"Vì sao?" Tiêu Nguyệt Mẫn nhướn mày hỏi.
Lăng Kỳ lạnh nhạt trả lời: "Không vì sao cả.
Không đồng ý chính là không đồng ý."
Tiêu Nguyệt Mẫn nhìn thái độ cương quyết của Lăng Kỳ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Mặc dù hiện tại mất trí nhớ nhưng tính cách thì dĩ nhiên vẫn sẽ không thay đổi, cho nên bà cũng không quá hi vọng hắn sẽ cho người làm mẹ như bà sắc mặt tốt.
Nhưng như vậy thì thế nào, với kinh nghiệm mấy chục năm trên bàn đàm phán, bà không tin không thể thuyết phục được một thằng nhóc còn chưa trải qua chuyện yêu đương.
Tiêu Nguyệt Mẫn bày ra bộ dáng lãnh đạm, tựa tiếu phi tiếu nói: "Con chưa từng gặp qua con bé, đừng vội quyết định sớm như vậy.
Bất cứ chuyện gì cũng phải có trước có sau, có trải qua mới biết rõ, có nếm thử mới biết là chua hay ngọt.
Con trai à, mẹ từ ngày sinh con ra, chưa từng khiến con phải thất vọng bao giờ đâu, cho nên con hãy suy nghĩ lại đi."
Lăng Kỳ mi tâm bất giác nhíu chặt.
Những lời nói đầy ý tứ này rốt cuộc là thế nào, sao hắn lại có cảm giác chẳng lành thế này?
Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc mẹ muốn thế nào?"
Tiêu Nguyệt Mẫn vẫn bày ra bộ dáng điềm nhiên: "Dĩ nhiên là muốn con đồng ý mối hôn sự này rồi."
"Bên phía nàng ấy nghĩ thế nào?"
Tiêu Nguyệt Mẫn chột dạ không biết phải trả lời thế nào.
Lăng Kỳ lại quan sát bà chưa từng rời mắt, rất nhanh liền nắm bắt được dáng vẻ này của bà.
Hắn tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu như con không đoán sai, nàng ta còn chưa đồng ý đi.
Là do mẹ một mình tự biên tự diễn có phải hay không?"
Tiêu Nguyệt Mẫn liếc hắn một cái, không cho là đúng nói: "Tự biên tự diễn cái gì chứ hả? Cả nhà con bé đều không phản đối, con bé cũng chỉ nói cần suy nghĩ chứ không nói là không đồng ý.
Hứ, con nhìn bản thân con xem, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có mảnh tình vắt vai, mẹ là mẹ lo không ai chịu được cái tính tình thối này của con đấy có biết không hả?"
Hắn thản nhiên đáp lại: "Vậy thì thế nào?"
Tiêu Nguyệt Mẫn trợn tròn mắt: "Đấy, cái tính tình thối này của con mà không chịu sửa thì đến khi nào mới lấy được vợ? Cả ngày bày ra cái bản mặt lạnh lùng không có lấy một nụ cười cho ai xem hả? Nữ nhân nào chịu gả cho một người như thế cơ chứ? Lại còn không hiểu phong tình.
Ai nha, số tôi đúng là khổ mà, đến khi nào mới có cháu ẵm bồng đây cơ chứ?"
Khoé môi Lăng Kỳ chợt co rút.
Tính tình hắn thế nào không phải chỉ có một người từng nói với hắn, những người thân thiết bên cạnh hắn đều chỉ thẳng mặt hắn mà nói, nhất là sư phụ hắn Nam Cung giác.
Nam nhân kia chẳng lẽ tính cách cũng giống như hắn hay sao?
Nhưng mà hình như trọng điểm mà bà muốn nói đến không phải là tính tình của hắn nha.
Khoé môi hắn giương lên, nở nụ cười lạnh: "Mẹ không phải là đang nghĩ cho con, mẹ chỉ là muốn mau có cháu thôi có phải hay không?"
Tiêu Nguyệt Mẫn chột dạ lần hai, liếc xéo hắn một cái, xua tay nói: "Chung quy mẹ cũng chỉ là vì con mà suy nghĩ hay sao? Phải có vợ mới có con được chứ? Con là nam nhân mà sinh được à?"
Hai mắt bà bất giác trợn tròn, chỉ tay về phía hắn nói tiếp: "Này, chẳng lẽ con...? Không không không, không thể nào! Mẹ chỉ có mình con là con trai thôi đấy!"
Lăng Kỳ mệt không thèm đôi co với Tiêu Nguyệt Mẫn nữa, đi đến bên giường nằm xuống, lên tiếng đuổi người: "Mẹ dừng ngay cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi.
Con thích nữ nhân, cũng đã có người mình thích, cho nên mẹ đừng sắp đặt lung tung nữa, làm lỡ dở con gái người ta.
Chuyện kia để sau này lại nói đi."
Tiêu Nguyệt Mẫn nghe hắn nói vậy thì sửng sốt, đến cả vú Trương cũng ngây người không dám tin.
Ngẫm lại lời hắn nói, Tiêu Nguyệt Mẫn nghe ra trọng điểm, nheo mắt hỏi lại: "Con đã có người mình thích?"
Hắn không suy nghĩ mà gật đầu: "Đúng vậy?"
"Con chẳng phải mất trí nhớ hay sao? Chẳng lẽ ai con cũng quên mà chỉ nhớ mỗi người con thích?" Bà hỏi tiếp.
Lần này đến phiên Lăng Kỳ chột dạ, bởi vì hắn biết mình nói hớ rồi, bèn lấp liếm: "Con không biết, con chỉ cảm thấy bản thân đã có người thích, cho nên khi mẹ nói con có vị hôn thê, thâm tâm con rất bài xích vấn đề này."
Tiêu Nguyệt Mẫn khẽ nhướn mày, không tin cho lắm: "Thật sự như vậy sao? Con không gạt mẹ đó chứ?"
Lăng Kỳ lại bày ra bộ dáng điềm nhiên, lãnh đạm nói: "Con có cần thiết phải gạt mẹ hay sao?"
Tiêu Nguyệt Mẫn bĩu môi: "Làm sao mẹ biết được suy nghĩ của con chứ hả? Con chính là sợ mẹ tính kế, ép con phải lấy vợ chứ gì nữa? Mẹ sinh ra con, còn không hiểu con sao?"
Hắn nhếch mép, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, thì ra mẹ đang tính kế con à?"
Tiêu Nguyệt Mẫn lả giả cười: "Ách, nào có, mẹ tính kế con được chắc? Bao nhiêu năm nay chẳng phải mẹ vẫn phải gồng gánh công ty sao? Ài, được rồi, con nghỉ ngơi đi, mẹ trở về công ty một chuyến, tối mẹ lại vào thăm con."
Hắn gật đầu: "Vâng, được rồi.
Mẹ đừng quên gọi người đến đây cho con."
Bà gật đầu: "Mẹ biết rồi, nhưng sáng mai mới đến.
Hôm nay con nghỉ ngơi đi đã, đừng để bản thân mệt mỏi."
Nói dứt lời, Tiêu Nguyệt Mẫn nháy mắt với vú Trương.
Vú Trương hiểu ý, lên tiếng nói với hắn: "A Kỳ, vú cũng trở về làm đồ ăn cho con.
Con nghỉ ngơi đi, chiều tối vú sẽ trở lại."
Nhìn đến chiếc vali đang dựng ở một bên, vú Trương chỉ vào nó lên tiếng: "Quần áo của con vú để trong vali kia.
Nếu con cảm thấy mặc đồ bệnh viện không thoải mái thì cứ thay đi nhé."
Hắn gật đầu nhìn hai người phụ nữ trước mặt, cũng không nói gì thêm, nằm xuống giường nhắm mắt, hàm ý đuổi khách.
Tiêu Nguyệt Mẫn và vú Trương quay sang nhìn nhau, sau đó người trước người sau cùng rời khỏi phòng bệnh.
Tiếng cửa phòng khép lại, Lăng Kỳ lại mở mắt ra, ngồi dậy bước xuống giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Hắn không rõ vì sao bản thân có thể biết trong căn phòng này có một không gian được gọi mà nhà vệ sinh, hắn chỉ theo bản năng đi đến mà thôi.
Có lẽ đây chính là thế giới quan mà chủ nhân của cỗ thân thể này để lại, làm cho hắn có thể từ từ thân thuộc đối với thế giới hiện đại này.
Nhìn gương mặt hiện tại của mình trong chiếc gương lớn, hắn khẽ nhíu mày.
Đây đích thực không phải là gương mặt của hắn mà là của nam nhân trong tiềm thức kia.
Hắn mặc dù chưa từng để tâm đến mặt mũi nhưng bỗng nhiên phải đối diện với một gương mặt xa lạ, hắn cũng có chút bài xích.
Càng sợ rằng một ngày nào đó gặp được nàng, nàng không nhận ra hắn, cũng không tin tưởng hắn chính là phu quân của nàng, vậy hắn biết phải làm thế nào?
Hắn trầm mặc suy nghĩ, lại nhớ đến những lời nàng đã nói trước khi rời đi cùng những dòng chữ trong bức thư nàng để lại, hắn khẽ cười.
Lần đầu tiên nàng gặp hắn chẳng phải là không quen không biết hay sao? Hiện tại khoảnh khắc kia lặp lại lần nữa, hắn vì sao không thể lợi dụng điều này để ôn lại những hồi ức đẹp đẽ ấy?
Cho dù nàng không nhớ hắn, cũng không biết hắn là ai, hắn cũng sẽ khiến cho nàng một lần nữa yêu hắn, từng chút từng chút một, không bao giờ để nàng có thể rời xa hắn thêm một lần nào nữa.
.
Ngôn Tình Hay
Điều tiên quyết bây giờ là hắn phải dùng thời gian ngắn nhất để có thể quen thuộc với thế giới này.
Một khi hắn có chỗ đứng vững chắc bằng thân thể này, hắn mới thể tự do tự tại làm điều mình muốn.
Thế giới này quá rộng lớn, tự lực cánh sinh là ý nghĩ phi hiện thực, chỉ khi tạo dựng được thế lực của chính mình, hắn mới có đủ tự tin rằng sẽ tìm được nàng.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, hắn đi đến bên cửa sổ nhìn quang cảnh bên ngoài.
Hắn một thân võ nghệ siêu quần nhưng đứng ở độ cao này nhìn xuống cũng có đôi chút choáng ngợp.
Cỗ thân thể này cũng không đến nỗi quá yếu bởi vì đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc trong thời gian dài, nhưng dường như so với thân thể của hắn thì yếu hơn một chút, hoặc có lẽ không phải là của mình nên cảm thấy xa lạ chăng?
Bước đến giữa phòng bệnh, hắn đi vài đường quyền, cũng xem như tạm chấp nhận được.
Lại thử vận nội công một chút, sắc mặt hắn liền xám ngắt một mảnh, thầm chửi trong lòng: thật sự là phế vật.
Nuốt cơn tức giận trong lòng xuống, hắn thử thi triển khinh công, sắc mặt hắn lúc này chuyển thành một màu đen kịt, thầm chửi lần hai: còn không bằng một tên ám vệ cỏn con trong Ám Tiêu, phế vật hơn cả phế vật..