Hiển nhiên, Trần Gia Lạc còn chưa bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, không ôm vai Tạ Hồng Anh lắc lắc mà cũng không vội bế Tạ Hồng Anh lên xe đưa đến bệnh viện mà còn không ngừng trấn an Tạ Hồng Anh đang rên hừ hừ. Dỗ dành nửa ngày, cuối cùng Tạ Hồng Anh cũng hừ hừ ngồi dậy. Nhưng ánh mắt nhìn Vương Hiểu Hân và Ngưu Nhị trông không mấy tốt đẹp.
Sau đó, Trần Gia Lạc đột nhiên đứng lên.
Vương Hiểu Hân đang cắn móng tay vốn được làm rất cầu kì, vắt óc nghĩ nên nói đỡ Ngưu Nhị thế nào, vốn không đề phòng nên bị động tác bất ngờ này của Trần Gia Lạc làm cho hoảng sợ, ngã phệt xuống đất. Ngưu Nhị vội đi đến đỡ cô lên, thấy lòng bàn tay cô bị trầy xước một mảng lớn thì không khỏi có chút đau lòng. Sự tức giận trong lòng vì Vương Hiểu Hân không hiểu chuyện giờ cũng như tan biến. Nhưng bên kia, Tạ Hồng Anh nhìn thấy, mắt lợn trợn tròn lên, tay chỉ chỉ vầ “gian phu” trong suy nghĩ của mình mà nói không nên lời. Hoặc cũng có thể là vì ngại trước mặt nhiều người, không muốn Trần Gia Lạc mất mặt.
Lần này Trần Gia Lạc thật sự tức giận.
Anh lớn như vậy, Tạ Hồng Anh chính là trời của anh, là thân nhân duy nhất của anh. Những tiếng kêu đau của Tạ Hồng Anh vào tai Trần Gia Lạc không khác gì như bom nổ. Trần Gia Lạc sao còn nghĩ được nhiều? Lúc này lòng anh chỉ là sự khủng hoảng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một suy nghĩ: Nếu như…Nếu như mẹ mất… Anh phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Chỉ nghĩ như vậy thôi mà mắt Trần Gia Lạc đã đỏ ngầu lên, thậm chí còn hơi lồi ra ngoài, hiển nhiên là tâm tình cực kì kích động, mạch máu không chịu được áp lực nên sung huyết, sưng lên.
Bảo vệ vội tới kể lại đầu đuôi cũng bị vẻ mặt như trâu điên của Trần Gia Lạc làm cho hoảng sợ, lí nhí vài câu rồi cười cười nói:
- Trần tiên sinh, chúng tôi đã gọi 120, xe cứu thương sẽ đến ngay đây, anh đừng lo lắng!
Không ngờ Trần Gia Lạc đang tức giận lại quay phắt lại, trừng mắt nhìn anh ta rồi chất vấn liên tiếp:
- Đừng lo lắng? Sao có thể không lo? Mẹ tôi bị thương thành ra thế này, anh còn bảo tôi đừng lo? Anh làm bảo vệ kiểu gì thế? Nếu các người không vô trách nhiệm, để cho những người linh tinh này đi vào thì mẹ tôi sao lại bị thương thế này?
Đầu óc anh ta cũng chưa hỏng, liếc mắt có thể nhìn ra Ngưu Nhị không phải là người ở chung cư này, lại thấy ánh mắt xấu hổ của Ngưu Nhị nhìn Tạ Hồng Anh nên đem mọi tội đổ hết lên đầu Ngưu Nhị.
Bảo vệ thấy thái độ của Trần Gia Lạc, sắc mặt cũng trở nên khó coi, lại liếc nhìn Tạ Hồng Anh, không nhịn được bĩu môi, thầm nghĩ: Nhìn bà ta như thế mà còn rên rỉ mãi, còn đi lườm người, thương nặng đến đâu chứ?
Vì vậy không nể mặt nói:
- Trần tiên sinh, khi nãy anh không ở đây không biết tình huống nhưng vừa rồi rất nhiều người cũng thấy, không phải chúng tôi để người khác tùy tiện đi vào, là mẹ anh tùy tiện cầm chổi đánh người. Trách nhiệm thuộc về ai, xin anh nghĩ cho kĩ.
Chi phí bảo vệ của Thanh Hà uyển đắt hơn những chỗ khác nhiều, bảo vệ ở đây đương nhiên cũng tốt hơn những chỗ khác. Nơi khác bảo vệ chỉ cần là đàn ông khỏe mạnh, lực lưỡng là được nhưng Thanh Hà uyển còn yêu cầu cả bằng tốt nghiệp phổ thông, cho nên nói chuyện cũng rất gãy gọn.
Thực ra cũng là Trần Gia Lạc bị lửa giận làm cho mê muội. Bình thường vốn chỉ coi những người này là người gác cổng, cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, luôn không coi ra gì. Nhưng anh ta không ngờ, cuộc xung đột khi nãy, tuy rất nhiều người thấy được nhưng tận mắt quan sát chi tiết thực ra lại chỉ có bốn người: Vương Hiểu Hân, Tạ Hồng Anh, Ngưu Nhị và cả bảo vệ ca trực đó.
Mà Tạ Hồng Anh và Ngưu Nhị là người trong cuộc nên lời nói của Vương Hiểu Hân và bảo vệ mới mang tính quyết định.
Vốn dĩ nếu như đòi bồi thường, giữa Ngưu Nhị và Trần Gia Lạc, bảo vệ đương nhiên sẽ nói đỡ cho người của Thanh Hà uyển, đáng tiếc Trần Gia Lạc vừa đến đã đắc tội với người, giờ chỉ sợ đám bảo vệ sớm đã đứng qua phía Ngưu Nhị, lòng thầm mắng Tạ Hồng Anh đáng đời cũng nên.
- Đánh người?
Trần Gia Lạc thoáng sửng sốt rồi cúi đầu nhìn Tạ Hồng Anh.
Tạ Hồng Anh vừa thấy tình thế không đúng, cũng đành phải cố, lập tức kêu khóc:
- Đánh chết người! Bắt nạt bà cụ như tôi sao! Hắn ta… hắn ta… hắn ta rõ ràng đã dan díu với vợ con đấy Gia Lạc ơi! Cho dù hắn ta cao lớn nhưng mẹ phải liều mạng đánh chết nó! Gia Lạc à, sao số mẹ con ta lại khổ như vậy!
Trần Gia Lạc hoảng hốt, vội ngồi xổm xuống nắm tay Tạ Hồng Anh, không để bà cử động thêm nữa:
Tạ Hồng Anh vùng vẫy hai cái, giãy không thoát lại đành ngửa đầu khóc:
- Ôi trời ơi! Đây chẳng phải là đang bắt nạt cô nhi quả phụ sao?
Bà gào thét rất lớn, rất thương tâm, nước mắt theo khóe mắt bự phấn chảy dài khiến Trần Gia Lạc đau lòng, vội ôm bà vào lòng, vỗ vỗ lưng cho bà.
Những người vây xem đều cay mày rời đi.
Bọn họ cũng không phải là người tò mò, cũng càng hiểu đạo lý bo bo giữ mình nên đều tránh đi. Nhưng vẫn có mấy người rảnh rỗi đứng từ xa nhìn lại.
Có Trần Gia Lạc ở bên, Tạ Hồng Anh càng thêm quá đà, bà để mặt Trần Gia Lạc ôm rồi còn thêm mắm dặm muối mắng mấy người bên cạnh một hồi.
Vương Hiểu Hân nghe sắc mặt càng ngày càng khó coi, mấy lần không nhịn được định bước lên nhưng đều bị Ngưu Nhị kéo lại. Vương Hiểu Hân nổi giận, giãy ra khỏi tay Ngưu Nhị:
- Anh buông ra! Anh… Anh đúng là không có tiền đồ! Anh có phải là đàn ông không! Cút ngay!
Tạ Hồng Anh thấy vậy, vênh cằm hừ một tiếng.
Theo lời Tạ Hồng Anh nói thì lại biến thành ban ngày ban mặt, bà chính mắt nhìn thấy Vương Hiểu Hân và Ngưu Nhị đang mắt qua mày lại không thể chịu nổi mà bà đương nhiên không thể chịu nổi, muốn đòi lại công bằng cho con mà thôi, lại bị Ngưu Nhị ỷ mạnh đẩy xuống đất bị gẫy chân.
Mắt thấy Trần Gia Lạc vẫn không ngừng dỗ dành Tạ Hồng Anh, vẻ mặt càng ngày càng lạnh, Vương Hiểu Hân nghiến răng dẫm chân Ngưu Nhị, trong nháy mắt Ngưu Nhị bị đau buông tay. Người con gái vẫn luôn ngoan ngoãn như thỏ non lần đầu tiên đứng trước mặt Trần Gia Lạc, giận dữ nhìn anh.
Vương Hiểu Hân chỉ vào Tạ Hồng Anh nhưng mắt lại nhìn Trần Gia Lạc chằm chằm:
- Trần Gia Lạc, anh có tin em không? Anh có tin em và Ngưu Nhị vốn chẳng có gì cả? Anh có tin những lời mẹ anh nói là bịa đặt không?
- Đúng là đồ không biết xấu hổ! Cô còn dám mở miệng! Nếu không nể cái bụng của cô thì tôi đã bảo con trai tôi bỏ cô rồi!
Tạ Hồng Anh bị Vương Hiểu Hân chỉ vào mặt mà đỏ bừng, cũng mặc kệ đau đớn, Trần Gia Lạc còn chưa kịp phản ứng thì đã lồm cồm bò dậy, chỉ vào Vương Hiểu Hân mắng lớn, sau đó lại nhe răng kêu đau. Thực ra bà ngã đau chỉ có điều không nghiêm trọng như mọi người nghĩ, có điều vừa nhảy lên chửi đồng thì lại đau thật!
Vương Hiểu Hân mặc kệ bà, cô vẫn nhìn chằm chằm Trần Gia Lạc. Trần Gia Lạc lại gạt tay cô đi.
Tay Vương Hiểu Hân đỏ ửng lên, trong nháy mắt, Vương Hiểu Hân đã nước mắt lưng tròng, hoàn toàn khác với những giọt nước mắt giả bộ trước kia. Dù sao bất kể cô lăn lộn trong xã hội bao lâu, bất kể có dùng thân thể mình đánh đổi lấy điều gì thì nói cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô gái 20 tuổi mà thôi. Nói cho cùng, cũng chỉ là vì động lòng với Trần Gia Lạc mà thôi!
Trước kia chỉ là giao dịch, chỉ có lần này, cô quyết tâm làm tổn thương một người phụ nữ khác cũng chỉ để giành lấy người đàn ông này!
Đây cũng là giấc mộng thiếu nữ của cô, cũng giống như giấc mơ thoát khỏi thị trấn nghèo năm nào. Người đàn ông dịu dàng, vòm ngực ấm áp, cẩn thận che chở. Trần Gia Lạc đã từng cho cô thấy được tất cả những điều này. Giống như bạch mã hoàng tử mà mỗi cô gái đều mong chờ.
Nhưng, cô đã phải trả giá cho sai lầm này.
Trước đây, cô cũng không hiểu gì về gia đình Trần Gia Lạc, chỉ biết mơ hồ nhưng lại không hề để ý. Cô nghĩ, điều đó chỉ là thứ yếu, giờ Trần Gia Lạc rất tốt, có công việc ổn định, thu nhập cao, tiền đồ rộng mở, còn có sự dịu dàng khiến cô mê muội.
Cô nghĩ, những chuyện quá khứ không hay đã qua, chẳng liên quan gì đến hiện tại. Cô cũng không cần so đo.
Nhưng cô lại không ngờ, quá khứ đó sớm đã cắm rễ trong lòng Trần Gia Lạc, đâu thể biến mất được.
Cả người Vương Hiểu Hân run lên, đứng bất động trước mặt Trần Gia Lạc.
Ngưu Nhị có chút sốt ruột, cũng bất chấp tị hiềm, ngón tay thô ráp không ngừng lau đi nước mắt trên mặt Vương Hiểu Hân, vụng về an ủi cô nhưng có thế nào cũng không thể khiến nước mắt ngừng rơi.
Vương Hiểu Hân nhìn mặt Trần Gia Lạc tối sầm lại, mất hết can đảm, nghiến răng nói:
- Trần Gia Lạc, trong lòng anh rốt cuộc em là gì? Em biết anh yêu Thư Tâm, chỉ là có lỗi với Thư Tâm chẳng lẽ không phải là anh? Tại sao anh lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em!
Trần Gia Lạc gầm lên, vung tay định tát Vương Hiểu Hân, Vương Hiểu Hân không tự chủ được lui về phía sau một bước, nhưng ngay sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Trần Gia Lạc, không hề nao núng.
Sau đó, Trần Gia Lạc tay bị Ngưu Nhị bắt được.
Vương Hiểu Hân vừa ra sức lau nước mắt trên mặt, vừa gượng cười:
- Em nghĩ, anh yêu Thư Tâm thì cứ yêu, em đối tốt với anh, quan tâm, chăm sóc anh, hiếu thuận với mẹ anh, rồi sẽ có ngày anh nhận ra điểm tốt của em. Chỉ là, đã lâu như vậy mà anh đối xử với em thế nào? Anh mắng mỏ em! Mẹ anh quản em như quản tù! Anh vốn không nhìn tới em, trong mắt bà ấy cũng chỉ là cái bụng của em! Em thì là cái gì? Trần Gia Lạc, chính anh nói sẽ lấy em! Là chính anh nói nên em mới đi tìm Thư Tâm, anh đừng muốn phủi sạch trách nhiệm!
Vương Hiểu Hân nói đến khàn cả giọng. Trần Gia Lạc quát lại:
- Không thể nào!
Nhưng Vương Hiểu Hân lại ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười rất động lòng người, sắc mặt Trần Gia Lạc dần trắng bệch đi.
Mà Ngưu Nhị đứng bên cạnh gần như đã bóp nát cổ tay Trần Gia Lạc.