Ngồi bó gối nhìn mưa bão đang đập mạnh vào khung cửa kính, Hà Vy thấy lòng trùng xuống. Hoá ra chỉ cần một cơn gió bão quất mạnh cũng đủ khiến những cánh hoa tan ra đến nhiều lần. Cuộc đời con người cũng vậy, chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng đủ để tình cảm trở thành những mảnh vỡ tan, chẳng cách nào hàn gắn lại.
Ngày đó cô đã lặng nghe Tùng giải thích, cô tin anh nhưng cuối cùng cô vẫn yêu cầu anh dừng lại đoạn tình cảm mà cô chẳng thể nào thuyết phục mình đi tiếp. Nhiều lúc cô ước sao mình chưa từng bị kéo vào những chuyện như thế thì có lẽ cô gái kia đã không vì cô mà trở nên đau lòng, anh cũng không vì cô mà phải khó xử và cô cũng không còn phải dằn vặt mình để làm sao trở về như thuở ban đầu. Mãi mãi, mọi thứ đã biến đổi và chẳng còn giống như xưa. Cô và anh đã từng thân thiết đến đâu thì cuối cùng vẫn có một khoảng cách vô hình, chẳng nào xoá hết...
Chiếc điện thoại trong tay khẽ rung khiến Hà Vy bỏ lại tâm trạng não nề, cô dời ánh nhìn vào từng dòng tin nhắn:
" Tâm bão đang đi qua CKJ, hai cô tạp vụ đang liêu xiêu như sắp bị gió thổi bay còn hàng cây thì nghiêng ngả. Anh chỉ biết đứng nhìn qua ô cửa kính quen thuộc, và tự hỏi: trong ngày bão như thế này thì liệu ngày mai chúng ta có còn hẹn hò được nữa hay không?"
Khoé môi Hà Vy khẽ cong lên mỉm cười, tin nhắn của Ngọc Nam khiến cô thấy lòng mình trở nên vô cùng ấm áp. Cô đã chính thức nghỉ việc, rời xa CKJ, rời xa những ngày hè đẹp đẽ nhất trong hơn hai mươi năm cô sống. Cô biết mình còn để lại cũng như còn vương vấn ở đó biết bao điều nhưng việc rời xa là việc ngay từ đầu cô đã biết trước, không làm khác được.
Ngọc Nam sợ cô buồn nên kể từ khi Hà Vy nghỉ việc, hàng ngày anh luôn nhắn tin đều đặn kể cô nghe mọi chuyện xảy ra trong công ty, từ việc hôm nay ai đi ăn sáng muộn đến việc thông báo giờ về của từng bộ phận trong xưởng. Hôm trước chị Thuý gọi điện kêu cô cuối tuần xuống nhà chị dùng cơm, cô còn cười trêu chị: " Có được mang theo người yêu đi cùng không ạ?". Không ngờ cô vừa hỏi xong đã khiến chị ngạc nhiên hỏi lại với vẻ không tin: " Chẳng lẽ con bé này nghỉ việc mới có mấy ngày mà đã tốt duyên nhanh vậy?"
Cuối tuần cô dẫn Ngọc Nam đến thăm chị như đã hẹn. Nhìn thấy hai đứa chị ngán ngẩm lắc đầu bởi chẳng nhớ đã bao lần chị từng dặn dò cô rằng: " Tiếc thật đấy khi hai đứa thân thiết như vậy mà lại chẳng yêu được nhau!". Ngay đến bản thân cô cũng biết bao lần tự chiêm bao: " Nếu cô và Ngọc Nam yêu nhau thì sao nhỉ?", ngay đến chính anh cũng không ít lần từng hỏi cô như thế. Không thử sẽ không bao giờ có thể trả lời cho những câu hỏi " nếu như". Nhưng tình yêu vốn không phải là chuyện mà chúng ta có thể mang ra để thử bởi cái giá của việc không yêu.....đau đớn đế vô cùng. Chi bằng cứ bình thản nắm tay nhau đi qua hết mùa hè này rồi tới mùa hè khác, giữ chặt những cái nắm tay thật chẳng dễ dàng.
Sự trở về của Ngọc Nam cuối cùng lại trở thành món quà ý nghĩa nhất mà tạo hoá mang tặng cho Hà Vy những ngày hè năm ấy! Cô sẽ không bao giờ quên anh_chàng trai với những nụ cười thân thiện, ánh mắt đầy trìu mến. Cảm ơn tuổi 24 của anh cũng là tuổi 24 của cô, nơi họ bắt đầu một tình cảm vững bền hơn tình yêu đôi lứa...