Cuối cùng bà Trần cũng có chút quẫn nhưng càng quẫn thì càng bất mãn với Thư Tâm.
Thư Tâm nhìn thấy rõ điều này nhưng dù có nản đến mấy thì cũng quyết không nhân nhượng, cẩn thận suy nghĩ lại cuộc hôn nhân năm năm qua, cuối cùng lạnh lùng:
- Nếu cô đã hồ đồ thì cháu đành bỏ chút thời gian để cho cô hiểu mới được. Con cô làm trong xí nghiệp nhà nước, phúc lợi tốt nhưng tiền lương tuyệt đối không cao. Lúc mới vào làm lương là 2000 tệ, giờ đã thăng chức thì cũng chỉ khoảng hơn 6000 tệ, lại cũng được thăng chức chưa lâu. Tính trung bình, cứ cho một tháng con cô kiếm được 4000 tệ đi. Con của cô hiếu thảo, đương nhiên, nuôi con là để dưỡng già, cháu không nói anh ấy không được hiếu thảo, cháu cũng ghét những người bất hiếu với cha mẹ lắm. Cho nên cô thấy đấy, suốt mấy năm qua, tháng nào anh ấy cũng gửi cho cô 1000 tệ, ngày lễ ngày Tết còn thêm quà cáp, cháu chẳng phàn nàn gì cho dù nhiều người nói với cháu, một tháng cô ăn ở cũng chẳng tốn kém nhiều như thế được. Còn lại, vợ chồng cháu mỗi tháng đều phải trả tiền nhà cho cha mẹ cháu là 4000 nghìn, cháu là phụ nữ mà theo lời cô nói là chỉ cần nuôi con chăm chồng cũng phải gánh bớt cho con cô 2000 tệ. Anh ta đi làm ở xí nghiệp nhà nước, không thể thiếu quà cáp, lễ tết cho cấp trên, cô thử tính xem con cô còn được bao nhiêu tiền
Bà Trần giận đến độ môi run run, chỉ vào Thư Tâm mặt đang lạnh băng mà nói:
- Cô.. cô… cô
Lắp bắp hồi lâu rồi mới tái mặt mà mắng:
- Cô ăn nói lung tung! A Lạc nhà tao là đứa trẻ tốt, lấy loại đàn bà như mày đã là phúc mày tu mấy kiếp! Mày…. Mày lại dám nói A Lạc nhà tao như thế! Mày… mày là loại đàn bà ti tiện.
Trần Gia Lạc xuất thân từ một trấn nhỏ, dù không quá nghèo khó đến độ không đủ ăn không đủ mặc nhưng về mặt học hành thì vẫn rất thiếu thốn. Càng là những miền quê nghèo khó thì giáo viên càng không giỏi, giáo dục không phát triển cho nên Trần Gia Lạc có thể thi đỗ trường đại học B danh tiếng thì đúng là một chuyện đáng tự hào. Bà Trần là một quả phụ, đứa con bà nuôi lớn cuối cùng đã khiến bà được nở mày nở mặt.
Nhất là sau này trong trấn nhỏ có những người ra ngoài làm công, lúc về nói Trần Gia Lạc vào xí nghiệp kia rất có tiền đồ khiến bà Trần gặp ai cũng muốn nói “A Lạc nhà tôi thế này thế kìa”, nhìn ai cũng vênh váo.
Vốn mấy năm về trước Trần Gia Lạc cũng định đón mẹ về ở cùng, Thư Tâm không thích nhưng nghĩ bà Trần một mình nuôi con khôn lớn cũng chẳng dễ dàng gì nên cũng không phản đối.
Chỉ có điều, sau này về bàn bạc với bà thì lại bị bà từ chối
Thư Tâm không khỏi kinh ngạc, lúc đó còn có chút cảm kích vì sự tinh tế của bà mà áy náy vì lòng dạ hẹp hòi của mình, vì vậy ngày lễ tết nào cũng bảo Trần Gia Lạc mua thật nhiều đồ hiếu kính bà. Nhưng giờ mới hiểu. Chẳng qua bà Trần sợ vào thành phố rồi thì sẽ chẳng còn ai nghe bà khoác lác về con mình.
Vì vậy, bà Trần vốn luôn tự hào về con mình đương nhiên không thích một người phụ nữ nói với bà rằng con mình không có năng lực, xông lên định tát Thư Tâm.
Thư Tâm theo phản xạ nghiêng đầu nhưng bàn tay đó căn bản chẳng chạm vào đến người cô
Bên cạnh, một đồng nghiệp nam sớm đã chướng mắt với bà Trần đã nhanh tay nắm được cổ tay bà ta rồi đẩy bà ra, giận dữ mắng:
- Bà già, đây là công ty, bao nhiêu người chúng tôi đều chứng kiến, nếu bà còn định khóc lóc om sòm, gây rối thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát.
Người đồng nghiệp kia có lẽ bị bà Trần làm cho thấy phiền nên ra tay hơi năng, bà Trần bị đẩy mà lảo đảo hai bước, lưng va vào cạnh bàn
Bà kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng có chút hoảng sợ, vì vậy dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, bà ta đột nhiên ngồi phệt xuống đất rồi gào khóc, vừa vỗ đùi vừa khóc ầm ĩ:
- Ối giời ơi là giời! Đây là chỗ nào! Coi thường một bà già như tôi! Ông ơi, ông ở trên trời có thiêng thì giúp tôi đánh chết đám nhố nhăng này đi! Ối giời ơi là giời…
Bà Trần gào khóc vô cùng thê lương, giọng nói bén nhọn, chỉ e cả tầng lầu đều đã nghe thấy.
Thư Tâm bực bội, giận dữ mà quát:
- Đủ rồi! Bà thu nước mắt lại đi!
Bà Trần kinh hãi, đang khóc thét cũng ngừng bặt, thoáng ngẩng đầu nhìn Thư Tâm.
Thư Tâm lạnh lùng nói:
- Không phải là một vạn tệ sao? Cô nuôi con cô lớn như vậy, tôi ngủ với anh ta năm năm, một vạn tệ cũng chẳng đắt! Hôm nay tôi không mang nhiều tiền như vậy, các mỹ nam mỹ nữ, ai cho tôi vay chút tiền được không?
Thư Tâm nói xong, mọi người phản ứng lại rồi đều cười lớn.
- Gì, một vạn tệ sao? Thư Thư đúng là chả thú vị chút nào, chỗ tiền này của chị chỉ đủ sinh hoạt phí của em mười ngày nửa tháng, Thư Thư cứ cầm trước đi vậy
Cô gái đầu tiên đứng ra cãi cọ với bà Trần lập tức nhướng mày rồi móc ví lấy tiền nhét tất cả vào tay Thư Tâm, sau đó lại cười nói:
- Không biết bác gái này có biết quẹt thẻ không? Nếu biết quẹt thẻ thì Thư Thư cứ để chị trả 1 vạn tệ này cho em cũng được.
Thư Tâm cười khúc khích, lại thấy bà Trần giận đến run người, nửa ngày chẳng nói được gì. Những đồng nghiệp xung quanh còn đang ồn ào quyên tiền.
Thư Tâm chậm rãi nhìn qua, chút buồn bực trong lòng tiêu tán gần hết.
Thư Tâm nhận lấy xấp tiền giấy, cũng chẳng đếm lại xem có bao nhiêu, định ném cho bà Trần thì một cánh tay vươn ra ngăn Thư Tâm lại.
Mọi người đang cao hứng xem người đàn bà đáng ghét kia đột nhiên như bị đóng băng, cả phòng im lặng suốt 2s rồi mọi người bắt đầu bất an gọi:
- Boss…
Boss uy nghiêm liếc mắt nhìn quanh, mọi người vội cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim vô cùng thành kính.
Lúc này Boss mới ừ một tiếng, theo sau anh là hai bảo vệ, lúc này bảo vệ mới bất an đi ra, lén nhìn sắc mặt Boss, không ngừng cười làm lành:
- Ngại quá, ngại quá! Đều là lỗi của chúng tôi, là chúng tôi sơ sót. Từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa. Thật đó, chúng tôi cam đoan! Có thể xin… Thư tiểu thư đừng truy cứu không?
Vừa nói vừa ngoắc ngoắc với người bảo vệ còn lại, người kia lập tức gật đầu phụ họa rồi nhìn Thư Tâm chằm chằm.
Boss hơi à lên một tiếng, hai bảo vệ vội cúi đầu, lo lắng đến độ chân tay thừa thãi chẳng biết để vào đâu.
Thư Tâm ở bên cũng có chút xấu hổ, tuy không phải lỗi của cô nhưng vẫn có liên quan, hơn nữa còn ảnh hưởng đến công việc của mọi người.
Thư Tâm cúi đầu, vừa định tự kiểm điểm bản thân một cách thành khẩn nhất với Boss để được hưởng khoan hồng thì đột nhiên một tờ giấy khiến người ta nhìn mà đỏ mắt xuất hiện ngay trước mặt. Thư Tâm kinh ngạc ngẩng đầu đã thấy Boss bình tĩnh đẩy gọng kính viền vàng mới tinh rồi thản nhiên nói:
- Đây là chi phiếu một vạn tệ.
Thấy Thư Tâm vẫn sững sờ, Boss khẽ hỏi lại:
- Không đủ?
Thư Tâm vội vàng nói:
- Đủ rồi, đủ rồi
Vội vươn tay nhận lấy, vừa ngại ngùng vừa cảm động nhìn Boss mà cảm ơn. Boss hơi quay mặt đi:
- Sẽ trừ vào tiền lương của em
Thư Tâm mỉm cười thật tươi, hai má lúm đồng tiền hiện rõ:
- Dù là thế thì vẫn cảm ơi Boss nhiều!
Sau đó quay đầu, cao ngạo vứt tờ chi phiếu cho bà Trần. (Hự, dù sao cũng thấy hơi phản cảm với hành động này của Thư Tâm sao á)
Theo tờ chi phiếu bay bay xuống, Thư Tâm kiêu ngạo mà lạnh lùng nói:
- Đây là ngân phiếu một vạn tệ, lúc nào đến ngân hàng rút tiền thì nhớ gọi điện thoại cho tôi. Coi như là trả cho năm năm vất vả của con cô. Nhà là của tôi.
Thư Tâm nói rất phóng khoáng.
Nhưng chính cô cũng không ý thức được, cũng vì có Boss đứng sau khiến cô cảm thấy tin cậy nên mới có thể thoải mái nói ra những lời đầy khí thế như vậy.
Vì thế cũng không thể thấy được Boss đứng đằng sau hơi nhếch miệng cười và cách đó không xa, cô thư ký đang mỉm cười theo dõi mọi việc.