Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Chương 8



Úy Lam rất đau lòng, hết nhìn ly sữa, lại nhìn vùng ngực ướt đẫm của mình, oa một tiếng, thương tâm khóc lớn...Tằng Trạm nheo mắt nhìn Úy Lam, thật kiềm chế lắm anh mới không đem cô hất ra. Tằng Trạm đón lấy ly sữa trong tay Úy Lam, lại đẩy cô đứng lên, Úy Lam quay đầu nhìn anh, hai tay xoa xoa nước mắt trên mặt.

Tằng Trạm tiếp tục gặm bánh bao, thấy cô im lặng đứng nhìn, anh chỉ vào ly sữa nói “ Coi như tôi đã uống một nửa, phần còn lại cho em “

Úy Lam cũng không cự tuyệt, cấm lấy nửa ly sữa còn lại, chạy vào trong phòng. Chỉ có vẻn vẹn nửa ly sữa mà cô uống một tiếng đồng hồ mới xong. Lúc Tằng Trạm bước vào, Úy Lam đã uống xong, nhưng vạt áo cô vẫn còn một chút ẩm ướt, anh ngửi được mùi hương thoang thoảng, hương thơm thiếu nữ xen lẫn hương sữa ngọt ngào, thật đặc biệt!

Úy Lam đứng dậy, đem cái ly đưa cho Tằng Trạm, anh mím môi, không biết mình trở thành bảo mẫu từ khi nào. Giữa trưa, Tằng Trạm đem điện thoại di động đi sạc điện, lúc trở về dừng lại trên đường gọi điện thoại

Đầu bên kia là người anh em cùng Tằng Trạm vào sinh ra tử, xuất ngũ đã được một năm, hai người cùng góp vốn mở công ty. Chờ đến khi Tằng Trạm xuất ngũ, sẽ đến đồn cảnh sát công tác, vị trí cụ thể...có trời mới biết.

“ Trạm “ Đầu dây bên kia vang lên âm thanh nịnh nọt nói “ Thực xin lỗi nha, phải mất vài ngày nữa mới có thể đến đón cậu “ Vụ việc còn chưa xử lý xong, anh không muốn sai người khác đi đón bạn chí cốt của mình, đợi anh đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, sau đó đi đón Tằng Trạm cũng không muộn.

Tằng Trạm cau mày, nhàn nhạt đáp “ Ừ “ Kỳ thật anh còn muốn ở lại ít ngày .

Đầu kia cười nói “ Tốt, lần này có lỗi với cậu, trở về mình sẽ bồi thường “ Lời nói mập mờ trêu đùa.

Tằng Trạm bên này chỉ cười cười, rồi ấn nút tắt.

Úy Lam ngồi trên bậc thềm, thấy Tằng Trạm trở về, cô vui vẻ chạy tới “ Chú chưa có đi? “ Úy Lam cao hứng, cô có chút quyến luyến người chú tốt bụng này.

Tằng Trạm gật đầu.

Úy Lam xấu hổ, không biết có nên nói cho Tằng Trạm nghe hay không, cô cúi đầu thì thầm “ Tôi tưởng chú đã đi rồi “



Tằng Trạm đứng lại, hơi bất ngờ nhìn Úy Lam đang cúi đầu, sau đó nói sang chuyện khác “ Em tên gì?” Anh chỉ nghe mọi người gọi Úy Lam.

Úy Lam ngẩng đầu vui vẻ nói “ Úy Lam, Trầm Úy Lam “

Tằng Trạm gật đầu, tên rất hay, anh bước vào trong nhà, Úy Lam bèn đi theo, trong suy nghĩ ngây thơ của cô, Tằng Trạm vừa cho sữa vừa nấu nước cho cô lau mình, hẳn là người rất tốt. Tằng Trạm lục tìm trong ba lô của mình, phát hiện một bịch bánh quy, còn có thịt bò khô, anh không thích ăn mấy thứ này, nhưng do người bạn cứ nằng nặc bỏ vào. Thấy Úy Lam đứng ngay cửa phòng, anh vẫy vẫy tay gọi “ Vào đây “

Úy Lam vội vàng chạy lại, Tằng Trạm đem bánh và thịt khô cho cô nói “ Ăn đi “

Úy Lam ngẩn người, nhìn chằm chằm vật trong tay anh, nhìn rất ngon, cô nhận lấy, không chút phòng bị ngồi lên giường anh, đem bao xé mở, cắn một miếng thịt khô thật lớn. Hơi cứng, có chút cay, vừa thơm vừa ngon. Úy Lam rất thích, quay đầu nhìn anh cười thật tươi nói “ Ăn ngon lắm! “ Nói xong liền sát lại anh, ôm một cái.

Mùi hương thiếu nữ tiến vào trong khoang mũi Tằng Trạm, anh cúi đầu, nhìn thấy cái cổ trắng mịn của Úy Lam lộ ra, rất nhẵn nhụi, rất gầy yếu, anh thật muốn cúi xuống cắn thử một cái, xem có để lại dấu hay không. Úy Lam ngồi ăn hết sức từ tốn, còn Tằng Trạm lại chăm chú nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô chậm rãi nhai nuốt, Úy Lam không cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm đang quan sát mình, chờ đến khi ăn xong miếng cuối cùng cô quay qua Tằng trạm hỏi

“ Chú là người thành phố? “

Tằng Trạm gật đầu.

Úy Lam cảm thấy mất mát, tại sao mình là người nông thôn, cô có chút buồn buồn xoa mặt, phát hiện trên đôi môi đỏ hồng dính chút thịt vụn, Tằng Trạm nhịn không được giơ tay nắm lấy bàn tay Úy Lam, nhìn chằm chằm miếng thịt bò vụn thấp giọng nói

“ Cho chú ăn thử có được hay không? “

Úy Lam liền hào phóng gật đầu, đưa mảnh vụn đến trước môi anh “ Ừ “ Tằng Trạm hé miệng, cắn lấy vụn thịt trong tay cô nhai nuốt. Anh bỗng phát hiện, thì ra thịt bò khô ăn ngon như vậy.



“ Trong thành phố đều có bán mấy thứ này sao?” Úy Lam chưa bao giờ bước ra khỏi thôn, nên có chút tò mò hỏi.

Tằng Trạm cảm thấy hứng thú, đưa tay vuốt nhẹ đầu cô, nói “ Ừ, có bán “

“ Con nít ở thành phố đều được đi học sao?” Úy Lam buồn tủi, quay đầu nhìn Tằng Trạm hỏi.

Ánh mắt Úy Lam mang theo chút u buồn, thật đẹp, rất mê hoặc, nhìn đến lòng anh ngứa ngáy. Tằng Trạm bỗng nẩy ra một ý định xấu xa, anh nói “ Đúng vậy “

Dứt lời anh đem mặt sát lại gần cô, âm thanh dịu dàng dụ dỗ “ Em muốn đi học không?”

Úy Lam gật gật đầu, hai tay bắt lấy cánh tay anh nói “ Muốn, Úy Lam muốn “

“ Vậy em muốn sống ở thành phố không?” Tằng Trạm lại nghiêng người, châm chạp nói tiếp “ Học trong thôn không tốt bằng học trong thành phố đâu “

“ Úy Lam không còn người thân, Úy Lam chỉ có một mình “ Dứt lời, Úy Lam bật khóc, cô khóc không ngừng, nước mắt từng giọt lăn dài trên má, hết sức đáng thương. Tằng Trạm vươn tay, ôm cô vào lòng, thân thể cô thật nhỏ, anh đưa tay sờ sờ, do trời mùa đông Úy Lam mặc rất nhiều áo, nên không thể cảm nhận được bàn tay xấu xa kia ở trên người cô trượt tới trượt lui.

Tằng Trạm hạ giọng, nói lời mê hoặc “ Chú có thể cho em tiền đọc sách “

Úy Lam cao hứng, hai tay ôm chặt lấy anh vui vẻ hỏi “ Có thật vậy không?”

“ Ừ, nhưng mà, chú có một điều kiện “ Tằng Trạm nói tiếp.

Úy Lam ngẩng đầu vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt trong suốt sáng lấp lánh nhìn anh.Tằng Trạm hít sâu một hơi, thầm nghĩ ánh mắt như vậy trách sao người ta không nhịn được .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.