Tỉnh dậy thấy bên cạnh mình là một khoảng trống, Tống Sở Thiên không thấy đâu, Diệp Tử Kỳ vén chăn đứng dậy trên người toàn là vết hoan ái của ngày hôm qua, tất cả những ấn kí này đều dành riêng cho Tống Sở Thiên. Đứng dậy bước vào phòng tắm cô mỉm cười hạnh phúc, không biết bây giờ anh có đang nhớ cô không, cô chỉ biết hiện giờ cô đang rất nhớ anh, nghĩ vậy khuôn mặt cô lại xuất hiện một đám mây hồng.
*************************************************************************************************************************************Xuống lầu thấy thấy dì Trần đang trong bếp cô lên tiếng chào hỏi:
- Dì Trần! Chào buổi sáng
- Giờ đã là gờ trưa rồi_ dì Trần lên tiếng chọc ghẹo cô.
Nghe bà nói vậy cô đỏ mặt đánh lảng sang chuyện khác:
- Thiên đâu rồi ạ?
- Sáng sớm thiếu gia đã đi làm rồi, còn dặn đừng đánh thức con đêm qua con đã rất mệt rồi, nên để con tự dậy_ nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô bà tiếp tục trêu chọc.
- À_ à một tiếng gương mặt cô càng đỏ hơn.
Bước tới bàn ăn nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn ngon bụng cô liền kêu ục lên, đúng là đói thật đêm qua cô và anh chiến đấu cả đêm thật sự rất là đói. Cầm bát đũa lên cô lao vào chén sạch bàn thức ăn, sau khi ăn no cô nói với dì Trần:
- Dì chuẩn bị giúp con một phần con sẽ mang lên công ty cho anh ấy
- Được rồi dì chuẩn bị giúp con
*************************************************************************************************************************************
Bước vào tập đoàn KING cô tiến thẳng lên phòng làm việc của anh, vì đã từng làm thư kí cho anh nên cô biết phòng làm việc của anh ở đâu. Bước vào thang máy, nhìn thang máy từ từ lên cao trong lòng Diệp Tử Kỳ không khỏi tò mò không biết khi cô nghỉ việc anh có tuyển thêm thư kí hay không? Nếu anh có tuyển thì thư ký đó là nam hay nữ?. Thang máy mở ra cô lập tức bước tới phòng làm việc của anh. Đứng trước cửa, cô đẩy cửa bước vào, trước mắt cô là một cảnh tượng cực sốc. Tô Cẩn Mai ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc của anh, đầy dụ tình và khiêu gợi, váy ngắn được kéo cao, về phản ứng của Tống Sở Thiên cô căn bản không thấy vì đã bị cô ta che mất, cô tức giận quát:
- CÁC NGƯỜI LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ?
Cô ta bị cô hù dọa vội vàng nhảy xuống bàn làm việc của anh, sửa sang lại quần áo đang xộc xệch, sau đó kinh ngạc nhìn Diệp Tử Kỳ, thấy Diệp Tử Kỳ đến anh lạnh lùng nói với cô ta:
- Còn không đi, hay để tôi gọi bảo vệ
- À, ờ tôi đi ngay_ cô ta kinh ngạc theo như cô ta điều tra về anh không ngờ một một người như Tống Sở Thiên cao cao tại thượng lại vì Diệp Tử Kỳ mà đuổi cô ta đi nếu như muốn chiếm được vị trí Tống thiếu phu nhân có vẻ cô ta phải giết Diệp Tử Kỳ trước.
- Bảo bối, dậy rồi sao, có mệt không, tới đây ngồi với anh_ Tống Sở Thiên ôn nhu, dịu dàng nói với Diệp Tử Kỳ, tay anh thì vỗ lên đùi của mình, quay lại với cô ta anh lạnh giọng:
- Còn không đi
Tô Cẩn Mai nhìn người đàn ông đó nổi tiếng máu lạnh vô tình không ngờ anh có thể dịu dàng như vậy điều này càng làm cô ta quyết tâm diệt trừ Diệp Tử Kỳ để có được sự ôn nhu dịu dàng đó.
- Vâng tôi đi ngay_ cô ta định đi thì nghe giọng Diệp Tử Kỳ
- Khoan đã_ giơ tay chắn đường cô ta, lấy bình nước ấm bên cạnh đổ thẳng lên đầu cô ta nói:
- Dám quyến rũ người đàn ông của tôi hành động của cô làm anh chàng thư ký bên cạnh anh ngỡ ngàng, Tô Cẩn Mai tức giận bỏ đi, Tống Sở Thiên cũng không nghĩ đến bộ dạng của cô lúc ghen lại đáng sợ như vậy. Rồi cô dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn anh
- Bà xã đại nhân anh thề anh chưa thấy gì cả chỉ vừa nhấc mắt là em đến_ thấy cô nhìn mình chằm chằm anh sợ hãi vội vàng giải thích
- Thật?_ đặt hộp cơm xuống bàn làm việc của anh cô nghi ngờ nhìn anh
- Thật mà_ anh vội vàng giải thích khi tháy cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh
- Ai mà tin anh cho nổi_ cô bĩu môi nói với Tống Sở Thiên
- Bà xã đại nhân anh chỉ yêu mình em thôi_ ôm lấy Diệp Tử Kỳ mà nắn nỉ. Cô nhìn anh hừ một tiếng:
- Ăn cơm chưa?
- Còn chưa ăn, em mang cơm đến cho anh sao?_ nhìn hộp cơm cô mang đến Tống Sở Thiên mỉm cười hạnh phúc.
- Ăn đi, em biết ngay là anh chưa ăn lại ham công tiếc việc nữa nên bảo dì Trần làm cho anh một phần rồi mang lên công ty cho anh, sau đó....
- Sau đó làm sao?_ nhìn cái miệng nhỏ của cô đang cằn nhằn anh của cô đột nhiên dừng lại nên anh hỏi:
- Sau đó thấy anh đang quyến rũ phụ nữ_ cô tức giận nói với anh
- Oan cho anh nha, là cô ta quyến rũ anh_ nhìn vẻ mặt cô tức giận thật đáng yêu
- Mau ăn cơm đi, nhìn em làm gì?_ Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm cô nói
- Anh đã thấy no một nửa rồi_ anh dùng ánh mắt gian xảo trêu ghẹo cô. Thấy ánh mắt và giọng nói của anh như vậy cô vội cầm túi xách đứng dậy bỏ đi.
- Anh mau ăn cơm đi, em đi dạo đây nhìn biểu hiện của cô trong lòng cảm thấy ấm áp, anh mỉm cười hạnh phúc, sau đó cầm hộp cơm lên ăn.