Cầm Thú Đại Chiến

Chương 57



Mùa hè này, công ty AC gần như là bận rộn từ trên xuống dưới, nhưng dù bận rộn như vậy thì mọi người vẫn cười vui vẻ, đầy tin tưởng. Bởi vậy có thể nhìn ra Trác Lăng Vân có khả năng lãnh đạo, khống chế công ty cỡ nào. Dù sao cam kết của Trác Lăng Vân với công ty có thực hiện được hay không về cơ bản đều dựa vào mấy tháng này.

Nghĩ đến kì tích sẽ được tạo ra bởi chính mình, nghĩ đến túi tiền lớn dần, ai nấy đều vừa vội vã vừa hưng phấn.

Trác Lăng Vân đứng ở trên nhìn xuống, cũng kìm lòng không đậu mỉm cười, sau đó vỗ tay hai cái thì mới dừng được mọi người đang làm việc như chong chóng.

Ánh mắt của mọi người khiến Trác Lăng Vân bị hấp dẫn, ai cũng không ngờ Boss luôn nghiêm túc lại có thể vui đùa, tâm tình đám đông vừa mới kiềm chế lại giờ lại sôi sục.

Lại thấy Boss đẩy đẩy gọng kính, nghiêm túc nói:

- Mọi người đừng khẩn trương, mặc kệ thành tích quý này thế nào, tiền thưởng của mọi người cũng sẽ không ít, hoàn toàn đủ để cả nhà chi tiêu trong mấy ngày nghỉ.

Mọi người cùng cười vang, mấy người vốn tăng ca suốt mấy ngày qua cũng bị hai chữ “tiền thưởng” kích thích, thậm chí có mấy cậu trẻ tuổi bắt đầu xôn xao.

Trong ánh mắt trông chờ của mọi người, trưởng phòng tài vụ được hoan nghênh nhất quả nhiên cười dịu dàng bước lên, đưa một xấp phong bì đã chuẩn bị trước cho Boss, sau đó Boss đưa cho giám đốc từng bộ phận.

Boss nhìn mọi người, chân thành nói:

- Chắc hẳn mọi người cũng biết cam kết của tôi với tổng công ty, nếu không làm được chắc tôi cũng không cần ở lại AC nữa nhưng lại liên lụy mọi người phải liều mạng theo tôi, thật sự rất áy náy. Tiền thưởng tôi đã xin ứng trước, mặc kệ cuối cùng thành tích có đạt được như mong muốn không thì vẫn cảm ơn mọi người trước.

Mọi người ngẩn người, lại nghe Boss tiếp tục nói:

- Đương nhiên, nếu thành tích cuối cùng vượt qua thành tích mong muốn thì sẽ có thể bổ sung nữa. Mọi người cố gắng nhé!

Một câu nói thản nhiên, tràn ngập sự tự tin lập tức trấn áp sự bất an vừa nhen nhóm trong lòng mọi người. Tất cả mọi người mắt không chớp nhìn chằm chằm vào những phong bì to to chứa những phong bì nho nhỏ bên trong. Vì vậy, ngoại trừ cô thư ký Misha luôn tận tâm thì không ai phát hiện lúc Boss đưa phong bì cho Thư Tâm lén đánh mắt với cô.

Cô thư ký thở dài một hơi, quay mặt đi, mỉm cười.

Chỉ có cô mới biết, Boss vì cam kết với tổng bộ, vì món tiền thưởng trước mắt này mà phải chịu bao nhiêu áp lực. Nhưng nhìn không khí trước mắt chẳng ai có thể ngờ được.

Không thể không nói, Boss rất có khả năng dẫn dắt không khí và khống chế lòng người. Mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, ít nhất, địa vị của Boss ở công ty trong lòng mọi người sẽ không thể thay đổi.

Quý bận rộn nhất năm cuối cùng cũng kết thúc trong sự chờ mong và bất an của mọi người. Bận rộn hồi lâu, AC luôn có lệ sẽ cho mọi người nghỉ ngơi một tuần. Đương nhiên là để mọi người được thư giãn, chuẩn bị tiếp tục liều mạng cho quý sau.

Nhưng giờ Boss đã lén đổi tên ngày nghỉ thành “kì nghỉ thư thái” (Thư Tâm cũng có nghĩa là thư thái). Nghiêng đầu nhìn Thư Tâm ngồi cạnh mình, Boss lập tức cảm thấy tên thật xứng với người.

Vì vậy, ngày nghỉ đầu tiên, Boss dẫn bạn gái đến Tây An nghỉ ngơi, thả lỏng bản thân.

Tốt xấu gì Thư Tâm cũng xuất thân từ khoa văn, từ nhỏ lại được sự hun đúc của mẹ nên càng thêm yêu mến cố đô 6 triều đại này. Nhưng nếu như là cố đô với vô số đồ ăn ngon thì càng khiến người ta yêu mến hơn.

Thư Tâm ăn mặc thoải mái ra trận, ném ba lô nhỏ lên giường khách sạn rồi vui vẻ kéo rèm ra, sau đó nhìn vào ánh mắt đang cười của Boss, chắp tay sau lưng đi dạo qua một vòng rồi đẩy người đàn ông đang dần biến sắc ra ngoài.

Một phút sau, Thư Tâm mở cửa đã thấy Boss vẫn nắm chặt thanh kẹo cao su, đen mặt đứng ở cửa ra vào, đến tư thế cũng không thay đổi.

Thư Tâm phì cười sau đó vội nhìn lại, ra vẻ kinh ngạc rồi lấy trong túi quần một tờ giấy in từ trên mạng ghi kín chữ với tiêu đề “Du lịch Tây An”, đắc ý nhìn Boss:

- Ơ, không phải nói một miếng kẹo cao su là có thể hối lộ người phục vụ khách sạn đáng yêu sau đó tìm được cửa hàng tạp hóa lâu đời sao? Ngay cả Boss em còn đưa ra ngoài rồi mà sao vẫn không được?

Cuối cùng còn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thối thối của Boss, ra vẻ vô tội nháy mắt.

Từ sau lần nói chuyện cởi mở đó, tuy vẫn không công khai ở công ty nhưng Thư Tâm cũng bắt đầu coi Boss là một người bạn trai bình thường, đôi khi cũng trêu đùa, đôi khi còn bắt nạt. Giờ xem ra, hiệu quả có vẻ không tệ.

Boss lập tức bị Thư Tâm trêu chọc cho cáu, nắm chặt tay Thư Tâm rồi kéo Thư Tâm đi ra ngoài. Thư Tâm lảo đảo chạy theo, miệng kêu oai oái:

- Boss, anh chậm một chút! Này! Đang coi thường em chân ngắn hơn anh chứ gì?

Một cô nhân viên khách sạn đi ngang qua cười với Thư Tâm:

- Chào mừng đến với Tây An! Cho dù không có kẹo cao su thì tôi vẫn có thể chỉ đường đến cửa hàng tạp hóa chuyên bán đồ cổ cho!

Mặt Thư Tâm đỏ bừng lên, cúi đầu đi theo Boss.

Dường như Boss chẳng hề xa lạ gì với thành phố này, rẽ trái rẽ phải đã dẫn Thư Tâm đến một cửa hàng trông rất lâu đời, chưa đợi Thư Tâm nhìn rõ dòng chữ trên tấm biển sơn son đã kéo Thư Tâm đi vào.

Bàn ghế của cửa hàng hiển nhiên đã sử dụng rất nhiều năm, mặt bàn bóng loáng biểu hiện rõ dấu vết của thời gian.

Trong cửa hàng tiếng người ầm ầm, gần như có thể nghe được rất nhiều thứ tiếng. Đương nhiên, giọng nói bản địa của người bán hàng là đặc sắc nhất.

Thư Tâm kinh ngạc nhìn Boss, Boss ho khan hai tiếng rồi đắc ý gọi hai bát thịt dê và bánh bao không nhân.

Thư Tâm nhìn trộm chiếc bánh bao chay trông vừa nhẵn vừa cứng, vội nhân lúc Boss không chú ý, lén lấy cẩm nang “Du lịch Tây An” bị đối phương khinh bỉ ra nhìn sau đó mới ngồi thẳng người nhìn lại những chiếc bánh kia, sau đó bắt đầu cắt bánh ra.

Đối diện, Boss nhìn rồi cười cười, cúi đầu chậm rãi chuẩn bị ăn.

Nhưng trong cửa hàng rất nhiều người, Thư Tâm thực sự không thể không biết xấu hổ mà ăn quá lâu được, chỉ ăn hơn nửa thì đã để phục vụ dọn đi. Nhưng không ngờ, phục vụ lại bưng lên một bát canh to bự.

Thư Tâm há hốc mồm.

Bên kia, lúc này Boss mới chậm rãi tiêu diệt hết bát lớn trước mặt, chậm rãi nói:

- Sức ăn của em cũng không tệ, có thể ăn gần hết được. À, quên không nói cho em, súp này đều là làm theo số lượng khi nãy em ăn đó.

Thư Tâm tức tối cúi đầu, lòng thì đang gào khóc: Thì ra Boss thù dai như vậy! Quá đen tối! Cô chỉ muốn bán chút nhan sắc của Boss thôi mà… một chút thôi…

So với món ăn trước, món mới này thực sự khiến Thư Tâm ăn đến muốn nuốt luôn lưỡi vào. Rất nhanh, bụng Thư Tâm đã căng phông lên, không thể không ôm bụng lớn tiếng khen ngợi người Tây An hào phóng:

- Bát to thật, Boss, em sắp không thở được rồi.

Sau đó cẩn thận đứng lên, chậm rãi bước đi, chậm rãi nói:

- Chúng ta đi đâu bây giờ?

Boss liếc nhìn cô, nhìn cái bụng không thể xẹp lại của Thư Tâm, lắc lắc đầu nói:

- Đi đâu cũng được, anh nghĩ đi vài vòng cho cái bụng của em xẹp lại rồi tính.

Thư Tâm xấu hổ, ôm bụng định phản đối nhưng không ngờ lại ợ ra một tiếng. Thư Tâm cảm thấy bụng nhói lên một cái, chỉ đành đau khổ ôm bụng, chấp nhận ánh nhìn chế nhạo của nhân viên phục vụ, dưới sự che chở của Boss, chậm rãi đi ra ngoài.

Sau lưng lập tức truyền đến tiếng chủ quán vui vẻ kéo dài giọng bằng tiếng phổ thông không đúng chuẩn:

- Hai vị đi thong thả, lần sau lại đến…

Thư Tâm đau khổ nghĩ thầm: Ôi, đau quá… Hình như ăn hơi no.

Boss mỉm cười nhìn Thư Tâm, lại đẩy kính mắt, cố ý hỏi:

- Còn muốn ăn gì nữa không?

Thư Tâm cúi đầu, ra sức lắc đầu:

- Không, chúng ta đi dạo đi!

- À, nói vậy là sẽ do anh dẫn dường?

Đương nhiên Thư Tâm không phản đối, cứ như vậy mà bước theo sau Boss, trong lòng không ngừng gào thét: Có nên mua thuốc tiêu hóa không? Có nên mua không?

Trên đường, những biển hiệu dần sáng đèn, ca sĩ nghiệp dư đầu đường đang hát, không ít trẻ con vây quanh vỗ tay khen ngợi.

Thành thị cổ mang theo ý vị đặc biệt, như là một nửa đang chìm trong quá khứ huy hoàng, một nửa lại đang dẫn đầu thời đại vậy, có sự va chạm mạnh với nhau khiếp lớp bụi lịch sử như bay lên. Rất động lòng người.

Thư Tâm lưu luyến trong cảm giác kì lạ này, theo Boss đi xuyên qua đám người đang rảo bước trong đêm, đôi khi sẽ nhỏ giọng nói chuyện với Boss, như sợ đánh thức cái gì đó.

Lúc nói chuyện, có đôi khi hai người kề sát nhau, hơi thở vấn vít, cảm giác như tâm hồn cũng hòa hợp.

Vẻ mặt Boss càng dịu dàng, tay khoác lên vai Thư Tâm, tay kia đúc trong túi quần, dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn trong túi.

Rất ít khi anh ăn mặc thoải mái như vậy, quần jean xanh đậm, trong mặc áo ba lỗ, áo ngoài buông vài cúc, có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc. Còn cả chiếc bùa vừa lấy trên cổ, thực ra cũng chẳng đáng tiền mấy, khi nãy Thư Tâm nhìn thấy ở bên đường, cố ý trêu nên mua bắt anh đeo, nhìn kĩ còn chẳng hiểu là cái gì nữa.

Anh chỉ có thể nhìn Thư Tâm làm càn, nhìn Thư Tâm cười, phản đối đôi câu rồi đã bị vẻ tươi cười của Thư Tâm thu phục.

Đời người có mấy ai gặp được người khiến bạn cam tâm tình nguyện chịu thua như vậy. Gặp được đã là rất may mắn rồi, như anh vậy.

Đi hơn một tiếng, thấy chiếc bụng căng tròn của Thư Tâm cuối cùng cũng tiêu đi, Thư Tâm không nhịn được sự vui mừng. Hai người đều đeo giầy thoải mái, cũng không thấy đau chân nhưng cô gái ngốc Thư Tâm lúc này mới ngẩng đầu, nhìn lại chỗ mình đang đi, nghi hoặc nhìn Boss:

- Viện bảo tàng? Giờ chúng ta đến đây làm gì? Đã đóng cửa rồi mà.

Boss vén tóc mai cho Thư Tâm, bóng đêm khiến khuôn mặt góc cạnh của anh trở nên thật dịu dàng:

- Ừm, chúng ta không đến thăm quan, chúng ta đi gặp người.

- Người?

Thư Tâm kinh ngạc nháy mắt vài lần, đột nhiên cảm thấy gió lạnh nổi lên tứ phía, lưng lạnh toát, người nổi da gà.

Cuối cùng Boss cũng nhận ra vẻ kì quái của Thư Tâm, không khỏi sửng sốt:

- Mẹ chưa nói cho em?

Thư Tâm nháy nháy mắt, sợ hãi rúc vào lòng Boss, ôm chặt eo Boss, vòng eo săn chắc khiến Thư Tâm không nhịn được ăn đậu hũ một chút rồi mới ngẩng đầu hỏi:

- Nói cái gì?

Boss ảo não vỗ vỗ trán, không nhịn được khẽ rên rỉ:

- Nói với em là sẽ đi gặp cha mẹ anh!

Thư Tâm há hốc miệng, nửa ngày sau mới hốt hảng:

- Không phải chứ? Em bây giờ? Em đâu có chuẩn bị gì?

Nói xong vội xòe bàn tay rỗng của mình lên, lúc này mới phát hiện không rỗng tí nào, vừa rồi đi dạo lâu như vậy mua rất nhiều đồ, chỉ là… đều là đồ không đáng tiền.

Boss quay qua một bên khẽ nói:

- Anh nghĩ em không cần phải lo lắng đâu.

Thư Tâm như sắp khóc, nắm chặt áo Boss:

- Sao có thể? Em lo muốn chết! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Boss thương cảm vuốt vuốt tóc cô:

- Lo cũng chẳng làm được gì cả, em đã đến đây rồi.

Nói xong, bĩu bĩu môi, Thư Tâm nhìn theo mắt anh lại thấy một người đang vội vàng đi tới, miệng thì la hét:

- Ai dà, con trai, cuối cùng cũng dẫn con dâu đến ra mắt rồi à?

Người đó đến gần Thư Tâm mới nhìn rõ, đó là một người đàn ông tuổi trung niên, quần áo lấm lem bụi, tóc cắt ngắn cũn, người mặc quần áo lao động.

Có lẽ vì thường phải làm việc bên ngoài, nhìn ông trông lớn hơn tuổi thật một chút nhưng nụ cười chân thành của ông khiến Thư Tâm bớt lo lắng hơn rất nhiều. Nhưng nghĩ đây là cha của Boss thì tim lại đập thình thịch.

Boss bất đắc dĩ gọi một tiếng:

- Cha… Cha thế này…

Ông Trác lườm con:

- Á á, mày chê bố mày à con? Bố với mẹ mày đang bận rộn lắm, có mấy thứ đồ văn vật quan trọng cần tu sửa, mọi người đều rất bận. Nếu không phải vì để xem vợ mày thì mày nghĩ bố mẹ sẽ chịu gặp mày sao?

Boss xấu hổ bước ra phía sau một bước, kéo Thư Tâm đang lo lắng ra nói:

- Cha, đây là Thư Tâm, con đã nói với cha mẹ rồi đó.

Thư Tâm vội cúi đầu, vừa xấu hổ vừa lo lắng chào:

- Cháu chào bác Trác.

Ông Trác vội cười híp cả mắt lại:

- Ôi, khéo quá! Đừng đứng ở đây nữa, mau theo bác vào nhà, mẹ nó chắc cũng sắp về. Chúng ta vào nhà đợi bà ấy đi!

Mà bên kia, nhà Thư Thư, bà Thư đang cùng ông Thư ngồi bên giường, vừa xem TV vừa thêu tranh chữ thập, thêu được một lúc thì bà khều khều ông, nói:

- Lúc này Thư Thư chắc đã đi gặp ông bà Trác rồi đúng không? Không biết Thư Thư có lo lắng không?

Ông Thư đang chăm chú xem bóng đá, đáp:

- Lo cái gì chứ! Không phải bà nói để thằng bé Lăng Vân nói trước với Thư Thư rồi sao?

Bà Thư gật đầu, lại tiếp tục thêu:

- Đúng thế, tôi cũng không nói cho nó, bằng không tôi sợ nó sẽ không đến Tây An với Lăng Vân. Chẳng phải Lăng Vân đã nói rồi sao? Cha mẹ thằng bé quanh năm suốt tháng bôn ba khắp nơi, khó có khi gặp nhau được một lần. Bỏ lỡ cũng không hay.

Ông Thư hừ một tiếng, nói:

- Thật sao? Nhưng mà con gái tôi mà nhát gan thế sao?

Bà Thư cười không đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.