Cẩm Tịch

Chương 17: Hạ màn



Edit: V.O

Khương Linh Vũ nhìn cảnh đột nhiên xảy ra trước mắt, không nhịn được cười lên ha ha:

"Cửu Tư, ta đã sớm nói Lê Dịch Minh người này không giữ lại được, ngươi không nghe, bây giờ không phản đối nữa đúng không?"

Không biết Cửu Tư trong kết giới có thể nghe thấy lời của Khương Linh Vũ hay không, nhưng hắn không có thời gian phản ứng đến ông ta.

"Khương Linh Vũ, Cửu Tư thân là người Ma tộc, lập trường khác ông và ta, hắn làm những chuyện này cũng dễ hiểu, nhưng ông thân là Nhân tộc, thân là Chưởng môn Tây Cảnh Tiên Môn, cũng chỉ vì tư lợi bản thân, đã hại chết rất nhiều người, bây giờ tội không thể tha."

"Ta không cần thế nhân phán xét ta."

Khương Linh Vũ thẳng lưng, ông ta vẫn khăng khăng làm những chuyện như vậy, cho dù thế nhân không dung, từ xưa được làm vua thua làm giặc, chỉ cần ông ta thành công, ai có thể làm gì được ông ta, đến lúc đó tất cả những gì ông ta làm đều là chính xác.

Lê Dịch Minh không trông cậy trước khi chết Khương Linh Vũ sẽ nói điều tốt, nếu không phải ông ta chấp niệm quá sâu, cũng sẽ không nhập ma.

"Khương Linh Vũ, ta sẽ không giết ông, ngược lại còn sẽ nói cho ông biết bí mật sách Thiên Ma."

Lời của Lê Dịch Minh khiến cho con ngươi Khương Linh Vũ chấn động,

"Ngươi có lòng tốt như vậy?"

"Ông là sư phụ Cẩm Tịch, từ nhỏ nuôi lớn nàng, ta nghĩ nàng hi vọng ta làm như thế."

Khương Linh Vũ nghe nói lời này, cũng chỉ nhìn chằm chằm quyển trục trong tay Lê Dịch Minh như sói như hổ, chưa hề nhìn Cẩm Tịch một cái, trong mắt Lê Dịch Minh chợt lóe lạnh lùng, không còn do dự nữa:

"Còn không mau cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?"

Lê Dịch Minh tự mình mở quyển trục ra, bên trong vẫn trống không không một chữ, trong nháy mắt ánh mắt Khương Linh Vũ tuyệt vọng,

"Tại sao có thể như vậy? Có phải ngươi giở trò quỷ hay không? Ngươi lại lấy thứ giả để lừa ta?"

"Đây là thật, chỉ là sau lần đầu tiên ta mở ra, chữ bên trong đã ly kỳ biến mất, cho nên ta là người đầu tiên nhìn thấy sách Thiên Ma, cũng là người cuối cùng."

Mặc dù Khương Linh Vũ không muốn tin tưởng lời Lê Dịch Minh nói, nhưng ông ta cũng không có bất kỳ cách nào.

"Ngươi muốn ta làm cái gì?"

"Không cần, ta nói, nể ân tình của ông đối với Cẩm Tịch, ta sẽ hai tay dâng bí mật sách Thiên Ma lên."

"Vậy được, ngươi nói đi, ta rửa tai lắng nghe."

Khương Linh Vũ kích động đến giọng nói cũng hơi run lên:

"Trời hộ tộc ta, ma hành thiên hạ..."

Từ đầu tới đuôi Lê Dịch Minh lẩm nhẩm một bài hịch thật dài, cuốn sách Thiên Ma đầu tiên, có lẽ tả tình thế Thần Ma đại chiến.

Khương Linh Vũ kiên nhẫn nghe Lê Dịch Minh đọc xong, cho đến khi hắn thật ngừng lại:

"Hết rồi?"

"Ừ, hết rồi."

"Lê Dịch Minh, ngươi đùa với ta?"

"Nếu như ta cho ngươi biết, cõi đời này hoàn toàn không có cái gì gọi là thiên hạ thành ma, đám Tế Ti Ma tộc thượng cổ chỉ tạo ra vài Thi Ma, Huyết Ma linh tinh có xác không hồn, ngươi sẽ tin sao?"

"Ta không tin, dĩ nhiên ta không tin, ngươi chính là ví dụ sống sờ sờ, ngươi đã có thể thành công, vậy nói rõ cách kia có thể làm được."

Khương Linh Vũ không ngừng tự nói với mình, ông ta đúng, Lê Dịch Minh đang lừa ông ta, nhưng đáy lòng lại có giọng nói đang ép ông ta phải đối mặt.

"Ta? A, dáng vẻ của ta hiện giờ chính là Thần tộc ông hướng tới?"

Lê Dịch Minh tháo mặt nạ xuống, dieendaanleequuydoon – V.O, Khương Linh Vũ từ từ nhắm hai mắt lại, ông ta không có can đảm nhìn gương mặt đó dù chỉ một chút:

"Đó là bởi vì Thiên Thương trong cơ thể ngươi mới dẫn đến ngươi..."

Bản thân Khương Linh Vũ cũng có chút không giải thích nổi nữa:

"Đúng, Thiên Thương khiến ta biến thành bộ dạng đáng sợ này, nhưng nếu không có Thiên Thương, máu Ma tộc trong cơ thể ta cũng sẽ không bộc phát toàn bộ, ta vẫn sẽ là Nhân tộc bình thường không có gì lạ."

"Bất kể như thế nào, ta sẽ không tin tưởng ngươi, tự ta đi tìm, nhất định sách Thiên Ma vẫn còn ở Ám Hà."

Còn chưa đi được mười mét, Khương Linh Vũ đã chật vật ngã lăn xuống đất, không bò dậy nổi, ông ta thở hổn hển, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại sách Thiên Ma...

Lê Dịch Minh lắc đầu, Khương Linh Vũ lúc này không đáng để hắn ra tay.

Kết giới của Cửu Tư cũng càng ngày càng yếu theo Ma khí của hắn hao tổn, nhưng nước Tịnh Trì vẫn còn trong cơ thể hắn, cho dù không lấy mạng hắn, cũng làm cho hắn không đứng lên nổi:

"Cửu Dịch, chờ một chút."

Cửu Phượng kéo thân thể bị thương, chậm chạp đi tới, lúc đi ngang qua Khương Linh Vũ nằm dưới đất, hắn vẫn căm hận đá một phát, ai bảo Khương Linh Vũ ám toán hắn, nếu không như thế, hắn cũng sẽ không thất tín với Lê Dịch Minh, càng sẽ không để cho Tông Chủ bị thương.

"Cửu Phượng, ngươi tới làm gì?"

"Ngươi yên tâm, ta không tới giành sách Thiên Ma."

"Sợ là ngươi có lòng nhưng lực không đủ?"

Sự khiêu khích trắng trợn của Lê Dịch Minh khiến cho Cửu Phượng có chút nghẹn khuất, nhưng ai bảo hắn lúc này thật không đánh lại người ta chứ, kết quả chỉ có thể dùng mềm mỏng:

"Ta chỉ hi vọng ngươi có thể bỏ qua cho Tông Chủ, những chuyện khác cũng tùy ngươi."

"Hiện giờ, các ngươi có tư cách gì nói điều kiện với ta?"

"Ngươi. . . Lê Dịch Minh ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi dám động một cọng tóc gáy của Tông Chủ, ta sẽ khiến Cẩm Tịch của ngươi không tỉnh lại nữa."

"Dù sao ta cũng không còn ở lâu với nhân thế, cũng không quan tâm được Cẩm Tịch, hơn nữa để lại nàng ấy sống một mình, ta cũng không đành lòng, ta sẽ dẫn nàng ấy cùng đi."

Cửu Phượng không nghĩ tới Lê Dịch Minh ác như thế:

"Ai nói ngươi sắp chết, không phải ta nói có thể cứu ngươi sao? Không phải là Ngàn Thương sao, ta giải cho ngươi."

"Được, một lời đã định."

Lê Dịch Minh sảng khoái đồng ý, giống như chỉ chờ những lời này của Cửu Phượng, điều này làm cho trong lòng Cửu Phượng cảm thấy bị người thiết kế.

"Vậy ngươi cũng phải hứa với ta, đừng làm hại Tông chủ."

"Ngươi yên tâm, sau này hắn chỉ có thể đọc sách, viết chữ giống ta trước kia, không có cách nào tiếp tục nghiệp lớn Ma tộc nữa."

"Ta sẽ dẫn Tông chủ rời đi, thật ra thì chúng ta đã sớm nên đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.