Thẩm Ngọc có biệt danh là khổng tước, anh vốn cảm thấy không tệ, tốt xấu gì cũng là khen anh tuấn tú mà? Chỉ là, Trác Lăng Vân là thằng cha không có mắt, sau khi biết chuyện này, nhìn anh một lượt, hôm sau mua cho anh một đĩa phim thế giới động vật, sau đó ngồi trong phòng khách xem đĩa phim vài giây rồi lại quay đầu nhìn anh rồi lại quay qua xem phim, sau đó gật gật đầu, nói:
- Giống thật!
Lòng Thẩm Ngọc ngứa ngáy, cuối cùng hạ mình chạy tới xem, nhìn xong giận dữ: Trên TV vừa vặn chiếu tới cảnh cái mông trần của con công.
Đếch đỡ được! Thẩm Ngọc nổi giận!
Thực ra Thẩm Ngọc biết rõ, ngoại hiệu này tuyệt đối không phải là do Trác Lăng Vân đặt ra tuy nhiên cái tên biến thái kia chắc hẳn đã ngầm đặt cho anh một đống biệt danh. Nhưng người ta không dám nói trước mặt nên anh cũng đành coi như không biết!
Những người tự kỉ luôn có được bản lĩnh này, chuyện không biết thì coi như không tồn tại. Làm gì có ai như thằng cha Trác Lăng Vân $@&**#, đâm ngay vào chỗ đau của người ta!
Thẩm Ngọc thấm quyết định, Trác Lăng Vân, cậu đừng để tôi tìm được cơ hội hành hạ lại cậu.
Thẩm Ngọc và Trác Lăng Vân gặp nhau khi du học ở Mỹ, ngay từ đầu chỉ là gặp qua vài lần, bởi vì đều là người Hoa cho nên giúp đỡ nhau được gì thì giúp, về sau tiếp xúc thêm, cảm thấy đối phương không tệ, có thể làm bạn. Cuối cùng, vì không quen với người nước ngoài cùng phòng, hai người quyết định thuê chung một phòng.
Lúc ấy, điều này khiến cho rất nhiều người bất ngờ, nguyên nhân là, hai người đều là những người cá tính tương đối mạnh, đều không thích là người yếu thế. Mà hai người trước sau như một, cũng lại giải thích dựa vào điều này. Lý do của Thẩm Ngọc là, không thể để người khác có cơ hội tập kích nửa đêm, còn lý do của Trác Lăng Vân là, không muốn ở chung với mấy người bát nháo.
Nhưng trên thực tế, chuyện ở chung này, Thẩm Ngọc đã phải cố ý kiểm tra một lượt. Tỷ như, ngày đầu tiên dọn đến ở chung, anh cố ý mặc bộ áo ngủ bằng lụa tím đi từ phòng tắm ra, lười nhác bảo Trác Lăng Vân đi tắm.
Lúc đó, Thẩm Ngọc tự cảm thấy, áo ngủ bằng lụa tím rất hợp với làn da trắng của mình, hơn nữa tóc còn ẩm ướt, tuyệt đối là rất quyến rũ. Chỉ là! Hãy chú ý đến từ chỉ là này! Phản ứng của Trác Lăng Vân là gì? Trác Lăng Vân kia chỉ à một tiếng rồi đặt sách xuống, cứ thế lướt qua Thẩm đại khổng tước đi vào nhà tắm! Nhìn cũng chẳng nhìn Thẩm đại khổng tước đang vừa cố sức quyến rũ vừa thầm cảnh giác lấy một lần.
Thẩm đại khổng tước ra vẻ phong lưu lau tóc khựng lại, lòng thầm gật đầu, cảm thấy bạn cùng phòng này rất an toàn, rất thoải mái nhưng an toàn rồi, thoải mái rồi, Thẩm đại khổng tước lại bất mãn: Chẳng lẽ sức quyến rũ của mình giảm?
Cũng không phải Thẩm đại khổng tước ảo tưởng rằng bất kể nam hay nữ đều sẽ bị mình hấp dẫn, là kinh nghiệm bi thảm mười mấy năm qua nói cho anh biết điều này, cũng làm cho anh có thói quen tự mãn và luôn luôn cảnh giác.
Lúc Thẩm Ngọc lên cấp hai, vẫn chỉ là cậu học sinh đơn thuần, bởi vì ánh mắt tán thưởng của người xung quanh mà có hơi đắc ý một chút, về phần hay thay đổi bạn gái thì… chẳng qua cũng chỉ là vấn đề sĩ diện của cậu nhóc con mà thôi.
Năm này, Thẩm Ngọc lại phải trải qua một bước ngoặt khác người, chính thức trở thành một con khổng tước – năm đó, anh bị một nam sinh khác tỏ tình.
Người đó là đội trưởng đội bóng rổ của trường, cao lớn, bề ngoài… bỏ qua cái nhìn ác ý của Thẩm Ngọc thì thực ra cũng không tệ lắm.
Nhân vật phong vân vừa cao lại vừa tuấn tú như vậy, chắc chắn là nổi tiếng với đám nữ sinh. Nhưng nam sinh kia luôn lãnh đạm, chưa từng hẹn hò. Không ngờ cậu ta làm vậy càng được đám con gái coi trọng, càng chạy theo người này. Vô tình khiêu chiến Thẩm Ngọc luôn tự kỉ kia. Cho nên, Thẩm Ngọc cũng có chút ấn tượng với người này.
Vì vậy, đôi khi người nọ chơi bóng rổ, Thẩm Ngọc cũng đến xem vài lần, nếu người đó chạy tới trước mặt Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc tuyệt đối sẽ nhìn lại bằng ánh mắt khinh miệt, mấy lần đều khiến người trong đội bóng rổ nhà người ta muốn xông lên xử lý cái tên Thẩm Ngọc mặt trắng chuyên gia khiêu khích đội trưởng nhà mình. Nếu không có đội trưởng can lại thì Thẩm Ngọc khi ấy ngoài khuôn mặt ra chẳng có gì khác chắc ăn đủ. Đáng tiếc lúc ấy Thẩm Ngọc luôn tự nghĩ mình là tốt đẹp lại không nghĩ ra được điều này, chỉ ngẩng cao đầu như con khổng tước, ưỡn ngực bỏ đi.
Năm thứ hai, vị đội trưởng đội bóng rổ này – chớ có trách tôi không nhớ tên anh ta, thằng nhãi Thẩm Ngọc này, bạn không thể trông mong nó nhớ được tên của những người nó ghét đâu.
Cái gì? Bảo người này không hề đáng ghét như vậy? Được rồi, vậy thì các bạn cứ tìm Thẩm Ngọc mà sỉ nhục anh ta là được, dù sao vẫn thế, vẫn là người Thẩm Ngọc không nhớ được tên.
Năm thứ hai, đội trưởng đội bóng rổ đứng ngoài cửa phòng học gọi Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc ngây thơ cũng không thích nhưng vẫn kiêu ngạo đi cùng. Trong chốc lát mới phát hiện ra đối phương dẫn mình đi đến rừng cây nhỏ sau trường học.
Lúc ấy, Thẩm Ngọc mới 14 tuổi, nhìn đội trưởng đội bóng rổ cao to đằng trước lại nhìn lại dáng người gầy yếu của mình, lại ngẩng đầu nhìn rừng cây rậm rạp, lỏng Thẩm Ngọc bất an, không hề cảm thấy đây là nơi thánh địa như suy nghĩ của những cô, cậu học trò yêu sớm, chỉ cảm thấy… quá âm trầm… quá vắng vẻ…
Vì thế vẻ mặt dần trở nên cảnh giác, Thẩm Ngọc bất mãn mở miệng, đội trưởng đội bóng rổ vội dừng bước, xem như một chút an ủi với Thẩm Ngọc.
Nhưng sự an ủi vừa có tác dụng được một lát thì đối phương lại trắng trợn tỏ tình khiến Thẩm Ngọc suýt thì hôn mê bất tỉnh.
- Anh… anh… anh…
Lúc đó Thẩm Ngọc chưa được bình tĩnh, cứng họng, mặt đỏ tới mang tai, chỉ vào mặt mình rồi tức giận mắng:
- Anh nhìn cho kỹ đi! Tôi là con trai! Con trai!
Đối phương cúi đầu, nhưng đội trưởng đội bóng rổ nhà người ta dù sao vẫn cao hơn Thẩm Ngọc chưa phát dục nhiều, liếc một cái đã thấy mặt Thẩm Ngọc đỏ bừng:
- Anh biết… Anh biết rõ em là con trai. Nhưng mà… anh thích con trai.
Đối phương nói xong câu đó, cằm suýt chạm vào lồng ngực, lúc đó Thẩm Ngọc không đủ bình tĩnh, trong lúc kinh ngạc đã nói ra một câu khiến anh phải hối hận cả đời nhưng cả đời cũng không chịu thừa nhận:
- Anh nghĩ cái gì thế hả? Đồng tính luyến ái à?
Những lời này ăn sâu trong trí nhớ Thẩm Ngọc, có lẽ vì đó là người con trai đầu tiên tỏ tình với Thẩm Ngọc, có lẽ vì sau này lớn lên Thẩm Ngọc mới biết lời nói này khiến người khác tổn thương cỡ nào. Chỉ là, năm đó còn ngây thơ, anh chỉ phẫn nộ, phẫn nộ vì đối phương lập tức trợn trừng mắt, vừa thẹn vừa giận nhào tới, ôm lấy anh, hết hôn rồi lại gặm.
Lúc ấy, họ vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.
Cũng từ lúc ấy trở đi, Thẩm Ngọc mới bắt đầu học võ, luyện quyền.
Anh ghét cảm giác bất lực, thậm chí sau đó một đoạn thời gian, tinh thần anh rất sa sút.
Mẹ của Thẩm Ngọc là một người phụ nữ ưu nhã, rất nhanh đã phát hiện được sự khác thường của Thẩm Ngọc, cũng moi được chút thông tin từ miệng Thẩm Ngọc. Vì để an ủi con mình, mẹ Thẩm Ngọc chọn ra cách thích hợp với Thẩm Ngọc nhất. Bà cảm thấy chuyện này khiến con mình bị áp lực quá lớn, vì thế đầu tiên là ca ngợi sự quyến rũ của Thẩm Ngọc, an ủi từng chút một tâm hồn bị nhạy cảm của Thẩm Ngọc, lại không ngờ, người càng tự kỉ thì khả năng đối chọi với đả kích càng cao, bởi vì bọn họ luôn có tư duy logic riêng mà người bình thường không thể hiểu nổi. Vì vậy, Thẩm Ngọc khôi phục lại bằng tốc độ mà mẹ anh cũng không ngờ, cứ thế tiến thẳng lên con đường khổng tước tự kỉ, hơn nữa càng không thể cứu vãn nổi.
Thẩm Ngọc càng không thể quay đầu thì làm việc càng đường hoàng, sức quyến rũ từ từ dâng lên. Điều này khiến cho sau này thực sự có không ít người cùng giới tỏ tình với Thẩm Ngọc. Có lẽ là vì trước lạ sau quen, dần thành quen, thì ra chính là như vậy.
Thẩm Ngọc tự nghĩ, lời mẹ nói quả không sai, sức quyến rũ của anh quả nhiên là bất chấp giới tính.
Thẩm Ngọc vừa yêu nghiệt vừa dương dương tự đắc như vậy sau này sang Mỹ học, ở đất nước cởi mở này sống cuộc sống như cá gặp nước. Thực sự anh cũng không cảm thấy người khác có lòng tà với mình, chỉ có điều, dù là mình cố ý thử Trác Lăng Vân để tránh phiền phức sau này nhưng bị người ta khinh bỉ trắng trợn như vậy, một cái liếc mắt còn không bố thí cho thì lòng Thẩm Ngọc vẫn không được thoải mái chút nào.
Thẩm Ngọc tức giận bất bình vì bị Trác Lăng Vân vô tình làm tổn thương trái tim khổng tước, mau chóng thay áo ngủ tím, lái xe đến một quán bar quen thuộc.
Ngây người trong quán rượu gần một tiếng, từ chối lời mời gọi hoặc trắng trợn hoặc kín đáo của 11 người thì lúc này Thẩm Ngọc mới lại phấn khởi lái xe quay về. Cho dù là gió lạnh bên ngoài cũng không thổi bay được vẻ dương dương tự đắc của anh.
Nhưng khiến Thẩm Ngọc không quá thoải mái chính là, tại sao 11 người tới mời gọi mình thì đến 7 người là đàn ông?
Tuy anh đã quen với việc bị những người đàn ông thổ lộ, yêu mến, cũng từ chối rất thành thạo rồi nhưng anh vẫn thích những cô gái xinh đẹp, quyến rũ hơn.
Thẩm Ngọc đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, cắt béng mái tóc dài nuôi suốt hai năm qua. Lúc cắt, thằng ôn người Mỹ cầm kéo, vẻ mặt không nỡ như muốn Thẩm Ngọc bỏ đi ý định này nhưng lại càng khiến Thẩm Ngọc thêm kiên quyết, hung hăng nói:
- Cắt ngay!
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ: các ngươi còn tưởng tôi là phụ nữ nữa đi!