Cầm Thánh Vương Phi

Chương 10: 10: Nàng Tin Tưởng Ta Có Được Hay Không




Nghe Tiêu Kỳ đề cập đến vấn đề ngày hôm qua, Cơ Tuyết bỗng dưng cảm thấy một tia đau xót cùng không nỡ.

Khi nàng còn đi học, nam sinh hướng nàng tỏ tình nhiều không đếm xuể.

Đến khi bước chân vào xã hội, quen biết không ít những nam nhân của giới thượng lưu, họ cũng thi nhau hướng nàng ngỏ lời.

Thế nhưng nàng vẫn luôn một bộ thờ ơ lãnh đạm, trong lòng không chút gợn sóng, càng sẽ không suy nghĩ sâu xa.

Vậy mà nam nhân trước mắt này lại có thể khiến cho lớp phòng ngự của nàng khẽ rung chuyển.

Là do nguyên chủ có tư tâm hay là chính bản thân nàng đã bị lay động, nàng cũng không rõ ràng.

Nàng cùng nam nhân này chỉ ở chung vài ngày, những lần tiếp xúc hay nói chuyện cùng nhau cũng không nhiều, làm sao nàng có thể đối với hắn có sự khác biệt?
Mày liễu càng nhíu chặt hệt như lòng nàng cũng đang vặn vẹo y như vậy, khiến nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Khẽ cắn môi, nàng hít sâu một hơi, lắc đầu trả lời: "Không có."
"Là không suy nghĩ, không để tâm hay không có chút tư tâm gì với ta?" Hắn chất vấn.

Ánh mắt Cơ Tuyết vẫn một đường nhìn về phía xa đường chân trời không dám đối diện với ánh mắt của nam nhân bên cạnh.

Nghe thanh âm khàn khàn nhiễm chút bi ai của hắn, đáy lòng nàng lại thêm một phần co thắt.

Nàng tựa hồ có chút không hiểu chính mình, làm sao lại sinh ra loại cảm giác không mấy chân thực đối với nam nhân này?
Nàng tự hỏi chính mình: lẽ nào đây thực sự là cảm giác rung động trong truyền thuyết?

Này không có khả năng nha! Nàng làm sao lại phát sinh tình cảm đối với nam nhân xa lạ chỉ mới gặp gỡ được vài ngày?
Chẳng lẽ nàng cô đơn quá lâu nên bất chợt sinh ra cái loại cảm giác muốn có đàn ông ở bên cạnh đến nỗi thấy nam nhân vừa mắt lại có thể vơ quàng?
Mặc dù hắn cũng là một cái cực phẩm nam nhân hiếm có khó tìm đấy, nhưng mà vừa rồi hắn cũng đã nói sáng mai phải đi rồi, cho nên nàng cũng không muốn chơi cái trò "tình một đêm" không chân thực này.

Ài, thật là khó xử nha.

Đau dài không bằng đau ngắn, nàng cũng chỉ là có chút tán thưởng hắn mà thôi, cứ nên chặt đứt tư tâm của hắn là tốt nhất.

Hắn đi rồi, nàng sau này cũng phải trở về nhà của nguyên chủ, cũng là nhà của nàng về sau, sẽ không còn gặp lại nữa.

Qua hôm nay, nàng cùng hắn bất quá chỉ là một lữ khách gặp qua trong đời, sau này ai cũng trở về cuộc sống vốn có của người đó, sẽ là hai đường thẳng song song không bao giờ tìm thấy giao điểm.

Có khi thời điểm nàng trở về kinh thành lại có một cái thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng không chừng.1
Haizzz...!Cơ Tuyết lặng lẽ thở dài trong lòng.

Cuộc đời nữ tử cổ đại cũng thật bi thảm a, không được tự do lựa chọn bạn đời.

Mà nàng còn bi thảm hơn, lại xuyên vào nữ nhi thừa tướng phủ, lại càng không thể được tùy ý lựa chọn phu quân cho mình.

Nếu may mắn còn được làm chính thất, xui xẻo còn phải làm thê thiếp, cùng nhau hầu hạ một phu quân, cùng nhau tranh sủng.

Đấy là còn chưa nói đến phải gả vào nhà đế vương, bonus cho cái trò cung đấu nữa thì chỉ có thể than thở với lão thiên a.

Nhẹ lắc đầu, nàng hít sâu một hơi, quay sang đối mặt cùng nam nhân bên cạnh, nở nụ cười gượng gạo, đè nén nội tâm của mình, lên tiếng: "Ta cùng huynh chỉ là bèo nước gặp nhau, ta chỉ vô tình cứu huynh mà thôi.

Đổi lại là người khác ta cũng sẽ làm như vậy.

Cho nên huynh không cần phải để tâm làm gì.

Sau này cẩn thận một chút đừng để bản thân mình lại bị thương nữa."
Hắn đăm chiêu nhìn vào ánh mắt không chút gợn sóng của nàng, đáy lòng hắn chợt cảm thấy vô cùng mất mát.

Chẳng lẽ hắn thật sự là tự mình đa tình hay sao?
Không! Hắn không tin, nàng nhất định cũng có chút động lòng với hắn, nàng chỉ là khẩu thị tâm phi, giỏi che giấu mà thôi.

"Tuyết nhi, nàng biết ta muốn nói đến điều gì."
Cơ Tuyết lại thở dài trong lòng.

Hắn sao cứ cắn mãi không buông thế này?
"Ài, huynh đừng làm khó ta.

Ta cũng chỉ đơn thuần xem huynh như bằng hữu mà thôi.

Nhìn xem huynh anh tuấn thế này, sẽ không ít cô nương ưu tú muốn gả cho huynh đi.


Huynh quen biết càng nhiều nữ tử, huynh sẽ thấy ta cũng chỉ là một người bình thường trong số đó mà thôi.

Chắc chắn sau này huynh sẽ tìm được ý trung nhân của mình.

Tin ta đi."
Nàng tự tiếu phi tiếu nói, cố gắng thông não cho hắn, chỉ mong hắn nghe lọt tai mà buông tha cho nàng.

Hắn lại giương mắt nhìn nàng, trấn định nói: "Tuyết nhi, nàng đừng cố ý lảng tránh ta.

Ta biết nàng nhất thời không thể tin tưởng, nhưng ta vẫn muốn nói một lần nữa cho nàng hiểu.

Ta từ trước đến nay cũng không biết thích một người sẽ là cảm giác thế nào, nhưng ta một khi dám nói ra, ta sẽ luôn một lòng một dạ đối với người ta thích.

Ta thích nàng, cho nên tuyệt đối sẽ không phụ nàng."
Nghe hắn nói, tâm nàng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng cao hứng.

Nàng bất giác mỉm cười nhưng chỉ một giây sau lại bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng liền im bặt.

Nàng sao bỗng dưng lại thất thố không kiềm chế được bản thân thế này?
Nàng âm thầm tự vả mình trong lòng.

Này lời ngon tiếng ngọt của nam nhân làm sao lại dễ tin như vậy đây? Có phải lần đầu nghe thấy đâu a?
Những nam nhân hướng nàng tỏ tình trước kia còn buồn nôn hơn nhiều, nàng một cái nhíu mày cũng không có.

Thế mà bây giờ chỉ nghe một lời quá đỗi bình thường mà lại khiến tâm can xao động.

Này có phải là ăn sơn hào hải vị nhiều quá rồi nên muốn ăn quả dại hay không??
Ho khan một cái, nàng bình tĩnh nói: "Thật xin lỗi, ta thật sự không hiểu, cũng không muốn hiểu tâm tư của huynh.

Ta từng nói với huynh rồi, ta không thể tự định chung thân đại sự của bản thân mình, ta không dám, cũng không thể cãi lời phụ mẫu.


Cho nên ta chỉ có thể phụ huynh mà thôi."
Tiêu Kỳ không suy nghĩ sâu xa lời của Cơ Tuyết vừa nói, hắn vội tiến lên một bước, bạo gan cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng: "Tuyết nhi, chỉ cần nàng nguyện ý, ta có thể đến cầu phụ mẫu nàng, mọi chuyện lớn nhỏ ta đều có thể an bài hết thảy, nàng tin tưởng ta, có được hay không?"
Cơ Tuyết cười gượng nhìn hắn.

Nàng không phải không tin hắn là thật sự thích nàng mà là không tin hắn có thể an bài được hôn sự của nàng.

Nguyên chủ mang một thân phận đặc biệt như thế, làm sao có thể tránh khỏi vận mệnh của bản thân đây? Nàng cho dù có muốn cũng không có khả năng làm theo ý mình.

Nàng là tiểu thư quan phủ, hắn lại là người trong giang hồ, hai thân phận đen trắng rõ ràng, làm sao có thể đứng chung một chỗ?
Nàng không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình được, sẽ làm liên lụy trên dưới người nhà nguyên chủ, còn sẽ làm liên lụy đến hắn bị triều đình đuổi giết.

Cuộc sống khốn đốn như vậy, nàng hẳn sẽ không chịu được lâu dài nha.

Nàng chỉ là một người hiện đại quá đỗi bình thường mà thôi.

Nhưng là, hiện tại nàng phải nói với hắn thế nào đây? Thân phận của nàng có lẽ không thể nói minh bạch với hắn, phòng ngừa sau này xảy ra chuyện không hay, sẽ không kéo theo những sự việc không lường trước được.

Qua hôm nay hẳn sẽ không gặp lại hắn nữa, trước cứ trấn an hắn, đợi hắn đi rồi nàng cũng sẽ lên đường trở về kinh thành là xong.

Sau này không còn gặp nhau, nàng quên đi hắn, hắn cũng sẽ mau chóng quên nàng không phải sao?
Có lẽ đây là quyết định tốt nhất cho nàng, và cho cả hắn.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Cơ Tuyết cũng không dùng dằng nữa, gật đầu: "Được, ta tin huynh.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.