Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em

Chương 11: Ở lại



Lục Lăng Tranh có vẻ khá bất ngờ vì lời nói của tôi, không phải nói là kinh hoảng mới phải, gương mặt anh dường như không thể tin được, trông rất khó coi, khiến tôi muôn ngẫm lại xem mình vừa rồi có phải là nói cái gì giật gân lắm hay không.

“Anh tưởng Trần Hạo là ba của Hạt Dẻ.” – Anh nhíu mày, trong giọng nói vẫn chứa một áp lực, dường như anh đang nén cái gì lại.

Tôi suy nghĩ một hồi, liền hiểu ra mọi chuyện, xấu hổ đỏ mặt một phen. Đúng là từ khi Trần Hạo về đến giờ, tôi chưa từng giới thiệu hai người đàng hoàng tử tế với nhau. Mọi người nghĩ xem, tôi là một người phụ nữ đã có con, rất ít ai sẽ nghĩ theo chiều hướng tôi là một bà mẹ độc thân lắm, nên khi thấy Trần Hạo, anh hiểu nhầm cũng rất bình thường.

Hèn gì lúc sáng anh lại tỏ vẻ tức giận như vậy, thì ra là tưởng tôi bị “phản bội”, không nghĩ tới một người xa lạ như anh mà lại ra mặt giùm tôi, tuy là hiểu lầm, nhưng tôi cũng khá cảm động.

“Trần Hạo và em là  anh em họ, anh ấy là anh họ em đấy, chị Mạn Thanh là vợ của anh ấy, nhà của hai người bọn họ ở sát nhà em đấy.”

Tôi ngại ngùng giải thích. Anh dường như đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì, cũng không chú ý tới tôi, thấy vậy, tôi liền dắt Hạt Dẻ đi phòng bếp, cho nó ăn sáng. Thế nhưng khi đi ngang qua Lục Lăng Tranh, thằng bé lại đưa tay kéo ống quần của anh, tôi thấy anh hồi thần nhìn xuống nó, ánh mắt chăm chú lạ thường.

Thằng bé nói: “Chú ơi, đi ăn sáng, không ăn sẽ bị đói đấy.”

Lục Lăng Tranh quỳ một gối trước mặt thằng bé, anh nhìn thằng bé chăm chú, trong ánh mắt ấy là một thứ cảm xúc phức tạp không nói nên lời, có nghiền ngẫm, có nghi ngờ, cũng có chút kích động.

Một lúc sau, dường như anh đã nghĩ thông cái gì đó, ánh mắt anh giờ đây chỉ còn là sự kích động và yêu thương vô vàn, anh ôm Hạt Dẻ một cái, chẳng bao lâu lại buông ra, rồi anh bế thốc nó lên, để nó ngồi trên vai anh, vừa đi vừa nói: “Được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn sáng nào.”

“Oa! Cao quá!” – Hạt Dẻ cười khanh khách, tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự thích thú của nó, trẻ con mà, luôn thích mấy cái trò đó, tôi bật cười đi theo đằng sau, có vẻ như tâm trạng anh lại biến đổi một cách kì diệu.



“Cái gì, anh không về thành phố nữa sao?” – Tôi múc một chén chào hải sản cho anh, sau đó lại múc một chén cho Hạt Dẻ và mình.

Anh từ từ húp cháo, động tác của anh như một quý công tử đang dùng một bữa tiệc sang trọng trong nhà hàng cao cấp vậy. Nghe thấy tôi hỏi thì anh ngước lên, nhìn tôi đầy thâm ý nói:

“Anh chợt nhận ra có một việc quan trọng nhất trong đời mà anh phải làm ở đây, nên anh chưa thể đi được.”

Tôi bị ánh nhìn của anh làm bối rối, cũng may là anh mau chóng chuyển mắt sang Hạt Dẻ. Thằng bé ngồi ngoan ngoãn trên ghế, trước ngực cột một cái khăn, ngốc ngốc ăn cháo, động tác vụng về khiến cháo dính cả vào miệng.

Tôi thấy anh mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng và đầy cưng chiều, anh cầm lấy cái khăn lau miệng tôi để kế bên, rất nhẹ nhàng mà lau chùi mép miệng của thằng bé, Hạt Dẻ cũng rất ngoan, nó thuận theo nghiêng mặt qua cho anh lau, không một chút phản kháng, điều này làm cho ánh mắt anh càng dịu dàng hơn.

Hạt Dẻ quay sang nhìn tôi, khó hiểu hỏi: “Mẹ sao vậy? Mẹ cũng muốn chú lau miệng cho sao?”

Tôi liền đỏ mặt, thằng nhóc này, nói bậy cái gì không biết, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của nó, tôi lại không nỡ la, chỉ có thể cúi đầu giả bộ ăn cháo. Ai ngờ anh cũng vô giúp vui: 

“Nếu em muốn, anh rất sẵn lòng.”

“Anh…anh đừng đùa.” – Cái người này, còn cười nham hiểm như vậy, thật khiến cho ấn tượng của tôi về anh bị đổ bể hết mà.

Anh cười một hồi, sau đó gương mặt chợt nghiêm túc hẳn lên, nói với tôi: “Anh quyết định sẽ ở lại đây một thời gian, vì vậy…”

Tôi ngước lên, chờ câu dưới của anh.

“…Anh có thể tiếp tục thuê phòng ở đây không?”

Nhìn anh trông mong nhìn tôi, tôi mới chợt nghĩ ra, lúc đầu tôi cho anh thuê phòng một phần là do chú trưởng thôn đảm bảo, một phần nữa là anh cũng sẽ không ở lâu, chứ bình thường tôi toàn cho khách nữ thuê thôi. Bây giờ anh chợt đổi ý, muốn thuê lâu dài, tôi thật không biết phải xử lí ra sao.

“Nếu là vấn đề tiền, anh sẽ trả gấp đôi tiền thuê phòng, được không?”

“Không, không phải chuyện đó.” – Tôi nhanh chóng giải thích, thế nhưng anh lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn tôi, muỗng trên tay cũng để xuống, nói:

“Ở đây một hai hôm, anh rất thích hoàn cảnh nơi này, vì vậy anh thật hy vọng trong thời gian tới, vẫn có thể ở đây thuê. Hạt Dẻ có muốn ở chung với chú không.”

Hạt Dẻ đang ăn cháo, nghe anh hỏi liền ngẩng đầu, mỉm cười: “Muốn ạ.”

Nhìn hai người, tôi thật không biết phải làm như thế nào, đành gật đầu đồng ý. Dù sao qua vài ngày quan sát, trông anh cũng là người tốt, tính tình cũng lịch sự tốt bụng, hơn nữa Trần Hạo cũng về rồi, anh ấy ở kế bên, có chuyện gì cũng không lo, nghĩ vậy cũng yên tâm hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.