Cầm Thánh Vương Phi

Chương 1: 1: Nàng Xuyên Không Rồi!




Ánh nắng ban mai luồn lách qua khung cửa gỗ, hắt vào khuôn mặt xinh đẹp tựa bạch ngọc tinh xảo, bôi thêm một tầng hồng nhuận khiến nữ tử nằm trên giường thêm phần ôn nhu kiều diễm.

Đôi mắt với hàng lông mi dài đen như mực, cong vút tựa cánh quạt khẽ nhấp nháy báo hiệu nàng đã tỉnh.

Cơ hồ ánh sáng quá chói loá, nàng khẽ nheo đôi mắt, đồng thời đưa bàn tay thon dài lên che chắn.

Qua vài cái chớp chớp, nàng cũng dần quen, từ từ mở mắt tiếp thu khung cảnh xung quanh.

Gian nhà gỗ đơn sơ, tuy không quá xa hoa nhưng đạm mạc sạch sẽ.

Nhìn một lượt gian phòng rộng rãi, nàng cảm thấy thật xa lạ nhưng tựa như có chút quen thuộc không nói nên lời.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, gạt ra chiếc mền mềm mại đưa đôi chân xuống bên giường.

Cúi xuống nhìn một lượt thứ quần áo đang mặc trên người, mi tâm nàng bất giác nhíu chặt lại.

Này trên người nàng là thứ gì a? Sao giống như đồ cổ trang thế này? Nhưng là nàng lại cảm thấy yêu thích vô cùng.

Nàng - Cơ Tuyết, nguyên bản là phụ nữ hiện đại thế kỷ hai mươi hai, là tiến sĩ trẻ tuổi nhất, cũng là giảng viên trẻ tuổi nhất của Học viện âm nhạc đế đô khoa nhạc cụ dân tộc.1
Tuy nàng đặc biệt yêu thích trang phục của nữ tử cổ đại, nhưng không lý nào nàng lại mặc thứ trang phục này đi ngủ nha.

Ngẫm lại một chút, hình như cũng không phải không thể lý giải.

Nguyên lai, nàng đang chuẩn bị một tiết mục hoà tấu đàn tranh, loại nhạc cụ nàng am hiểu và tâm đắc nhất để tháng tới biểu diễn tại lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội nàng.

Ba mẹ nàng công việc luôn bận rộn, phần lớn thời gian đều ở nước ngoài, cho nên nàng từ nhỏ đã sống cùng ông nội.

Chính vì vậy, nàng nghiễm nhiên trở thành đứa cháu mà ông nội yêu thương nàng nhất.

Ông nội nàng trước kia cũng là giáo sư của Học viện âm nhạc đế đô, chuyên ngành nhạc cụ dân tộc nên từ bé nàng đã được tiếp xúc với nó.


Càng am hiểu lại càng yêu thích, hơn nữa nàng cũng có thiên phú nên lão nhân gia đã hướng nàng đi theo lĩnh vực này và nàng cũng không phụ sự dạy dỗ, đạt được thành công ngoài mong đợi.

Đêm qua có lẽ nàng quá chú tâm rèn luyện mà quên mất thời gian, ắt hẳn là vì quá mệt mỏi nên còn chưa kịp thay y phục đi.

Nhưng có điều, nàng nhớ khi đó nàng đang ngồi ở sau vườn nhà mình, thế thì tại sao lúc này nàng lại ở cái địa phương xa lạ này?
Thay vì ngồi đây ngơ ngác tự hỏi bản thân, không bằng đi ra ngoài tìm người để hỏi không phải là sẽ biết ngay hay sao?
Nghĩ là làm, nàng xỏ chân vào đôi giày hoa xinh xắn màu hồng phấn, bên môi khẽ nở nụ cười.

Vừa khít nha! Ai lại có thể tìm được đôi giày vừa in với chân nàng?
Đi giày xong, Cơ Tuyết liền muốn đứng lên để đi ra ngoài.

Thế nhưng nàng còn chưa đứng thẳng người, một trận đầu choáng mắt hoa ập đến khiến nàng không kịp phòng bị liền ngã nhào xuống đất.

"A..."
Nàng la lớn, xuýt xoa ôm sau đầu, này cũng quá đau rồi đi.1
Cũng may phản ứng của nàng nhanh nhạy kịp nghiêng người sang một bên, nếu không khuôn mặt của nàng hẳn sẽ biến dạng máu me dầm dề rồi.

Tuy rằng cú ngã không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng cảm giác đau ở nơi khác là không thể tránh khỏi.

Ngay lúc này, một nữ hài tử khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi vận đồ cổ trang màu vàng nhạt, đồng một dạng với nàng nhưng đơn giản hơn mở bung cánh cửa phòng, trên mặt là một bộ vô cùng lo lắng, vội vàng hướng về chỗ nàng chạy đến.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi a, người có sao không, làm em lo chết mất.

Người còn chưa khoẻ sao không gọi em đến bồi mà tự đi thế này?"1
Nữ hài tử nhanh chóng đỡ nàng dậy đưa đến bên giường, xem xét trước sau rồi lại oa oa nói: "Tiểu thư, người có bị thương chỗ nào không? Có cần mời đại phu đến khám hay không? Tiểu thư mà có mệnh hệ nào, em biết làm sao ăn nói với phu nhân a?"
Nàng khẽ nheo mắt nhìn người trước mặt, vô cùng mông lung chẳng hiểu ra làm sao.

Cái gì mà đại phu? Bị bệnh thì không phải nên đi bệnh viện gặp bác sĩ sao?
Này thế kỉ hai mươi hai mà vẫn còn dùng ngôn ngữ cổ đại? Thật có chút không thể lý giải.


Nàng tại địa phương này lại vẫn có thể trải nghiệm cảm giác như phim truyền hình, thật là có chút vui vẻ nha.

Nở nụ cười ôn nhu, Cơ Tuyết lên tiếng trấn an: "Ta không sao, không cần lo lắng.

Chỉ là có chút choáng váng nên mới xảy chân té ngã, hoàn toàn không có việc gì đáng ngại."
Nữ hài tử thở hắt ra một hơi, cười rạng rỡ: "Vậy thật tốt quá, tiểu thư không sao là em an tâm rồi.

Vậy để em đi lấy điểm tâm cho người, người ắt hẳn là đang rất đói đi."
Nghe vậy, bụng nàng cũng phối hợp kêu ọt ọt.

Nàng quả thật có chút đói rồi, liền gật đầu: "Ừm, ta quả thật là đói.

Có lẽ vì vậy mà ta không có sức mới khiến choáng váng đi."
"Vâng, vậy tiểu thư đợi em một lát, em liền mang đến cho người."
Nói dứt lời, nữ hài liền bạch bạch bạch nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tiểu nữ hài đi rồi, nàng liền điều hoà hơi thở, chậm rãi đi đến bên chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa phòng.

Cầm lấy ấm trà cùng cái ly, nàng tự rót cho mình một chén.

Nước trong bình vẫn còn nóng bốc hơi nghi ngút mang theo hương hoa sen lan tỏa.

Nàng đưa lên mũi ngửi, hương thơm nồng đậm của sen tháng mười khiến cả người sảng khoái.

Nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng ngọt đan xen đặc trưng đọng lại.

Quả là trà ngon.

Trên dưới trong nhà của nàng vẫn là thích uống trà, cho nên từ nhỏ nàng cũng đã tiếp xúc với nó.


Lâu dần thành thói quen, nàng cũng yêu thích nên cũng thường xuyên sưu tầm những loại trà hiếm, dành làm quà cho trưởng bối những khi có dịp.

Không những thế, nàng còn tự mình làm ra được nhiều vị trà khác nhau, tuy không sánh bằng những thương hiệu trà nổi tiếng, nhưng cũng là tạm được, không đến nỗi bị mọi người ghét bỏ.

Ông nội còn đặc biệt khen nàng làm ra trà ngon, hàng ngày đều phải uống trà do nàng làm mới ngủ được.

Dẫu biết rằng ông nội vẫn yêu nhất đứa cháu gái như nàng, nhưng được ông khen nàng cũng thấy vạn phần thoả mãn.

Uống hết một chum trà, nữ hài kia cũng đã trở lại mang theo một mâm đồ ăn phong phú bày ngay ngắn trên bàn.

"Tiểu thư, người mới khoẻ lại nên em làm đồ ăn thanh đạm cho người một chút.

Người mau ăn cho nóng."
Nhìn chén cháo trắng kèm theo vài món ăn kèm, tuy thanh đạm nhưng màu sắc lại hài hoà, cũng thơm nức mũi, nàng liền cười vui vẻ.

"Ồ, cảm ơn em.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy thật là ngon rồi."
Nữ hài tử cũng tươi cười rạng rỡ: "Tiểu thư, người không cần khách sáo với em.

Chỉ cần người vui vẻ khoẻ mạnh thì em cũng đã mãn nguyện rồi."
Nàng nhìn nữ hài cười, sau đó cầm muỗng lên ăn cháo.

Có lẽ vì quá đói nên nàng thấy ăn cháo cũng ngon như đang thưởng thức sơn hào hải vị vậy.

"Thật ngon."
Ăn được lưng chén, cảm thấy dạ dày đã không còn đánh trống nữa, Cơ Tuyết lên tiếng hỏi: "Có thể nói cho ta biết đây là nơi nào không? Còn có, vì sao ta lại ở nơi này?"
Nghe Cơ Tuyết hỏi, nữ hài hai mắt mở to hết cỡ, vội vàng đưa tay lên sờ trán nàng, lại sờ lên trán mình, sau đó mới nói: "Không còn nóng, rất bình thường mà.

Sao tiểu thư lại nói sảng như vậy chứ? Chẳng lẽ hôn mê ba ngày mà khiến người sốt đến hỏng rồi?"
Nàng cười gượng: "Nào có, ta rất bình thường mà."
"Tiểu thư, người đừng trêu em." Nữ hài tỏ ra kinh sợ.

Nàng lắc đầu: "Không có nha.


Ta nào có trêu em.

Nhanh nói cho ta biết đây là nơi nào?"
"Đây là chỗ ở của sư phụ người.

Tiểu thư đã ở đây hơn một năm rồi.

Người đừng nói với em người không nhớ đấy nhé!" Nữ hài ôn tồn trả lời.

"Chỗ ở của sư phụ ta?" Nàng không tin hỏi lại.

Nữ hài gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, tiểu thư."
Nàng nhíu mày nhìn người trước mặt, tỏ ra không tin lắm.

Chỗ ở của sư phụ nàng tuy không ở nội thành, nhưng cũng là một điền viên xa hoa, không lý nào lại là một nơi cổ kính nhà gỗ như thế này.

Nàng đã từng theo chân sư phụ nàng đi khắp bốn phương, nhưng chưa từng thấy qua nơi nào như địa phương này.

Cho nên hiện tại nghe nữ hài này nói như vậy, nàng thập phần khó mà tin tưởng.

"Ồ, vậy được rồi.

Nói cho ta biết em tên gì để tiện xưng hô."
Nữ hài lúc này bất chợt trợn chừng mắt, miệng há hốc, trực trào muốn khóc, nắm chặt lấy bàn tay nàng, nức nở: "Tiểu thư, em là Thu Cúc, em đã theo hầu người từ khi mười tuổi.

Tiểu thư, người làm sao có thể trêu em như vậy? Không lẽ tiểu thư thật sự bị sốt đến hỏng người rồi sao? Tiểu thư, người đừng làm em sợ!"
Nàng đăm đăm nhìn nữ hài mang tên Thu Cúc.

Một cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập đến khiến nàng choáng váng.

Vô số những hình ảnh từ mơ hồ đến rõ ràng thi nhau bủa vây lấy nàng.

Cơ Tuyết kinh hô trong lòng: Nàng xuyên không rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.