Cầm Thú Đại Chiến

Chương 60



Boss lặng lẽ liếc nhìn Thư Tâm, khóe miệng khẽ cong cong, tay thoải mái cởi cúc áo, sau vài tiếng tách tách nho nhỏ thì không chút do dự chuẩn bị cởi thắt lưng.

Bên tai có một tiếng thở mạnh khiến Boss vui mừng nhưng giọng Thư Tâm còn cao hơn:

- Chờ đã! Boss không tắm rửa sao?

Ngón tay đặt trên thắt lưng của Boss hạ xuống, giương mắt nhìn Thư Tâm, đối phương đã vội cúi đầu nhưng lông mi đang run lên không ngừng.

Boss có phần buồn bực nhìn thoáng qua thân hình của mình, rõ ràng rất được sao cô lại không tỏ vẻ gì? Chỉ nói:

- Đã tắm rồi, lúc em nói chuyện với mẹ ấy!

Người đàn ông này quá giảo hoạt, dùng từ “mẹ” chứ không phải là “mẹ của anh”.

Khóe miệng Thư Tâm co lại, lầm bẩm:

- Tốc độ nhanh thật!

Tai lại đỏ rực lên.

Thư Tâm xoay người, tỏ vẻ bình tĩnh cầm quần áo, khẽ gật đầu với Boss:

- Thế thì em đi tắm đây.

Boss cười cười nói: “Được” rồi dừng lại một chút, chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ ý Thư Thư vốn là… để anh và em cùng tắm sao?

- Tuyệt đối không có chuyện này!

Thư Tâm lảo đảo suýt ngã, nghiến răng đáp trả rồi dùng sức mở cửa nhưng lại nhớ lại ông bà Trác ở cách vách đã ngủ nên lại vội nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng, Boss tiếc nuối tự đánh giá lại cơ thể mình, thực sự là không tồi mà! Nếu tắm chung chắc Thư Tâm sẽ phát hiện ra chứ? (Đây không phải cầm thú thì đâu là cầm thú???)

Nhưng không thiếu cơ hội, cho dù thiếu cũng có thể tự sáng tạo ra!

Vì vậy, Boss thoải mái ném đồ ngủ mẹ đã chuẩn bị vào trong tủ, lanh lẹ thay đồ, nằm dựa đầu vào thành giường, lấy chăn che lên, vừa đọc sách vừa nhìn ra cửa.

Trong phòng tắm, mặt Thư Tâm bị hơi nước bốc lên lại càng hồng nhuận.

Cũng không biết chủ nhân căn hộ này là ai, rõ ràng phòng tắm đặt cái gương to như vậy, hơi nước đã phủ mờ mà vẫn có thể soi ra cơ thể cô.

Miệng Thư Tâm giật giật nghĩ thầm: “Chưa biết chừng tên Thẩm Ngọc tự kỉ sẽ thích loại nhà tắm này”. Lúc sau, hơi nước càng nhiều, những giọt nước như nước mắt tích tụ lại rồi trượt xuống khiến cho tấm gương vốn mờ ảo lại trở nên rõ ràng.

Thư Tâm nhìn nhìn rồi chần chừ.

Có lẽ vì đã kết hôn, lại từng bị xẩy thai vài lần, lúc đó cũng cố ý rèn luyện cơ thể nên dáng người Thư Tâm vẫn rất được, dần bớt sự trẻ trung mà lại tăng thêm vài phần thành thục.

Thư Tâm kiễng chân kiểm tra khóa cửa rồi mới đi đến trước gương.

Ừm, tuy 32C thì chưa đủ nhưng thế này đã là rất được rồi, vẫn rất xứng với những mỹ từ như tròn đầy, căng mọng. Lần trước gặp Hiểu Hiểu, bà mẹ đúng chuẩn này còn kéo cô qua một bên xem xét cẩn thận, sau đó tặc lưỡi khen: “Đúng là lớn hơn nhiều, mình thích ngực quả lê lắm, thật đáng ghen tỵ”. Sau đó còn đâm vào ngực Thư Tâm hỏi: “Này, Thư Thư, làm thế nào được thế này? Nói cho mình biết đi, có cần chồng giúp đỡ không?”

Cô xấu hổ nhìn mọi người đằng xa, nhưng mà… lòng cũng có chút cao hứng. Đừng cười, cô sinh viên cúp ngực chỉ dao động khoảng A,B giờ được như vậy thực sự rất đáng để vui mà.

Thư Tâm có chút xẩu hổ rồi lại có chút kiêu ngạo mà lau đi hơi nước trên gương, chưa được hai cái thì đã vội dừng lại. Nhớ lại lời Hiểu Hiểu nói lúc ấy, chỉ sợ cô ấy đã nhìn ra tâm ý của Boss dành cho mình.

Lúc ấy Hiểu Hiểu nói: “Thư Thư, quá khứ với Trần Gia Lạc cứ để nó trôi qua đi, có mấy câu, là bạn bè mình phải nói với cậu, cậu đừng ngại. Mình biết mặt cậu mỏng nhưng có một số thứ phải nhìn cho rõ, cậu lằng nhằng mình đánh cậu đó. Chuyện Vương Hiểu Hân mình cũng chỉ nghe cậu nói một chút. Chuyện khác mình không nói nhưng con bé đó có thể sử dụng vũ khí của mình để đạt được mục đích, thực ra mình cũng bội phục nó. Trên đời này muốn sống tốt thì đừng có lúc nào cũng ngại ngùng, biết chưa? Mặt dày một chút vào. Hơn nữa cậu nhìn lại xem, người như Trần Gia Lạc muốn gặp con gái xinh đẹp thì kiểu gì chả có, tre già măng mọc nhưng cậu chậm chạp thì sẽ còn được gì? Phụ nữ ấy à, rụt rè một chút thì được nhưng nếu quá mức rụt rè thì sẽ thành làm kiêu, không thuận mắt gì cả. Tình yêu và tình dục không hoàn toàn tách rời! Cho nên, sau này học hỏi Vương Hiểu Hân một chút, có đôi khi làm những việc không quá ảnh hưởng đến đại cục có khi lại tình thú đó!”

Lúc ấy Thư Tâm ngoài kinh ngạc thì cũng có chút suy nghĩ. Hiểu Hiểu càng cố gắng thuyết phục, cong miệng lên nói: “Cậu đừng tưởng chồng mình trông hiền lành là thế, có đôi lúc anh ấy còn cố ý để mình ghen nữa đó”.

Hiểu Hiểu nhìn vào mắt Thư Tâm rồi mới ngại ngùng vuốt vuốt tóc, có chút không vui: “Cậu cũng biết đó, anh ấy trông không đẹp trai nên trong lòng chắc luôn có chút tự tin, cho nên mình cũng cam tâm tình nguyện ghen. Không phải mình không tin anh ấy, ngay cả tâm tư của mình còn có thể nắm chắc thì chồng có là gì? Cho nên mình thấy có đôi khi ăn dấm chua, làm ồn ào lên, thay đổi không khí cũng chẳng có gì là không hay cả. Cậu xem, sĩ diện cái gì, so với đàn ông tốt thì sĩ diện đâu có quan trọng. Cậu đó, sau này cũng thoải mái một chút.

Thư Tâm hiểu, hiểu hơn bất kì ai. Hiểu Hiểu kiêu ngạo, là bạn thân cô rất rõ. Một cô gái xinh đẹp, xuất thân tốt, bên người không thiếu người theo đuổi, quá khứ ai khiến cô ấy không vui thì chính là tự tay cắt đứt đường sống. Chưa bao giờ thấy nữ vương kiêu ngạo lại chịu làm nũng đối phương như vậy.

Có lẽ, cái này là vì tình cảm của Hiểu Hiểu với những người kia không sâu. Chỉ là Thư Tâm hiểu rõ, chẳng phải Hiểu Hiểu chưa từng yêu ai. Cô từng thấy, chỉ một lần duy nhất, Hiểu Hiểu vì chia tay một người mà đã từng hút thuốc lá.

Lần đó, Hiểu Hiểu phát hiện người đó còn qua lại với người yêu cũ. Cô người yêu cũ kia nói, Hiểu Hiểu ỷ mình xinh đẹp cướp đi bạn trai của mình. Nhưng Thư Tâm tận mắt chứng kiến, là tự cậu kia theo đuổi Hiểu Hiểu, theo đuổi vài tháng trời.

Lần đó, ít nhiều Hiểu Hiểu cũng bị đau lòng, Thư Tâm ngồi cùng cô hồi lâu, Thư Tâm ngồi nhìn, nhìn làn khói xanh bay lên qua kẽ tay thon dài của Hiểu Hiểu.

Thư Thư từng hỏi cô, đã không nỡ thì vì sao còn chia tay? Vì sao đối phương đã cầu xin như vậy rồi mà cô vẫn không chịu quay đầu.

Thư Tâm nhớ, Hiểu Hiểu nói, tha thứ một lần thì sẽ có lần thứ hai, cô sẽ chẳng bao giờ coi nặng đàn ông hơn chính bản thân mình. Vì vậy, Thư Tâm hiểu Hiểu Hiểu rất cao ngạo. Cũng khó mà nói cho rõ, sau này Thư Tâm và Trần Gia Lạc chia tay nhanh như vậy có phải là bị ảnh hưởng từ những lời này hay không?

Chỉ là trước mặt chồng, Hiểu Hiểu kiêu ngạo như vậy cũng nguyện ý nhân nhượng. Cho nên Thư Tâm hiểu ý của cô, sĩ diện chẳng quan trọng bằng người đàn ông tốt. Không phải là nên dùng thủ đoạn, đùa bỡn với chồng mà là nhân nhượng.

Người tính trẻ con, luôn bị cha mẹ, bạn bè chiều cho kiêu ngạo, quá kiêu ngạo thì sẽ thành con nhím. Chỉ là cô có gai thì tôi cũng có gai. Bình thường tiếp xúc với nhau, mọi người đều giữ khoảng cách an toàn, những cái gai sẽ chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng đến khi hai người gắn kết thành một gia đình, tiếp xúc gần gũi thì chẳng phải là tự hại người hại mình?

Dùng gai nhọn để đâm người gần gũi nhất…

Cho nên mới cần thay đổi lẫn nhau.

Hiểu Hiểu nói: “Thư Thư, ưu điểm lớn nhất của cậu là dịu dàng nhưng đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của cậu. Cậu hay thẹn thùng như vậy, giống như con rùa đen rụt đầu, có buồn bực gì cũng chỉ giấu ở trong lòng, đến khi không nhịn nổi mới bùng phát. Nhưng đến lúc đó, có lẽ đã chẳng thể cứu vãn được nữa rồi. Như vậy không tốt”.

Đúng thế, như vậy không tốt, Boss đã dẫn cô về ra mắt cha mẹ, có thể nói hai bên coi như đã đồng ý, hơn nữa, đây là cha mẹ người ta sắp đặt như vậy, cô còn làm màu làm vẻ… Không thoải mái thì có khi nào bọn họ nghĩ cô đang tỏ vẻ?

Cô cũng chẳng phải là cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời…

Sau khi ly hôn, thực sự cô hay nghĩ về quá khứ, Trần Gia Lạc đã từng thích sự đơn thuần, ngại ngùng của mình, chỉ là về sau có đôi lần gần gũi Trần Gia Lạc thuận miệng phàn nàn, nói cô quá câu nệ. Lúc ấy cô còn chẳng để ý.

Cô không biết lúc ấy Trần Gia Lạc và Vương Hiểu Hân đã có quan hệ hay chưa, có phải là lòng đã có sự so sánh. Nhưng ý tứ của anh… chính là cô không hiểu tình thú đúng không?

Ưu điểm qua một thời gian cũng có thể biến thành khuyết điểm. Cô lại không phát hiện, không chuẩn bị nên cũng không chịu thay đổi…

Thư Tâm nhìn mình trong gương, nghiến răng rồi cầm vòi hoa sen phun nước lên gương, nhìn bóng người hiện rõ trong gương. Dù sao… dáng người Boss rất được nhưng cô cũng đâu có kém, sợ cái gì?

Thích thú cười cười, cô tin Boss không phải là loại người như vậy. Nếu Boss là người như thế thì cô cần gì phải ở bên anh.

Thư Tâm mặc đồ ngủ rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng tắm. Đàn ông mà, thấy bạn càng né tránh thì sẽ càng muốn trêu chọc! Tựa như lúc OOXX, gào to Yamate thực ra chính là mời gọi người ta mau nhào đến!

Đáng tiếc lý tưởng hào hùng của Thư Tâm không duy trì được lâu, vừa bước vào phòng đã tan ra. Bởi vì, đi vào, cô nhìn thấy dưới vầng sáng nhàn nhạt từ ánh đèn đầu giường, Boss phía trên không mặc gì, phía dưới đắp chăn mỏng đang đẩy mắt kính viền vàng nhìn qua, nụ cười ôn hòa đầy sức quyến rũ:

- Tắm xong rồi, chờ em đã lâu!

Sau đó gập sách lại.

Chờ em đã lâu…

Thư Tâm suýt ngã, vội vịn vào tường, lúc này mới chậm rãi đóng cửa lại, trong lòng lại bất lực đến độ chỉ muốn quỳ xuống đất: Boss, anh.. anh… anh… Anh cố ý sao? Rõ ràng 1,2,3,4… ừm, 6 múi bụng đã rất gợi cảm rồi, can cớ gì còn phải kéo chăn như vậy? Thực sự không cần!

Bịt mũi lại… Suýt chút nữa cô đã thấy… suýt chút nữa…

Ừm, bình thường cơ bụng của Boss nhà ngươi cũng chẳng ai nhìn ra. Cũng nên khen thẩm mỹ của anh tốt, không giống mấy kẻ suốt ngày đi khoe lung tung, bằng không thì quá khủng bố rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.