Sau lần đó, Tiểu Vu một lòng một dạ học hành. Trình Mộ tốt nghiệp. Lâm Hướng cũng không thấy bóng dáng, ngẫu nhiên chạm mặt, bất quá gật cái đầu chào nhau. Nghe nói hắn có bạn gái.
Không lâu sau, Tiểu Vu cũng tốt nghiệp. Tới gần thời điểm tốt nghiệp, mọi người đều thật hư không, điên cuồng cố gắng hoàn thành giấc mơ cuối cùng của thời thanh xuân. Có lần, Lâm Hướng lại uống rượu, nằm trên mặt cỏ trước lễ đường, giơ di động kêu to. "Tiểu Vu, Tiểu Vu anh yêu em".
Bạn cùng phòng hắn cười nhạo nói. "Đồ ngốc, sao lại lấy cục đá làm điện thoại".
Tiểu Vu tốt nghiệp ra trường, trở thành 1 nhân viên công ty bình thường, nghĩ muốn lấy 1 nhân viên bình thường, lại sinh thêm 1 nhân viên bình thường tương lai nữa, cả gia đình cùng bình thản sống, lặng lẽ sống cũng tốt. Không nghĩ tới làm việc được 2 năm, cô gặp lại học trưởng, giới thiệu cô vào làm trong 1 hãng luật, ngày xưa cái cô học chủ yếu chính là Luật kinh doanh, nên cô quyết định đồng ý lời mời.
Lại vài năm sau nữa, cô đi xem mặt, yêu đương, kết hôn, sinh được 1 cậu con trai mập mạp, cả nhà ai cũng vui mừng.
Tiểu Vu 30 tuổi đã là 1 người phụ nữ đằm thắm, công việc trôi chảy, gia đình đầm ấm.
Cô có gặp lại Trình Mộ lần nữa, trong lần hợp tác giữa 2 công ty. Mất liên lạc nhiều năm, không ngờ anh ấy đã thành chủ 1 doanh nghiệp. Trình Mộ bây giờ không còn xa lạ như xưa nữa, khi nói chuyện với người khác, anh luôn cười ấm áp và chân thành.
Rõ ràng mới đây chỉ là 1 cậu học trò tuấn tú xuất chúng, bây giờ đã trở thành 1 ông giám đốc bệ vệ oai nghiêm. Tuy rằng vẫn là anh, nhưng giơ tay nhấc chân đã là bộ dáng 1 doanh nhân phong phạm, có ai tưởng tượng ra đây từng là chàng trai mặc áo sơ mi xanh, im lặng đứng chuyên tâm vẽ báo trên vách tường bản tin nữa đây…
Tiểu Vu nhắm mắt lại, như thấy được từng tia nắng mặt trời nhuộm vàng mái tóc nâu ngắn của anh những năm về trước, anh cúi đầu, dịu dàng, tĩnh lặng.
Trình Mộ nhận ra cô, lướt qua mọi người đến gần, lễ phép tiếp đón. "Chào em, Vu Văn Văn". Rồi giới thiệu. "Đây là bà xã anh Tùng San, đây là đàn em của anh ở trường đại học".
Tiểu Vu mỉm cười đáp lễ, bắt tay vợ anh. "Dạ, chào chị". Và nói. "Trình Mộ, đã lâu không gặp".
Tiểu Vu nhớ: Ước chừng trong lòng mỗi cô gái đều có một người vĩnh viễn không thể chiếm được. Đạo lý này trước đây cô chỉ biết, nhưng thời khắc này lại thấm thía nó. Là vĩnh viễn không chiếm được, mới có thể cam tâm chôn ở đó.
Một dịp đi công tác ở thành phố A, báo trên máy bay có đề tiêu đề "Lâm Hướng" rất to. Kiến trúc sư nhận được giải thưởng lớn, ảnh chụp hắn giơ cúp lên cười không kiềm được, ánh mắt trong sáng, khuôn mặt anh tuấn khi cười có những đường cong mê người. Phóng viên viết. "Lâm Hướng là con tuấn mã, cho anh ta 1 mảnh đất trời, anh ta có thể tung hoành ngang dọc".
Máy bay đáp xuống, cô mở điện thoại gọi về nhà. Nói liên miên cằn nhằn 1 hồi tóm lại là: Chồng nhớ cho con ăn no mặc ấm, chú ý dạy con đừng nuông chiều thằng bé.
Chồng oán giận. "Ai da, thực dông dài. Toàn chăm con, đại lão gia anh ăn mặc rách cũng là chuyện nhỏ chứ gì".
Tiểu Vu hừ mũi trừng mắt. "Anh cho là anh giống con sao, chờ em về nhà, cục cưng thiếu một cọng lông tơ là em không để cho anh yên đâu".
Chồng dịu xuống. "Nè, em về nhanh chút đi. Hai người bọn anh đều muốn em".
Tiểu Vu vừa tức giận vừa buồn cười. "Anh làm ơn có chút tiền đồ đi được không, vừa rồi tạp chí có đề tên anh, người ta nói Lâm Hướng nhà anh là con tuấn mã, theo em thấy, anh chỉ là con ngựa con chưa cai sữa thôi".
Lâm Hướng cười. "Đúng đúng, anh chưa cai sữa, nên em làm ơn nhanh về đi".
"Thành phố A rất tốt, vui vẻ, có ăn có chơi. Em dạo 1 vòng rồi nói sau".
Chồng đành đưa ra vũ khí tối thượng. "Bà xã à, anh yêu em~~~~".
Tiểu Vu mỉm cười ngửa đầu nhìn bầu trời, vạn dặm không 1 gợn mây. Đột nhiên nhớ tới lần xem mắt đó, ai có thể nghĩ lại là hắn đâu. Làm gì có người nào lần đầu đi xem mắt đã thẳng thắn nói "Tiểu Vu, anh yêu em" đâu.
Nếu ngay từ đầu nhất định đã là chuyện xưa, vậy vĩnh viễn hãy cứ là chuyện xưa đi. Nhân vật nữ trong chuyện xưa rồi sẽ có được hạnh phúc, rồi sẽ được đối xử tử tế, không phải sao?