Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em

Chương 13: Hội thắp đèn (2)



Buổi tối, tiếng ếch nhái kêu vang, từng cơn gió mang theo hơi lạnh tỏa ra, báo hiệu mùa hè gần sắp kết thúc, vì đường nông thôn ít đèn điện nên chung quanh như chìm vào bóng tối.

Chúng tôi tập trung tại hành lang, trước hiên nhà có treo một bóng đèn compact chiếu sáng, một mâm xoài sống được sắt sẵn tươi ngon cùng một chén nước chấm, chung quanh đó là những con khô mực, cá khô đã được nướng thơm ngon cùng mấy chai rượu trái cây tự nhưỡng.

Loại rượu này được làm từ trái cây trên đảo, mọi nhà trồng trái cây đều tự ủ một ít sau đó đem bán cho khách du lịch, cũng có nơi tập trung lại rồi đem cho thuyền đưa lên thành phố bán.

Hồi chiều tôi hái cho một đống xoài, quả nhiên, tối đó vừa đến giờ cơm tối đã có người mò tới. Nhà họ Diêu đến đủ cả, hai con bé San và Linh thì lúc nào cũng ở bên nhau, còn mang theo mấy đứa con nít, bây giờ chúng nó đang chơi đùa ngoài sân.

Trần Hạo uống một ly rượu, khà một cái, khen tấm tắc: “Đúng là không nơi đâu bằng nhà, đồ nhắm tươi ngon, rượu hết sẩy, mỗi lần đi ra ngoài toàn bị người ta cho uống thứ rượu giả có trộn dấm, dở chết đi được.”

Tôi thầm gật đầu, nhớ hồi đó tôi còn học đại học trên thành phố, đâu có bao giờ được uống rượu ngon đâu, toàn là loại rượu gạo rẻ tiền, mà còn pha nước nữa chứ.

Đỗ Kiều cũng uống rượu, loại rượu trái cây này có độ cồn không cao lắm, uống một ít còn tốt cho sức khỏe và đẹp da, hầu hết dân trên đảo đều có thể uống rượu, ngay cả con bé Tô San cũng đã biết uống khi vừa 10 tuổi. Tôi cầm một miếng xoài chấm mắm ruốt nhai nghe tiếng giòn giòn, cảm thán nói: “Mới đó mà hết hè rồi, còn mai là đến Hội Thắp Đèn, sau đó là mùa thu.”

Tô San nhai nhai chóp chép mấy miếng khô mực, nghe vậy thì liền cùng Triệu Ling ôm nhau, gương mặt vô cùng đáng thương nói: “Xin mọi người đừng cứ mãi nhắc đến sự thật vô tình là tụi em sắp phải đi học được không?”

“Có nhắc hay không thì điều gì đến nó cũng sẽ đến!” – Chị Mạn Thanh ghét bỏ nói.

“Chị thật ác!”

Lục Lăng Tranh ngồi bên cạnh có vẻ hứng thú, liền hỏi: “Hội Thắp Đèn là gì?”

“Đó là ngày tảo mộ ấy mà, trên đảo có tập tục là tảo mộ tập trung vào hai lần trong năm, đó là giữa hè và ngày 29 âm lịch vào cuối năm. Ở cái đảo này, có nhiểu lễ hội vui lắm, không giống như trên thành phố, nếu như anh ở lâu, chắc sẽ được chứng kiến hết thôi, vui lắm.”

Tôi vừa nói, vừa cười, tôi thật sự yêu nơi này, yêu con người nơi đây, yêu sự thuần phác, sự trong lành của không khí, màu xanh của cây cối, màu xanh của nước biển. Tôi thật biết ơn các vị lãnh đạo sáng suốt của đảo, đã không đi theo đô thị hóa như các thành phố như bây giờ, mà vẫn giữ nguyên mọi thứ, kể cả những tập tục ngày xưa.

Lục Lăng Tranh nhìn tôi cười, anh đưa tay vuốt tóc tôi, sau đó đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao: “Đến lúc đó, em phải dẫn anh xem hết mọi thứ tốt đẹp ở đây nhé!”

Tôi gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi!” – Thế nhưng tôi cũng chỉ nói vậy thôi, anh cũng đâu phải ở lại đây suốt đời, muốn nhìn thấy cảnh sắc nơi đây vào 4 mùa cũng không phải dễ.

Diêu Hoài cười nói: “Ngày mốt là Hội Thắp Đèn rồi, lúc đó sẽ thức suốt đêm ấy, bữa đó tôi giới thiệu cho cậu gặp mấy người trong làng.” – Nói thật là tôi không nghĩ Diêu Hoài sẽ nói nhiều như vậy, hay anh ấy say rồi.

Diêu Tự không biết từ đâu moi ra bộ bài: “Này, ngày đẹp đẽ, chỉ uống rượu ăn xoài không thì không được, chúng ta chơi đánh bài đi!”

Chị Mạn Thanh vô cùng hưng phấn phét cho Diêu Tự một phát: “Đúng lúc lắm nhóc con, những lúc này phải chơi đánh bài ăn tiền thì mới vui.”



Vì sắp đến Hội Thắp Đèn, thế nên hôm sau tôi liền đi ra chợ mua những món đồ dùng cho cúng bái, đèn cầy, đèn lồng. Tôi không mua trái cây vì khi đến Hội Thắp Đèn phải dùng trái cây do chính nhà mình trồng.

Lục Lăng Tranh luôn im lặng đi theo tôi ra chợ, những lúc này anh có vẻ rãnh, chỉ thỉnh thoảng ôm laptop một chút, nhưng mỗi khi tôi ra ngoài anh đều đi theo, có nhiều lần tôi thấy ngại liền từ chối nhưng anh luôn nói:

“Chẳng phải em nói sẽ dẫn anh xem sự tốt đẹp của đảo sao, chợ hay mọi người trên đây đều rất tốt, anh muốn nhìn thấy nhiều một chút.”

Anh nói thế, tôi cũng không biết làm thế nào. Tôi ở dưới bếp loay hoay nấu nướng, anh cũng ở bên cạnh giúp đỡ, anh nhiệt tình đến nỗi, nhiều lúc tôi nghĩ là anh đang theo đuổi tôi, nếu không thì sao lại tốt với tôi như vậy, thế nhưng tôi không dám hỏi, lỡ như không phải thì ngượng chết mất.

Miên man suy nghĩ, chợt tôi thấy tay đau nhói, chưa kịp phản ứng là chuyện gì, liền thấy Lục Lăng Tranh nhanh chóng bước đến bên cạnh tôi, gương mặt căng thẳng: “Em đứt tay rồi.”

Nói rồi, liền đưa ngón tay tôi vào trong miệng, mút lấy máu. Tôi vô cùng sững sờ, một loạt hành động của anh cô cùng lưu loát, tôi cũng chưa kịp nói cái gì. Anh lại còn dùng ánh mắt khiển trách nhìn tôi.

“Ngốc quá, phải cẩn thận một chút chứ.” – Anh vô cùng quen thuộc đi tìm hộp thuốc y tế, lấy ra miếng băng cá nhân dán cho tôi.

“Em ngoan ngoãn ngồi đó đi!”

Tôi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Em không sao mà, chỉ đứt tay một chút thôi.”

Anh đưa tay đè tôi ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm khắc nhìn tôi: “Ngoan, nghe lời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.