Chuyện trong nhà thi đấu hôm đó được truyền đi như tên lửa.
Cũng may phần lớn học sinh ở Thiên Thành coi như trải nhiều chuyện đời, không đến mức dùng ánh mắt nhìn động vật quý hiếm để đánh giá Diệp Từ hoặc truyền thêm mấy tin đồn nhảm nhí quá đáng. Khiếp sợ ban đầu qua đi, phần lớn học sinh đều khôi phục thái độ bình thường. Chỉ là đám Alpha ngo ngoe rục rịch kia bị hất bát nước lạnh, có hơi buồn bực. Trong đó tình huống của Trình Kiêu bị nhục hơi nghiêm trọng, giây trước còn bị kỹ thuật đánh bóng rổ của Diệp Từ làm động tâm, giây sau phát hiện Diệp Từ không chỉ có Alpha, mà còn là người đã kết hôn rồi. Ngọn lửa tình của hắn chưa kịp bùng đã bị một Alpha mạnh mẽ ưu tú hơn mình rất nhiều dẫm lên, thong thả nghiền nát, lòng tự trọng của Alpha bị tổn thương, mấy ngày nay cả người hắn héo rũ như trái cà tím trong sương giá.
Mà bên kia, những Omega có quan hệ tốt với Diệp Từ căn bản không bình tĩnh được, mỗi lần có cơ hội đều hưng phấn túm Diệp Từ tra khảo “chi tiết” một phen.
Mọi người nhiều chuyện vẫn có chừng mực, không đề cập đến những vấn đề riêng tư khó nói, Diệp Từ cũng thành thật đáp lời.
Mỗi lần đều làm dậy lên mấy tiếng thét “Hụ hụ hụ chèo được rồi”.
Tiết Bạch Lộ qua đi, thời tiết oi bức dường như tiêu tán chỉ sau một đêm, trong phòng không cần mở máy lạnh nữa, Đại hội thể thao mùa thu cuối cùng cũng được quyết định ngày tháng tổ chức.
Trường ra thông báo rằng Đại hội thể thao lần này tổ chức cùng với ngày kỷ niệm 30 năm thành lập trường, quy mô tổ chức và trình diễn khai mạc sẽ long trọng hơn cả năm ngoái, nghe nói còn mời đến vài vị sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp, hiện tại đều là những người thành công trong nhiều lĩnh vực, đến đọc diễn văn vào ngày kỷ niệm.
Ngày đã được chọn, đơn đăng kí cho từng môn thi đấu cũng đã được phát xuống cho từng lớp. Thần kinh vận động của Omega lớp 7 tệ như truyền nhiễm, bốn học kỳ qua những môn thi cho Omega chưa từng được đăng kí đầy đủ. Chạy nước rút còn đỡ, chạy 400m trên đường băng còn có thể chắp vá chạy chơi. Với những môn thể thao tốn sức như chạy đường dài, lớp phó thể dục hết sức lạy ông đi qua lạy bà đi lại cũng chả ai ngó ngàng đến. Còn mấy môn thể thao cần kỹ thuật như nhảy xa ba bước, bị bọn họ luyện thành “chạy nước rút 30m xong đứng nghiêm nhảy xa”, bởi vậy điểm tổng của lớp hằng năm luôn trôi nổi ở dưới cùng, kiên quyết quán triệt nguyên tắc “Hữu nghị là nhất, thi đấu là nhì”.
Học kỳ 1 lớp 12 này vất vả lắm mới khai quật ra được một hạt giống tốt, lớp phó thể dục ban ngày có rảnh liền đuổi theo xoay quanh Diệp Từ, vo ve vo ve, như tụng kinh vào tai cậu: “Đăng kí thêm một môn đi, anh Từ, đăng kí thêm môn nữa anh chính là anh ruột của em, thêm môn ném lao đi, ném lao chỉ cần đăng kí một người thôi, còn thiếu một người nữa tiết sau em đi hỏi người khác…”
Diệp Từ chần chừ không đồng ý không phải do sợ mệt, chủ yếu là chèn ép lớp khác thì ngại lắm, chỉ nghĩ muốn giúp lớp phó thể dục giải quyết hai ba môn thi khó, kết quả mới xuôi xuôi đã bị lớp phó thể dục quấn lấy không bỏ. Những Omega khác cũng điên cuồng xúi giục, cậu quá dễ nói chuyện, chỉ đành đăng kí thêm mấy môn. Nhưng dù như vậy thì lớp phó thể dục cũng không tha cho cậu, như kéo một con dê béo, tan học còn kéo một đường từ cửa lớp đến cổng trường: “Anh Từ, mục tiêu cá mặn xoay người của lớp mình lần này nhờ cả vào anh đấy, anh Từ!!!”
Nhóm O đang hóng hớt cũng không chê chuyện lớn mà trăm miệng một lời, nũng nịu ngọt ngào hùa theo kêu: “Anh —— Từ ——“
Diệp Từ giật mình, suýt nữa nghe họ kêu đến lảo đảo.
Nhóm O hi hi ha ha cười phá lên.
“Đừng, đừng gọi…” Vành tai Diệp Từ đỏ bừng, quay đầu về phía lớp phó thể dục, bất đắc dĩ cam chịu: “Thật là, tớ đăng kí một môn cuối cùng, tớ đăng kí nhiều quá, lớp, lớp khác thi không lại.”
Lời cậu nói là thật, nghe vào tai khá là tự cao, nhưng giọng nói chân thành tha thiết lại có vẻ kiêu ngạo kì lạ, chọc các bạn học kích động thêm đợt nữa.
Giờ cao điểm tan học, giao thông trước cổng trường ùn tắc, người người chen lấn, đám học sinh ngưỡng cổ tìm kiếm bóng dáng chiếc xe quen thuộc nhà mình hoặc là người phụ trách đưa đón.
Trong đám người đó, dáng người của Hoắc Thính Lan có vẻ vô cùng cao lớn, áo sơ mi sẫm màu, khiến gương mặt anh thêm trắng, nhưng cũng khiến mắt anh thêm đen trầm, lẳng lặng nhìn về phía bên kia.
Có người yêu AO đều dòm ngó, phòng Alpha còn chưa đủ, ngay cả Omega cũng không thể lơ là.
Dục vọng chiếm hữu của Alpha đỉnh cấp cũng là đỉnh cấp, huống hồ ảnh hưởng của đánh dấu vĩnh viễn vẫn chưa tiêu tán, từng phút từng giây anh đều phải nhắc mình phải giữ lý trí…
…
Thôi bỏ đi.
Ngay cả mấy đứa nhỏ mà cũng ghen, không cần thiết.
Cùng lắm thì… đòi lại từ nơi khác.
Hoắc Thính Lan giấu cảm xúc, đi về phía đám học sinh đang bu vào lớp phó học tập xem viết đơn đăng kí.
Có người thấy anh, vội chọc Diệp Từ: “Khụ, Tiểu Từ, kìa…”
Mấy học sinh khác ngẩng đầu, ngẩn người, sau đó sôi nổi đứng thẳng xếp hàng, lễ phép chào hỏi Hoắc Thính Lan, dáng vẻ ai nấy đều có hơi khẩn trương.
Nhà mấy nhóc ấy đều có quan hệ làm ăn với nhà họ Hoắc, cũng có người tạm thời chưa có quan hệ gì, trong đó có hai khuôn mặt Hoắc Thính Lan nhìn khá quen mắt, có lẽ là bọn nhỏ nhà ai đó từng đến thăm hỏi ngày Tết.
Anh mỉm cười, khiêm tốn chào lại, thuận miệng giải thích: “Tôi đến đón chồng nhỏ của tôi về nhà.”
Chồng nhỏ! (Tiểu tiên sinh)
Xưng hô này Diệp Từ đã nghe đến quen tai, không cảm thấy gì, nhưng mấy nhóc Omega kia đều kích động như muốn ăn thịt người, dùng ánh mắt điên cuồng trêu cậu.
Diệp Từ: “…”
Diệp Từ đỏ cả mặt, nhỏ giọng nói: “Em đăng kí, tham gia đại hội thể thao, sắp xong rồi.”.
Mấy ngày nay Hoắc Thính Lan cướp công việc của tài xế, không ngại cực khổ đón cậu tan học, nhưng không chịu ngồi chờ trong xe, muốn làm giống như những người cha già khác ngậm đắng nuốt cay đứng ở cổng trường nhìn xung quanh.
Ngoại hình anh đáng chú ý như thế, mấy ngày qua toàn trường đều biết Alpha của Diệp Từ mỗi ngày đến đón cậu tan học, hơn nữa còn là một ông lớn không thể trêu vào, ai cũng đừng nhung nhớ muốn cạy góc tường.
“Không vội, cứ đăng kí từ từ.” Hoắc Thính Lan thần thái tự nhiên đưa tay lấy cặp xách cậu đang đeo ở vai bên phải, cầm giúp cậu, lại nhận lấy áo khoác cậu đang khoác trên cánh tay.
Đường đường là gia chủ, lại giống như trợ lý sinh hoạt mà cầm áo xách cặp xách cho Diệp Từ, động tác thành thạo, hiển nhiên là không phải cố tình show cho người khác xem.
Tâm ý cưng chiều không cần nói cũng biết.
Tự nhiên, cũng mang theo vài phần ý nghĩa “tuyên bố chủ quyền”.
Ở phương diện này, Diệp Từ có hơi chậm chạp, còn chưa nhận ra lý do, mấy Omega kia đã một giây hiểu thấu, từng người mím môi cười trộm.
Hoắc Thính Lan cũng hiểu rõ mà không nói, hơi hơi mỉm cười đáp lại bọn họ.
“Ngài Hoắc ngài cứ yên tâm đi,” Có Omega hoạt bát lớn gan nói: “Chúng em giúp ngài trông chừng cho!”
“Hả?” Diệp Từ mờ mịt: “Trông gì cơ, trông tớ hả?”
Hoắc Thính Lan mỉm cười, dùng giọng điệu đùa giỡn đáp lời “Được”, sau đó trở lại xe với Diệp Từ.
Lần này trên xe có tài xế.
Chuyện ngày ấy cũng đã qua được mấy hôm.
Nhưng sau khi ngồi vào hàng phía sau, Diệp Từ có ảo giác lòng bàn chân đang nóng lên.
Dường như vẫn đang dẫm lên cái gì đó nóng như dung nham, cổ chân bị năm ngón tay siết chặt không cho động đậy.
“… Đang nghĩ về cái gì thế?” Hoắc Thính Lan quét mắt nhìn cậu, chậm rãi nói.
“Không có!” Diệp Từ lắc đầu như trống bỏi.
“Đúng rồi, lúc nãy nghe bọn em bàn về đại hội thể thao.” Hoắc Thính Lan mỉm cười hỏi: “Lần này tổ chức chung với ngày kỉ niệm thành lập trường đúng không?”
Diệp Từ nâng mắt, tò mò hỏi: “Sao ngài biết?”
Cậu biết Hoắc Thính Lan là cổ đông lớn nhất của trường, nhưng sản nghiệp của nhà họ Hoắc nhiều như vậy, trường tư thục Thiên Thành gần như là một hạt cát trong đó. Bình thường cho dù thật sự có chuyện quan trọng cũng giao cho trợ lý chuyên môn xử lý, chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường và đại hội thể thao thế này, phỏng chừng vượt lên mười cấp cũng chưa chắc thấy được mặt anh.
“Nhận được một thiệp mời tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường.” Hoắc Thính Lan rút một lá thư tinh xảo từ túi áo vest, mở ra nói: “Mời học sinh ưu tú đã tốt nghiệp của trường Thiên Thành đến đọc diễn văn vào buổi lễ khai mạc.”
Cấp ba của anh cũng học ở trường Thiên Thành, sau khi tốt nghiệp mới ra nước ngoài du học.
“Tính lên, anh còn là đàn anh của em đấy.” Hoắc Thính Lan khó xử, giữa mày lộ vẻ buồn rầu: “Gần đây công việc bận rộn, có đi hay không anh còn chưa nghĩ xong, bé cưng, em có hi vọng anh…”
Tròng mắt nhạt màu của Diệp Từ chuyển động, thăm dò, bán tín bán nghi kiểm tra thiệp mời kia.
Lời của chú Hoắc, nghe một nửa bay một nửa, tuyệt đối không oan uổng anh.
“Sao, sợ anh làm giả?” Hoắc Thính Lan bật cười, cực kì vô tội, phủi phủi góc giấy cứng, đúng lý hợp tình nói: “Em kiểm tra đi, cổ đông trường học tự tay ký tên, có con dấu của trường học…”
Xác thật là cổ đông trường học tự tay ký tên.
Diệp Từ trố mắt.
Học sinh ưu tú được mời: Hoắc Thính Lan.
Người mời ký tên: Hoắc Thính Lan.
Phía trên hai đường gạch ngang, ba chữ Hoắc Thính Lan sắc bén đẹp đẽ, giống nhau như đúc.
Người này ỷ mình là cổ đông của trường học, đòi trường cho một lá thư mời, tự mình mời mình.
Mặt dày dễ sợ!
Diệp Từ cảm thấy xem thế đã đủ rồi.
“Chỉ là muốn nhìn xem dáng vẻ tham gia đại hội thể thao của em thế nào thôi.” Hoắc Thính Lan cũng không muốn giấu cậu, bị chọc thủng, cũng chỉ phong độ nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh có thể đi sao?”
“… Có thể mà.” Diệp Từ gãi gãi gò má.
Có cậu trai nào không muốn thể hiện sự ngầu lòi của mình trước mặt người yêu đâu?
Vốn dĩ cậu cũng muốn cho Hoắc Thính Lan xem cậu thi đấu.
Chẳng qua dựa theo kế hoạch ban đầu là xin một vài video thi đấu của các bạn trong lớp, chia sẻ cho Hoắc Thính Lan xem… Nếu giờ Hoắc Thính Lan có thể đích thân đến hiện trường để xem đương nhiên là không thể tốt hơn được nữa.
Cùng lắm thì bị bạn học trêu chọc… ồn áo chút thôi, cậu cũng đã quen rồi.
Ngày diễn ra Đại hội thể thao, ông trời ưu ái, nhiều mây nhưng không mưa, không nắng gắt.
Buổi lễ khai mạc kỷ niệm ngày thành lập trường quả nhiên không giống bình thường, quy mô vô cùng lớn. Đội ngũ diễu hành từng lớp vì để chiếm spotlight, cố gắng sáng tạo khác người. Lớp nào đó của khối 10 thậm chí còn để cho một đại thiếu gia Alpha nổi bật cầm cờ cưỡi ngựa chạy quanh sân vận động… Cũng may trọng trách biểu diễn khai mạc của lớp 7 không cần Diệp Từ chia sẻ, các bạn nữ và nam Omega trang điểm thành nữ, mặc váy vừa múa vừa hát, Diệp Từ đứng ở một bên cảm thấy may mắn vì mình có chiều cao 1m8.
Cách váy đầm chỉ có chiều cao 10cm.
Rất khó không nghĩ mà sợ.
Sau khi học sinh toàn trường đứng vào vị trí của từng lớp, lập tức bước vào phân đoạn phát biểu của ban lãnh đạo và đại biểu học sinh, sau đó đến bài diễn văn của học sinh ưu tú đã tốt nghiệp với buổi lễ kỷ niệm 30 ngày thành lập trường này. Trừ Hoắc Thính Lan, quả thật còn mời đến mấy vị cựu học sinh hiện đang vô cùng có danh vọng trong một vài lĩnh vực. Có lẽ do nghĩ đến chồng nhỏ của mình còn đang đứng nghiêm trên sân vận động, Hoắc Thính Lan là người đọc diễn văn ngắn gọn lưu loát nhất. Khi anh mở miệng, toàn trường xôn xao không ngừng, thường tuôn ra vài tiếng thét chói tai như con gà la hét. Cơ mà Hoắc Thính Lan hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xao động ở hiện trường, giọng điệu nghiêm túc trầm ổn, không biết còn tưởng là loại người đứng đắn lắm.
Sau khi kết thúc lễ khai mạc, Đại hội thể thao chính thức bắt đầu. Diệp Từ vội vàng đến toilet thay một bộ quần đùi áo ngắn tay để tiện hoạt động.
Chiều dài của quần đùi thể thao qua bắp đùi không được bao nhiêu, lộ ra một đôi chân thẳng tắp, thon gọn, cơ bắp chắc khỏe gãi đúng chỗ ngứa. Có thể do làn da quá láng mịn, cơ bắp chỗ đùi lăn ra một đường ánh sáng mỏng.