bất kể hốt hoảng như thế nào, chật vật ra sao, hiếu thắng như anh cũng không muốn để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy.
"Đi ra." Lâm Hạo Sơ cắn răng bật ra hai chữ.
Hỷ Lạc nhìn bóng lưng anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng yên lặng kéo cửa phòng.
Một lát sau, tiếng chuông cửa lần thứ hai vang lên, Lâm Hạo Sơ nóng nảy mở cửa, thư ký Ngô đem theo hòm thuốc đứng ở cửa, thấy vẻ mặt phẫn nộ của Lâm Hạo Sơ, hiển nhiên lại càng hoảng sợ, "Bí thư Lâm?"
Lâm Hạo Sơ không nói gì, trở về bên giường nằm xuống.
Thư ký Ngô thuần thục mở hòm thuốc, lấy ra thuốc mỡ với băng gạc, "Dạo này là mùa mưa dầm, loại thời tiết này làm chết người, anh nên chú ý nhiều hơn."
Lâm Hạo Sơ vẫn không nói chuyện, im lặng nằm trên giường, cánh tay khoác lên trán, qua một hồi anh thấp giọng hỏi, "Cô ấy về rồi?"
Thư ký Ngô dừng lại, sau đó tiếp tục động tác, "Cô ấy kiên quyết không cho đưa về, tự mình bắt xe đi." Trầm mặc một hồi, thư ký Ngô nhỏ giọng nói câu, "Anh hà tất phải thế, không cần khiến người khác sợ hãi tránh xa mình."
Lâm Hạo Sơ cười nhạo, "Theo tôi thì có được cái gì tốt?"
Thư ký Ngô âm thầm thở dài, "Chân của anh chỉ là thỉnh thoảng thời tiết ẩm thấp mới bệnh cũ tái phát, lúc thường so với người bình thường không có gì khác nhau, anh có lúc quá mức để ý rồi."
Lâm Hạo Sơ kéo chăn, "Anh đi nghỉ ngơi đi."
Hỷ Lạc nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ, trường học thì không về được. Nhà cũng không dám quay về, nếu như để ông bà già thấy cô nửa đêm trang điểm đậm như vẽ chạy về nhà, thế nào cũng phải phạt cô vào phòng vệ sinh úp mặt vào tường. Hỷ Lạc bắt xe trực tiếp đến nhà trọ nhỏ của Cố Doãn ở bên ngoài, Cố Doãn từ sau khi lên năm 3 thì thuê một căn ở khu nhà trọ gần trường học, rất ít về chung cư, nói cho văn vẻ là sợ ông nội càm ràm, Hỷ Lạc xem ra, thực ra là để anh ta thuận tiện cua gái mà thôi.
Mắt Cố Doãn nhập nhèm ngái ngủ nhìn Hỷ Lạc, "Tần Hỷ Lạc, hơn nửa đêm hóa thành cái hình dạng quỷ này tới chỗ anh trình diễn phim kinh dị à?"
Khóe miệng Hỷ Lạc co giật, nỗ lực tỏ vẻ mỉm cười, nhịn, nhịn, nhịn. Còn phải trông cậy cái lão này thu nhận mình, "Em giúp bạn bè làm việc, lúc này trễ rồi, cũng không có chỗ đi, ha, ha." Cười gượng hai tiếng.
Cố Doãn hừ nhẹ một tiếng, "Ai da, thì ra là nhờ vả." Cậu ta nheo mắt, chà xát cằm, "Cơ hội khó có được như vậy, anh..."
Hỷ Lạc đen mặt, "Cố Doãn, anh không phải là? Lẽ nào anh muốn...?"
Cố Doãn cười nham hiểm, "Không sai, anh chính là muốn..."
Hỷ Lạc vẻ mặt đau khổ, "Ngày hôm nay mệt chết đi được, có thể để hôm khác không?"
Cố Doãn thu hồi ý cười, mắt lạnh nhìn cô, "Được rồi, vậy đêm nay em kiếm người khác nhu nhận em đi."
Hỷ Lạc vội vã lắc đầu, "Này này được rồi, anh nhìn lại đi, em là bạn nối khố của anh mà, là người quá quen thuộc với anh, anh không thể vứt em mà mặc kệ được."
Cố Doãn giảo hoạt sáp lại gần cô, "Vậy có làm hay không?"