Cầm Thánh Vương Phi

Chương 179: 179: Cậu Thật Sự Không Hối Hận Chứ




Lăng Kỳ thản nhiên trả lời: "Tự vẽ."
Cơ Phong trợn tròn mắt: "Tự vẽ? Sao có thể? Tôi chưa từng nhìn thấy cậu vẽ bao giờ."
Quen biết hắn từ thời còn là lính mới nhập ngũ, đến nay đã mười mấy năm rồi, y chưa từng nhìn thấy hắn cầm bút vẽ bao giờ chứ đừng nói đến cọ vẽ, lại còn đạt đến trình độ này thì không phải dạng vừa đâu.

Lúc mới bước vào bên trong ngôi biệt thự này, y đã kịp nhìn qua một lượt phòng khách, cũng thấy có một bức hoạ nữ nhân khổ lớn được treo trên tường, gần đó hình như là giá vẽ và các loại vật dụng dùng để vẽ tranh.

Có điều y không để ý kỹ cho nên cũng không rõ có phải hay không.

Bây giờ nghe hắn nói hắn tự vẽ, y liền có thể khẳng định đích thực là những thứ đó.

Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Chưa nhìn thấy không có nghĩa là tôi không biết."
Tính hiếu kỳ nổi lên, Cơ Phong tiếp tục hỏi: "Vậy bức hoạ khổ lớn ở bên dưới cũng là cậu vẽ, mà cũng là vẽ em gái tôi?"
Hắn gật đầu: "Ừm, vậy thì sao?"
"Trăng sao gì? Cảm thấy lạ nên hỏi thôi."
Lăng Kỳ liếc hắn một cái, sau đó lại nói: "Khi nào cậu về thì giúp tôi mang một món đồ đưa cho nàng."
Cơ Phong nhướn mày: "Đồ gì?"
Hắn lạnh nhạt nói: "Cậu hỏi làm gì? Cứ đưa cho nàng là được rồi."
Đi đến phía sau bàn làm việc, Lăng Kỳ lấy ra một chiếc hộp cỡ lớn, bề ngang chừng nửa mét đưa đến trước mặt Cơ Phong.

Y đưa một tay cầm lấy, xuýt chút nữa liền không đỡ được vì có chút nặng, gào lên: "Đồ gì mà nặng quá vậy hả?"
Lăng Kỳ phóng ánh mắt sắc lạnh về phía y khiến y im bặt không dám hó hé hỏi han đến thứ đồ hắn đưa nữa.


"Nói thế nào?"
Lăng Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Không cần nói gì hết, cứ đưa cho nàng là được rồi."
"Hiện tại liền đưa ngay sao? E là không được rồi.

Con bé đi với mẹ cậu, nói là khuya mới trở về."
"Vậy cứ mang qua cho nàng là được rồi."
"Ồ."
Sau khi thay bộ lễ phục ra, Lăng Kỳ trở lại bàn làm việc của mình, hướng Cơ Phong lên tiếng: "Qua đây gặp tôi có chuyện gì sao?"
Cơ Phong lả giả cười: "Qua thám thính tình hình thôi, không được sao?"
Hắn dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói: "Chỗ tôi có gì để cậu thám thính?"
Y tỏ ra đắc ý: "Không phải vừa thám thính xong rồi sao? Hẳn là có người vô cùng mong đợi ngày mai nhanh đến một chút?"
Lăng Kỳ lâm vào trầm mặc.

Hắn đích thực là rất mong đến ngày mai, nhưng song song đó cũng kèm theo một sự lo lắng tột độ.

Cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng khi nàng gặp lại hắn trong cương vị là hôn phu của nàng, nàng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào, lại có biểu cảm gì.

Giả như nàng hận hắn, căm ghét hắn, đến lúc đó hắn phải làm sao để níu kéo nàng đây?
Không được, tuyệt đối không được!
Khó khăn lắm mới đi được đến nước này, hắn không thể để nàng lại chạy trốn khỏi hắn, rời xa hắn thêm một lần nào nữa.

Cơ Phong nói không sai, hắn chỉ có thể làm liều, mặt dày bước tới.


Cho dù có phải bức bách nàng thêm một lần thì hắn cũng nhất định phải cùng nàng hoàn thành lễ đính hôn, khi đó hắn nghiễm nhiên trở thành hôn phu của nàng danh chính ngôn thuận, sau đó nữa thì hắn có thể rước nàng về nhà rồi.

Nghĩ đến đây, tâm tình Lăng Kỳ cũng được thả lỏng đôi chút.

Hắn nhìn người đang ngồi đối diện, lên tiếng hỏi: "Hôm nay nàng thế nào? Có vui vẻ sao?"
Cơ Phong sắc mặt chợt biến, chu môi nói: "Này, tôi hỏi cậu một đằng cậu lại trả lời một nẻo là thế nào?"
Hắn lại bày ra bộ dáng thờ ơ, lãnh đạm nói: "Bớt ba hoa đi."
Y bắt chước điệu bộ của hắn, bày ra dáng vẻ lãnh đạm, cười nửa miệng nói: "Cậu nghĩ xem!"
Lăng Kỳ gằn giọng: "Nói chính sự."
Lườm hắn một cái cho bõ tức, Cơ Phong mới chịu mở miệng: "Hiện tại rất vui vẻ, cho nên cậu có thể yên tâm.

Tôi có đặt một phòng Tổng thống cho cậu ở khách sạn tổ chức tiệc luôn rồi, có dùng hay không là tùy cậu đấy."
Nói xong câu này, y vội vàng đứng lên khỏi ghế, ôm lấy hộp đồ nặng trịch đánh bài chuồn: "Nói xong rồi, đi đây.

Mai gặp lại."
Cơ Phong đi rồi, hắn ngồi thẫn thờ nghĩ về lời vừa rồi của y.

Phòng Tổng thống sao? Cũng không tệ! Nếu như nàng có ý định bỏ chạy, hắn sẽ lập tức bắt nàng ném lên giường.

Gạo nấu thành cơm rồi, hắn không tin không thu phục được người.


Hôm sau tại khách sạn năm sao lớn nhất đế đô.

Tiêu Nguyệt Mẫn từ sớm đã đón nàng đến nơi này để thực hiện công tác chuẩn bị.

Còn chừng ba mươi phút nữa là buổi tiệc bắt đầu, Cơ Tuyết cơ bản đã tươm tất trong bộ lễ phục, cũng đã được trang điểm làm tóc xong các kiểu.

Nhìn nàng dâu xinh đẹp trước mặt, Tiêu Nguyệt Mẫn không khỏi cảm thán: "Ai nha, thật là quá mãn nhãn rồi, mẹ là nữ nhân mà còn cảm thấy không rời mắt nổi chứ đừng nói đến nam nhân.

Thằng con trai của mẹ đúng là phúc khí không cạn nha!"
Mộc Ái Ái ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo: "Tiểu Tuyết Tuyết a, tớ thật là yêu cậu chết mất, không nỡ để cậu gả đi đây nè!"
Tiêu Nguyệt Mẫn liếc xéo cô: "Nhóc con, dám giành con dâu của dì là không xong đâu đấy!"
Cả ba người cùng phá lên cười.

Nhìn nàng thêm một lần, bà mới đứng dậy nói: "Được rồi, dì phải ra bên ngoài tiếp khách đây, hai đứa ở đây nói chuyện đi.

Dì phải xem coi thằng nhóc kia chạy đi đâu rồi mà không thèm vào nhìn vợ nó một cái."
Tiêu Nguyệt Mẫn đi rồi, Mộc Ái Ái trở về dáng vẻ nghiêm túc nhìn nàng: "Hiện tại thấy thế nào rồi? Vẫn còn thời gian để cậu chạy đấy.

Lát nữa xuất hiện rồi, cậu có muốn chạy cũng không được nữa đâu!"
Hiểu được tâm ý của cô bạn, Cơ Tuyết nắm lấy tay cô, khẽ lắc đầu: "Tớ đã đến đây rồi thì sẽ không bỏ chạy.

Mà hiện tại cũng không thể chạy đi đâu được nữa rồi, tất cả đều đã không còn đường lui."
Nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, cô hỏi: "Cậu thật sự không hối hận chứ?"
Nàng lại lắc đầu, khẽ cười: "Sẽ không!"
Thở hắt ra một hơi, Mộc Ái Ái nhe răng cười: "Vậy được rồi, chuẩn bị tinh thần thôi, cũng sắp tới giờ rồi."
Bên ngoài sảnh tiệc lúc này vô cùng nhộn nhịp, trên mặt ai nấy đều vui vẻ tươi cười, riêng chỉ có một người duy nhất sắc mặt vẫn lạnh lùng ngàn năm không thay đổi: Lăng Kỳ.


Từ lúc bước chân đến nơi này, trong lòng hắn luôn thấp thỏm bất an, chỉ sợ chưa đến thời điểm thích hợp lại đụng phải nàng thì nàng sẽ bỏ chạy.

Hiện tại mẹ hắn lại muốn hắn đến phòng trang điểm gặp nàng trước nói chuyện, hắn lại thêm hoảng sợ bội phần, không hai lời lên tiếng từ chối: "Không cần, đợi sau lễ đính hôn con sẽ nói chuyện cùng nàng cũng không muộn."
Tiêu Nguyệt Mẫn thấy thái độ khẩn trương của hắn thì khẽ cười: "Ồ, con trai lạnh lùng của ta cũng có lúc e thẹn đến thế này sao? Thật là phải rửa mắt mà nhìn đấy!"
Lăng Kỳ nghe bà mỉa mai cũng không hề tỏ thái độ như mọi ngày, quay mặt đi chỗ khác không tiếp tục nói đến vấn đề này.

Đúng lúc này, MC trên sân khấu đã bắt đầu tiến hành nghi thức khai mạc.

Sau khi Cơ Phong phát biểu và cắt băng khánh thành các kiểu thì cũng mất hơn ba mươi phút.

Bây giờ mới là thời khắc được mong đợi nhất của tối nay, lễ đính hôn của Thái tử gia tập đoàn K&M và em gái của Tổng tài Công ty CF vừa mới thành lập.

Sau màn giới thiệu của MC, Lăng Kỳ đi xuống cuối sảnh đứng chờ vị hôn thê của mình xuất hiện.

Lúc này Cơ Tuyết đã đứng khoác tay của Cơ Phong ở bên ngoài cửa đại sảnh, chỉ chờ cánh cửa lớn mở ra là hai người sẽ bước vào trong sự chào đón của mọi người.

Cảm nhận được sự run rẩy từ một cánh tay khác truyền sang tay mình, Cơ Phong quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh, khẽ cười: "Không cần khẩn trương như thế đâu, thả lỏng một chút đi!"
Cơ Tuyết đích thực là có hơi khẩn trương, sắc mặt có hơi tái đi một chút nhưng người khác không dễ nhận ra.

Nàng nhìn anh trai mình nở nụ cười gượng gạo: "Em không sao, tại lần đầu tiên xuất hiện ở nơi trang trọng như thế này nên hơi run một chút mà thôi."
Cơ Phong không cho là đúng nói: "Thế những lần em đứng trên sân khấu quốc tế thi đấu sao không nghe em nói em run nhỉ?"
Nàng chu môi: "Anh làm sao biết em không run cơ chứ? Mỗi lần em đi thi, anh có khi nào có mặt đâu!"
Y chột dạ, còn muốn tiếp tục thanh minh thì đúng lúc này một lễ tân đi đến trước mặt họ lên tiếng: "Cơ tổng, Cơ tiểu thư, chuẩn bị đi vào bên trong rồi."
Cơ Phong gật đầu với lễ tân, sau đó lại quay sang nhìn nàng: "Chuẩn bị tinh thần chưa?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.