Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Chương 4



Edit: Pingki

Hàng xóm láng giềng đều biết Diệp Sơ ăn uống rất tốt, nhưng mà bọn họ không biết, Diệp Sơ ngoài việc thích ăn ra, còn thích xem người khác nấu ăn. Trong khi đứa nhỏ nhà khác ăn cơm xong là canh giữ ngay ở bên TV xem hoạt hình mèo máy thì Diệp Sơ lại chuyển kênh TV tới đài địa phương, chăm chú ngồi xem A Bảo nấu ăn.

Lưu Mĩ Lệ ban đầu còn không để ý, một thời gian sau, cô không khỏi sinh ra tò mò, làm sao mà đứa nhỏ nhà mình lại không giống mấy đứa nhỏ nhà người khác đây? Có một lần, cô thật sự là nhịn không được, liền hỏi con gái: “Diệp tử, con nhìn A Bảo nấu ăn, rồi có làm theo được không?”.

Diệp Sơ nghiêng đầu nghĩ một lát rồi gật gật đầu: “Được!”.

“Vậy mẹ để con làm thử một chút nha?”. Ôm một bụng hiếu kì mãnh liệt, Lưu Mĩ Lệ đem bó rau hẹ mới vừa mua lúc sáng sớm này, lại đi sang bên chuồng gà nhà bà cụ Hàn hàng xóm mượn hai quả trứng gà, để con gái tự do phát huy.

Kết quả, Diệp Sơ không chỉ làm được một đĩa rau hẹ xào trứng to, còn lấy phần rau hẹ còn lại nấu thêm một bát canh, mẹ cô bé nhìn thấy thế ánh mắt sáng lấp lánh, hoá ra con gái nhà mình không chỉ biết ăn thôi a!

Ngay sau hôm mà Lưu Mĩ Lệ phát hiện tài nấu ăn thiên phú của con gái, phòng chuyên mục nấu ăn của đài địa phương liền tổ chức một cuộc thi tranh tài nấu ăn cho mấy bạn nhỏ, Lưu Mĩ Lệ cực kì kích động, giấu ông chồng nhà mình báo danh cho con gái đi thi.

Không ngờ rằng cô bé mập nhà họ Diệp cứ như vậy mà chiến thắng, không chỉ ẵm được giải nhất, còn được thưởng một cái chảo với hai trăm đồng.

Cầm số tiền thưởng kia, Lưu Mĩ Lệ đi đến từng nhà người thân và bạn bè khoe một vòng, mang theo quyết tâm cực lớn chuẩn bị đem con gái bồi dưỡng thành một thế hệ đầu bếp mới, kết quả vừa mới về đến nhà đã bị ông chồng nhà mình giội cho một bát nước lạnh: “Cái gì mà đầu bếp! Chẳng phải cũng chỉ là người đứng bếp thôi sao? Em có chút tiền đồ được không, con gái anh mà làm người đứng bếp như thế, chi bằng lúc trước anh sinh cái chảo cho xong!!!”. =]]

Lưu Mĩ Lệ á khẩu không trả lời được, lúng ta lúng túng nói: “Vậy nếu không làm đầu bếp thì cái chảo và hai trăm đồng tiền kia làm sao bây giờ?”. Nên biết rằng cô đang dự định đem hai trăm đồng tiền thưởng này lập quỹ thành tài cho con gái.

“Còn có thể làm gì? Chảo thì giữ lại, không được cho con gái đụng vào nữa, hai trăm đồng này thì đi mua một cái cặp sách, mua thêm vài cuốn tập, đưa con gái đến trường chứ gì”.

Đúng vậy, sang năm Diệp Sơ vừa tròn bảy tuổi, đến lúc lên tiểu học rồi.

Trường mà Diệp Sơ học nằm ngay bên cạnh đơn vị của ba ba, phòng học trước kia là ký túc xá của cơ quan huyện, về sau vì có chút nguyên nhân, cuối cùng bị cải biến thành một khu trường tiểu học.

Cơ sở thiết bị của trường học tuy rằng không tốt bằng các trường tiểu học khác trấn trên, nhưng cũng may là gần nhà, hơn nữa giáo viên cũng đều là người địa phương, có mấy người là người ở vùng lân cận, làm láng giềng lâu năm, đều là những người quen mặt.

Diệp Sơ đi học ngày đầu tiên, được mẹ dắt tay đến trường, vừa vào cửa, chủ nhiệm lớp Lí Phương Phương nhìn thấy cô bé liền vui vẻ.

Ôi chao, đây chẳng phải là cô nhóc mập mạp nấu ăn trên TV sao? Ai u, người thật so với trên TV còn đáng yêu hơn, dù sao mấy đứa trẻ trong lớp cô cũng không quen, cứ để cho cô bé làm lớp trưởng cũng tốt lắm, còn dễ dàng nhận mặt nữa a!

Nếu Lưu Mĩ Lệ biết được tham gia thi nấu ăn còn có tác dụng phụ này, phỏng chừng nằm mơ cũng có thể mỉm cười toe toét.

Khi Lí Phương Phương công bố Diệp Sơ làm chức vụ lớp trưởng, tất cả những bạn nhỏ trong lớp đều ngoan ngoãn ngồi yên, riêng chỉ có một bàn duy nhất, có một học sinh nam giơ tay lên: “Cô giáo, em có ý kiến!”.

Lí Phương Phương dù sao cũng là lần đầu làm cô giáo, không nghĩ tới trẻ con lớp một cũng sẽ làm trái lời cô, khi nhìn thấy đứa nhỏ làm trái lời này, nhất thời đầu phát đau. Phải biết rằng cô sinh ra và lớn lên ở trấn này, làm sao lại không biết thằng nhóc nghịch ngợm có tiếng trong trấn cơ chứ? Thằng nhóc này hôm trước còn bắt một con ếch thả vào trong lu nước nhà cô, thiếu chút nữa đem cô hù chết.

Lí Phương Phương nhất thời liền nổi giận, kìm chế giận dữ nói: “Bạn nhỏ này, em nói xem, em có ý kiến gì?”.

“Ý kiến của em là, lớp trưởng quá mập, sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của toàn thể lớp ta”.

Tiếng nói vừa dứt, cả lớp cười phá lên, Lí Phương Phương tức đến đỏ mặt: “Em tên là gì?”.

“Dạ thưa cô, tên em là Vệ Bắc”.

“Vệ Bắc, em ra ngoài lớp học đứng phạt cho cô”.

“Đứng thì đứng, em cũng không nói sai, vốn dĩ cũng mập rồi còn….”. Vệ Bắc lầu bầu đi ra ngoài, không khỏi lại chọc cho cả lớp một trận cười vang.

Lí Phương Phương lo lắng như vậy sẽ đả kích tự tin làm lớp trưởng của Diệp Sơ, nhưng nhìn lại, tuyệt!!! Đứa trẻ này không có chuyện gì, im lặng như cục đất, còn chớp đôi mắt to mà nhìn cô nữa chứ.

Trong tức khắc, một trời một vực chính là đây, rốt cuộc đứa trẻ ngoan đương nhiên sẽ làm cho người ta thích a, quyết định vậy đi, cứ để đứa nhỏ này làm lớp trưởng!

“Còn bạn nhỏ nào có ý kiến nữa không?”, Lí Phương Phương cất giọng hỏi một lần nữa.

Cứ như vậy, bạn nhỏ Diệp Sơ của chúng ta đã trở thành lớp trưởng lớp một của trường tiểu học Chim bồ câu, bắt đầu chặng đường dài hơn mười mấy năm trong đời làm lớp trưởng của cô.

Từ khi Diệp Sơ làm lớp trưởng, mấy đứa nhỏ cũng bớt gọi cô là Diệp Phì, duy chỉ có một người duy nhất là không để cho lớp trưởng chút mặt mũi nào, ngày nào cũng đứng trước mặt cô mà gọi cô Diệp Phì.

Không cần phải nói, người này đương nhiên là thằng nhóc hư hỏng nhà họ Vệ, Vệ Bắc!

Mà với bản lĩnh của mình, không đến mấy tuần, tất cả đứa nhỏ trong lớp đều biết, Vệ Bắc này và lớp trưởng có ân oán với nhau. Chỉ cần là lời nói của lớp trưởng thì nó sẽ làm trái lại, chỉ cần là chuyện lớp trưởng sắp xếp thì nó hết thảy không làm, chẳng những không làm còn muốn phá hoại.

Ví dụ như, cô giáo bảo lớp trưởng cho mọi người làm vệ sinh, thằng nhóc Vệ Bắc kia liền len lén đá thùng rác. Lại ví như cô giáo nhờ lớp trưởng thu bài tập của cả lớp, Vệ Bắc sẽ nói là quên mang vở. Hay là như, cô giáo bảo lớp trưởng cho mọi người đọc bài khoá, Vệ Bắc sẽ đứng một chỗ mà hát hò ầm ĩ, không để ý đến Diệp Sơ.

Rốt cục, Diệp Sơ không giận, nhưng Lí Phương Phương nổi giận.

“Vệ Bắc, rốt cuộc em sao lại thế này? Bảo em đọc bài khoá em không đọc, thu bài tập của em em không đưa, hôm nay em không đem bài khoá đọc, được lắm, cũng đừng trở về nữa, lớp trưởng ở lại giám sát!”, bên này vừa tức giận xong, bên kia đã mỉm cười tủm tỉm nhìn về phía Diệp Sơ, “Diệp Sơ, em có thể hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao cho em không?”.

Diệp Sơ trước sau như một gật gật đầu.

“Tốt lắm, vậy cô yên tâm rồi!”, Lí Phương Phương cầm lấy giáo án cực kỳ hài lòng mà rời đi, để lại Vệ Bắc đứng đó cùng Diệp Sơ càng xem thường cô gấp đôi.

“Tôi mới không ở lại đâu, gái mập à”. Nói xong, một mạch bỏ đi chơi.

Đến lúc tan học, mọi người lục tục về nhà, Vệ Bắc đem sách nhét vào trong cặp, chuẩn bị chạy lấy người, chân trước mới vừa bước được một bước, phát hiện chân sau không hiểu sao không bước đi được, quay đầu lại mới thấy Diệp Sơ đang túm áo mình.

“Cô giáo bảo cậu ở lại đọc bài khoá”, Diệp Sơ cứng nhắc nói.

“Diệp Phì, cậu váng đầu à, muốn đọc thì tự mình đọc đi, tôi phải đi về”, nó nói xong, lại muốn đi.

Kết quả Diệp Sơ gắt gao túm chặt lấy đồng phục của thằng nhóc, nói gì cũng không chịu buông tay.

Rốt cục, Vệ Bắc không nhịn nổi nữa: “Diệp phì, cậu làm gì a?”

Diệp Sơ không vội cũng không giận, chậm rãi nói: “Nếu cậu không chịu ở lại, tôi sẽ nói cho ba ba cậu biết”.

Một câu này, khiến thằng nhóc hư hỏng này đang hăng hái trở nên ỉu xìu, phải biết rằng hôm qua nó mới bị ba nó đánh vào mông xong, hôm nay còn đánh nữa thì ngày mai khỏi phải ngồi ghế, thế chẳng phải để mấy đứa cùng lớp cười đến chết sao?

Suy đi tính lại một lúc lâu, Vệ Bắc đem cặp sách quăng lên trên bàn, ngồi xuống bắt đầu móc sách ra.

“Chờ một chút!”, Diệp Sơ gọi nó dừng lại.

“Lại cái gì nữa, Diệp Phì?”.

Diệp Sơ đem chổi trong tay đưa cho nó, nói: “Quét dọn trước đã”.

Nói xong, xoay người rời đi, để Vệ Bắc đứng tại chỗ một mình, tay cầm cây chổi, tức giận đến nghiến răng ken két.

=]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.