Cơ Tuyết sụt sùi cất giọng: "Anh cứ nuông chiều em thế này, em sẽ càng ngày càng ỷ lại vào anh thì làm sao?"
Lăng Kỳ khẽ cười, vuốt nhẹ lưng nàng, dịu dàng nói: "Ngốc, chúng thẳng phải đã là vợ chồng rồi sao? Em là vợ anh, anh chính là chỗ dựa của em, không chiều em thì chiều ai?"
Nàng gật đầu lia lịa, ánh mắt bất giác nhắm chặt lại: "Đúng vậy, chúng ta đã là vợ chồng từ lâu rồi nhưng em lại chẳng làm được gì cho anh.
Thậm chí đến cả hài tử em cũng không giữ được.
Em..."
Nàng còn chưa nói hết được những điều suy nghĩ trong lòng, Lăng Kỳ liền lên tiếng cắt ngang: "Tuyết nhi!"
Buông nàng ra, hai tay hắn giữ chặt lấy gương mặt trắng nõn với đôi mắt đã phiếm hồng, sau đó nhẹ giọng nói: "Con của chúng ta mất đi đều là lỗi của anh, là anh không thể bảo vệ được hai mẹ con.
Nhưng mà em nên nghĩ theo chiều hướng tích cực một chút, kiếp trước chúng ta không có duyên với nó, cho nên anh tin kiếp này nó vẫn sẽ đầu thai đến bên cạnh chúng ta.
Đổi lại chúng ta sẽ yêu thương nó gấp bội, bù đắp tất cả những gì chúng ta thiếu nó.
Tuyết nhi, em cũng nghĩ như anh sao?"
Hai giọt lệ trực chờ nơi khoé mắt lúc này đã lăn dài.
Hắn nói đúng, nàng vẫn luôn tin tưởng điều đó kể từ ngày nàng nhận ra nam nhân đang đứng trước mặt nàng chính là Tiêu Kỳ, người đàn ông của nàng.
Nàng vẫn luôn âm thầm cầu nguyện sẽ có một ngày ông trời lại để cho hài tử của nàng được đoàn tụ cùng nàng, cũng giống như hắn đã được ông trời mang đến bên cạnh nàng vậy.
Có lẽ kiếp trước, kiếp trước, kiếp trước trước nữa nàng đã cứu vớt cả dải ngân hà cho nên kiếp này nàng mới được ông trời ưu ái như vậy.
Đời này của nàng đã viên mãn rồi, nàng không còn điều gì khẩn cầu cho chính mình nữa.
Có chăng là cho nam nhân của nàng cùng hài tử của nàng cả đời an yên hạnh phúc.
Nàng tiếp tục gật đầu, vừa khóc vừa cười nói: "Tiêu Kỳ, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã làm mọi điều cho em."
Lăng Kỳ nhẹ nhàng lau đi hai hàng lệ cho nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, ôn nhu cất giọng: "Tuyết nhi, đừng bao giờ nói cảm ơn anh, bởi vì với anh, em quan trọng hơn bất kỳ mọi thứ trên đời, anh nguyện dùng cả cuộc đời này, cũng nguyện đánh đổi mọi thứ để có được em."
Hắn dừng lại một chút, tựa tiếu phi tiếu nói tiếp: "Nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh, chi bằng sinh con cho anh, để con chúng ta sớm được đầu thai.
Mẹ anh, cả ông nội em đều mong sớm có cháu chắt ẵm bồng."
Cơ Tuyết xấu hổ gật đầu: "Được."
Lăng Kỳ nhướn mày: "Tuyết nhi, em không phản đối?"
Nàng lúc này mới dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tuy không phải là lần đầu tiên nàng cùng hắn mắt đối mắt nhưng ở trong tình cảnh ngượng ngùng này thì đích thực là lần đầu tiên.
Thế nhưng lúc này nàng lại nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập nhu tình, sau đó kiên định nói: "Tiêu Kỳ, em nguyện ý.
Hơn nữa, em cũng muốn nhanh một chút để đứa trẻ vô duyên của chúng ta sớm được đầu thai."
Nghe được những lời này của nàng, Lăng Kỳ đáy lòng rung động dữ dội.
Phải biết rằng một khi nữ nhân nói nguyện ý vì nam nhân sinh con, điều đó chứng tỏ trong lòng nàng yêu đối phương nhiều như thế nào.
Và hắn cuối cùng cũng chờ đợi được giây phút này.
Đáy mắt hắn ánh lên tinh quang sâu không thấy đáy, ôn nhu nói: "Tuyết nhi, anh yêu em!"
Dứt lời, hắn lại cúi xuống hôn nàng, nụ hôn tràn đầy dục vọng không một chút che giấu, từng chút từng chút khiến nàng ý loạn tình mê, cùng hắn trầm luân trong hoan ái.
Mấy ngày sau, Tiêu Nguyệt Mẫn dẫn theo vú Trương trở lại New York để lại thế giới riêng cho hai người trẻ.
Những ngày Cơ Tuyết có tiết phải lên lớp, Lăng Kỳ tự mình đưa đón nàng, có lúc còn bí mật lẻn vào lớp học của nàng để ngắm nàng.
Nàng nhìn thấy hắn nhưng lại giả vờ như không thấy, sau đó đổi lại là bị hắn hành cả một đêm.
Buổi tối và những lúc rảnh rỗi, hắn dẫn nàng đi hẹn hò, ăn uống, đi dạo, xem phim...!Hưởng thụ hết tất cả những cảm giác mà những người khi yêu đều sẽ trải qua ở thời hiện đại.
Lăng Kỳ lại có thêm một tầng hiểu biết mới về cuộc sống ở thế giới này.
Hắn không hề bài xích mà ngược lại vô cùng chờ mong.
Thậm chí hắn còn tra mạng để tìm hiểu khi hẹn hò thì nên đi đâu, làm những gì, quan trọng hơn cả là dựa theo sở thích của nàng mà lựa chọn.
Mỗi một ngày hắn cho nàng một cái kinh hỉ khác nhau khiến nàng vui vẻ không thôi.
Niềm hạnh phúc khó nói thành lời này nàng từ lâu đã mong muốn biết bao, cuối cùng nàng cũng đã được tự mình trải nghiệm rồi.
Chỉ có thể nói, người đàn ông của nàng quá đỗi xuất sắc, cũng quá hiểu nàng, yêu thương nàng.
Chiều thứ bảy một ngày nọ, Lăng Kỳ lái xe hơn hai tiếng đồng hồ đưa Cơ Tuyết đi tới vùng ngoại ô thành phố.
Tới nơi, bước xuống xe, nhìn dãy bậc thang trước mặt không thấy điểm đến, nàng bất giác có dự cảm không lành.
Nàng không thích leo núi vì sợ không đủ sức, nhưng lại thích lên núi ngắm sao và ngắm mặt trời mọc.
Khi còn là sinh viên nàng đã từng một lần leo núi để giải toả ước mơ, sau đó nàng thật sự sợ hãi và chưa từng làm điều đó thêm lần nào.
Hôm nay hắn lại mang nàng tới nơi này sẽ không phải muốn cùng nàng đi ngắm sao đấy chứ?
Khoé môi nàng co rút, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin: "Tiêu Kỳ, có thể hay không đi nơi khác? Em thật sự có chút sợ.
Ngắm sao gì đó, thôi thì bỏ đi."
Hắn nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Ngoan, hôm nay em nhất định phải cùng anh lên trên đó."
"Nhưng mà em thật sự đi không nổi đâu!" Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
Hắn phì cười: "Làm sao anh nỡ bắt em phải mệt nhọc chứ? Nào, trèo lên lưng anh, anh cõng em lên đó!"
Nói dứt lời, Lăng Kỳ liền khuỵu gối xuống để cho nàng có thể leo lên lưng hắn.
Mãi không thấy nàng có hành động gì, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, quay đầu về phía sau nhìn nàng đang ngây ngốc, lên tiếng: "Tuyết nhi, làm sao vậy?"
Nàng nhíu mày: "Tiêu Kỳ, không cần đâu mà.
Anh nhìn xem ngọn núi này cao như vậy, sẽ mệt chết đó!"
Hắn tựa tiếu phi tiếu nói: "Em đang lo lắng cho sức khỏe của anh hay lo lắng anh không có khả năng cõng em lên tới trên đó?"
Cơ Tuyết vẫn bất động tại chỗ không nói lời nào, sắc mặt thì không được tốt cho lắm.
Hắn lại phì cười: "Được rồi, không chọc em nữa.
Không cần lo lắng, sức khỏe của anh rất tốt cũng thường xuyên vận động tập thể dục.
Gần đây anh còn luyện quyền nữa, tuy không được như xưa nhưng cũng không đến nỗi nào.
Căn cốt của cỗ thân thể này cũng không tồi, em không cần lo lắng như vậy đâu."
Nàng thở dài, thoả hiệp: "Nếu như mệt, anh bỏ em xuống để em tự đi đấy!"
Lăng Kỳ nhẹ gật đầu: "Được."
Thật ra lời mà hắn định nói là "sẽ không" nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của nàng, hắn lại nhịn xuống, thay bằng một câu khác để nàng yên tâm.
Trên đỉnh ngọn núi phía trước là kinh hỉ dành tặng nàng mà hắn đã cất công chuẩn bị, cũng đã chờ đợi rất lâu, cõng nàng lên trên đó chẳng đáng là gì, hơn nữa nàng lại quá nhẹ rồi, một chút mệt nhọc e rằng cũng chẳng cảm nhận được.
Cơ Tuyết lúc này mới chịu leo lên lưng hắn, hai cánh tay vòng qua cổ hắn ôm chặt.
Hắn một đường cõng nàng leo lên từng bậc thang.
Càng lên cao tiết trời càng lạnh bởi vì đã bước sang mùa đông, lại cộng thêm hiện tại đang là buổi tối, nhưng Lăng Kỳ đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, từ quần áo ấm, giày cao cổ, cả găng tay và mũ len đều không hề thiếu.
Nàng lại đang nằm trên lưng hắn, thân nhiệt từ người hắn tản ra cũng khiến cho nàng ấm áp vạn phần, không hề thấy lạnh dù chỉ một chút.
Lắng nghe hơi thở đều đặn của nam nhân phía trước, Cơ Tuyết khẽ cười.
Hắn đích thực là không thấy mệt, nàng đúng là đã lo xa.
Cánh tay ôm lấy cổ hắn càng siết chặt hơn, nàng thật sự muốn khoảnh khắc tốt đẹp này cứ lưu lại mãi.
Mà thật sự ngày hôm nay đối với nàng chính là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời.
Hơn ba mươi phút sau hai người cũng đã xuất hiện phía trên đỉnh núi.
Nhìn tràng cảnh đèn điện sáng trưng, còn có bàn ăn bên ánh nến vô cùng lãng mạn, gần đó còn có một căn phòng di động với đầy đủ tiện nghi, Cơ Tuyết không khỏi kinh ngạc.
Nàng quay sang nhìn Lăng Kỳ, lên tiếng hỏi: "Là anh chuẩn bị sao?".