Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 121



“Lúc đó, trong lòng của em rất buồn” Đỗ Minh Trà nói “Em vẫn nghĩ có phải em làm sai gì không, chính vì thế nên ông mới không thích em.”

Đằng sau, ông cụ Đặng vẫn đang cười nói với bánh sừng bò, một già một trẻ, vui vẻ vô cùng.

Bên trong xe không khí ấm áp vây quay, đặc biệt yên ả, tiếng cười tiếng nói, ánh nắng đẹp.

Thẩm Hoài Dữ yên lặng nghe lời thổ lộ của vợ mình.

“Em vô cùng tủi thân đi hỏi mẹ” Đỗ minh Trà mỉm cười khẽ nói “Mẹ em nói, cái này không phải con sai, ông nội chỉ là không thích mẹ thôi.”

“Lúc đó em còn quá nhỏ, không hiểu cái gì….Thực ra lúc đó mẹ em nói chuyện cả người đều đang run, bà sắp khóc đến nơi rồi, vẫn còn muốn an ủi em….” Đỗ Minh Trà thấp giọng “Mẹ vẫn luôn sợ ông nội, mẹ cũng rất nhiều lần nói xin lỗi với ba, bà rất hạnh phúc lại cũng luôn tự trách.”

Đỗ Uyển Linh xuất thân bần hàn, lúc vừa mới sinh ra thì bị bà nội ôm đi mất, là mẹ của bà trộm ôm quay về, bỏ học từ sớm, đến cao trung cũng không học.

Hoàn cảnh ra đình của Đặng Phù Lâm rất tốt, cuộc đời 24 năm về trước đều không phải lo lắng đến chuyện tiền bạc, học lực tốt, là người sinh ra đã đứng ở vạch đích trong ngoặc kép.

Mây bùn khác biệt.

Đỗ Uyển Linh bị bạn lừa đến tiệm làm tóc xấu xa, bị đánh đến trên người đầy vết thương lần đầu tiên bị ép tiếp khách, kéo được Đặng Phù Lâm, bà ch ảy nước mắt sợ hãi Đặng Phù Lâm sẽ làm gì với mình, sự thật là, Đặng Phù Lâm cho bà tiền, đưa bà ra khỏi chỗ đó, đưa bà đi học, cho bà hoàn thành hết việc học.

Cho dù bà không thi đỗ đại học cũng chẳng sao, Đặng Phù Lâm không hề trách bà, tôn trọng lựa chọn của bà.

Sau này, Đặng Phù Lâm lấy bà làm vợ.

Ông cụ Đặng chán ghét Đỗ Uyển Linh, bởi vì bà đã “dụ dỗ’ Đặng Phù Lâm cùng bà chạy trốn.

Sự thật là, cái này không liên quan gì đến Đỗ Uyển Linh? Kỹ năng đầu thai của bà không tốt, bị lẫn trong ổ sói. Sau khi cùng với Đặng Phù Lâm rời đi, cũng bởi vì sự ông cụ không bằng lòng và kiên quyết——

Đỗ Minh Trà nhắm mắt.

Trong lòng cô hiểu rõ.



Với sự kiêu ngạo trước kia của ông cụ Đặng, ông không có cách nào chấp nhận sự thực là cách làm sai lầm của bản thân đã ép con trai mình rời đi, lúc này mới sẽ đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Đỗ Uyển Linh, muốn tìm một người đen đủi thay mình chịu tội, từ đó mà khiến cho trái tim mình được yên ổn.

Con người vì có thể lừa gạt bản thân thì sẽ tìm một người đội nồi cho mình.

Rất ít người có thể nhìn thẳng vào sai lầm của bản thân.

“Em thỉnh thoảng nghĩ, nếu như ba mẹ lúc đó không rời khỏi Bắc Kinh, có phải hiện tại vẫn có thể sống tốt không” Đỗ Minh Trà nhìn mây trắng trời xanh bên ngoài cửa sổ xe “Trước khi bọn họ qua đời, còn chưa nói một câu nào với em.”

Sự cố đến trước so với ngày mai.

Đến mức không kịp cho người ta để lại một câu dặn dò.

Thẩm Hoài Dữ nói: “Ba mẹ luôn luôn tự hào về em.”

Đỗ Minh Trà nghịch đồ trang trí trên quần áo, mỉm cười một cái.

Cô cũng vậy. đam mỹ hài

Cô tự hào vì có ba mẹ như vậy.

-

Khó khăn lắm mới đến thành phố J, Đỗ Minh Trà để ông cụ Đặng ngủ ở phòng ngủ chính, cô và Thẩm Hoài Dữ bàn bạc một chút, quyết định để Thẩm Hoài Dữ ngủ ở sofa, bánh sừng bò và Đỗ Minh Trà ngủ trong phòng.

Còn về Đặng Ngôn Thâm——

Đỗ Minh Trà nói: “Ở đây là thành phố lớn, không thiếu nhất chính là khách sạn, anh tùy tiện tìm một chỗ để nghỉ là được rồi.”

Đặng Ngôn Thâm ý đồ muốn được ở lại: “Anh thấy sofa ở phòng khách cũng rộng——Thực sự không được thì thảm trải cũng được.”

“Vẫn là đi khách sạn đi” Thẩm Hoài Dữ nói “Thảm là cho con vẹt ngủ.”

“.....Hứ.”

Đặng Ngôn Thâm hậm hực.

Cả nhà này cộng thêm con chim toàn là họng súng, Đặng Ngôn thâm ở trong lòng âm thầm phun tào, lại không nói ra.

Thẩm Hoài Dữ cũng quá là chú ý đến ranh giới giữa nam và nữ rồi.

Nhưng mà cũng không nhất định, suy cho cùng mấy năm trước đích thực có tin đồn nói hai anh em Thẩm gia đó….Tin đồn này mãi cho đến khi hai anh em đi thượng hải mới dừng lại.



Tuy nói tin đồn không thể tin nhưng Đặng Ngôn Thâm vẫn cảm thấy bầu không khí giữa hai anh em nhà đó có chút khác thường.

Nếu như nói sự tình là thật….Cũng chẳng trách Thẩm Hoài Dữ lại đặc biệt đề phòng với người anh họ là anh.

Sau khi đến thành phố J ông cụ Đặng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ông không tiếp tục chơi đùa cùng bánh sừng bò nữa, một mình ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

Cũng không khác biệt so với bình thường.

Thẩm Hoài Dữ và Đỗ Minh Trà đã chuẩn bị cơm tối xong, mời ông cụ đi ra, ông cụ Đặng im lặng ăn một cái màn thầu và một bát cháo, đột nhiên nói: “Ngày mai 12 giờ trưa đưa tôi đến trưởng tiểu học phượng hoàng.”

Trường tiểu học Phượng Hoàng là nơi Đỗ Minh Trà từng học, cô thử hỏi: “Ông đến đó làm gì?”

Ông cụ Đặng nói: “Không phải việc của cô.”

Bánh sừng bò xúm lại, mắt chớp chớp: “Cụ ơi cụ muốn tìm bạn nhỏ để chơi à?”

Ông cụ Đặng hừm một tiếng, chỉ để lại một câu: “Đừng quên gọi tôi.”

Cứ nghênh ngang như vậy đẩy cốc mà đi.

Đỗ Minh Trà hoàn toàn không rõ ông nội đang nghĩ cái gì. Thẩm Hoài Dữ mỉm cười an ủi cô một hồi, để cô cùng bánh sừng bò đọc sách, bản thân ở lại sắp xếp bát đũa.

Sau khi kết hôn, Đỗ Minh Trà cũng đến thành phố J mấy lần, phòng của ba mẹ vẫn giữ lại, đã lâu không có người ở, lộ rõ vẻ lạnh lẽo.

Đỗ Minh Trà không chấp nhận được để ba mẹ “cô đơn” như vậy, nên về rất nhiều lần, thu dọn, mang theo cả bánh sừng bò đến ở một thời gian để an ủi ba mẹ.

Bánh sừng bò chơi gần cả ngày, cũng mệt rồi, ồn ào quấn lấy bên cạnh Đỗ Minh Trà nghỉ ngơi, Đỗ Minh Trà đợi cô bé ngủ rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi giường đi dép, lặng lẽ ra ngoài xem Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ đã tắm rửa xong, thay đồ ngủ, nằm trên sofa.

Sofa đối với anh mà nói có chút nhỏ, anh bắt buộc phải co người lại mới đủ, nhìn thấy Đỗ Minh Trà đi đến, anh ngồi dậy nhường ra một chỗ.

Đỗ Minh Trà ngồi lên, để chân lên chân anh, làm nũng: “Chân lạnh quá, anh có thể ủ ấm giúp em không?”

Thẩm Hoài Dữ thuận tay nhét chân cô vào trong áo ngủ của mình, dùng độ ấm của bụng để ủ ấm cho cô: “Hiện tại thì sao?”

Đỗ Minh Trà nói: “Tốt hơn rồi!”

Cô động đậy chân, xuyên qua lớp áo nhìn thấy vết sẹo như ẩn như hiện của Thẩm Hoài Dữ.

Chỗ đó có một hình xăm.

Một hình xăm trông giống vết sẹo.

Chuyện sinh đẻ của Đỗ Minh Trà khiến cho Thẩm Hoài Dữ vô cùng tự trách, đặc biệt là đoạn thời gian bánh sừng bò vừa mới sinh đó, trên bụng của Đỗ Minh Trà có vết rạn, cô thường hay sờ vết rạn đó cảm thấy giống như để lại sẹo, có chút không được vui.

Đợi đến sau khi cơ thể của Đỗ Minh Trà khỏe lại rồi, anh muốn thợ xăm hình xăm cho anh hình xăm vết sẹo trên eo.

Sau này vết rạn của Đỗ Minh Trà tốt hơn rồi, hình xăm đó của Thẩm Hoài Dữ lại vẫn còn nguyên.

Đỗ Minh Trà cũng thích hình xăm này, cô nguyện ý chủ động hôn hình xăm, hôn đến khi Thẩm Hoài Dữ ôm lấy ót của cô, ngăn hành động này của cô lại.

Cô ủ ấm chân một lúc thì tắt đèn phòng khách, trong bóng tối hôn môi với Thẩm Hoài Dữ, vừa mới hôn được hai cái thì nghe thấy có tiếng mở cửa phòng ngủ.

Ông cụ Đặng vừa ho vừa đẩy cửa ra.

Đỗ Minh Trà không dám động, cô nhìn chằm chằm vào trong bóng tối, nhìn không rõ động tĩnh bên đó, chỉ dỏng tai lên nghe, nghe thấy ông cụ Đặng giọng nói già nua kêu lên một tiếng: “Phù Lâm, con chạy đi đâu rồi?”

Giống như là lời tự nói một mình, lại giống như lời than thở đau thương không biết phải làm sao.

Ông cụ Đặng nói: “Con chạy xa như vậy, ba tìm không thấy con rồi.”

Tiếng nói rất khẽ, ông giống như đang nằm mơ, mộng du đứng ở trong phòng khách lại chậm rãi quay về phòng ngủ.

Đỗ Minh Trà không tiếp tục hôn môi với Thẩm Hoài Dữ nữa, cô chủ động hôn chụt một cái vào má của Thẩm Hoài Dữ mới thả ra, nhỏ giọng nói: “Em quay về ngủ đây.”

Thẩm Hoài Dữ an ủi vỗ vỗ lưng cô: “Không sao, chỗ này có anh canh rồi.”

Đỗ Minh Trà nhẹ tay nhẹ chân quay về phòng của mình, trong phòng ngủ chính yên tĩnh, ông cụ Đặng không có phát ra chút tiếng động nào.

Giống như là ông đã ngủ rồi.

Ngày thứ hai, vừa mới 10 giờ, ông cụ Đặng đã dậy, lẩm bẩm muốn chuẩn bị cho tốt, ông xách cái túi đen kia của ông, cũng không biết bên trong giấu thứ gì, cứ muốn đi đến trường tiểu học Phượng Hoàng.

Đỗ Minh Trà không thể không cùng Thẩm Hoài Dữ và bánh sừng bò cùng đi với ông.



Đặng Ngôn Thâm thực ra không ngủ quen giường bên này, hôm qua có gái ngành và khách ở phòng bên cạnh tình cảm mãnh liệt bắn súng khắp nơi, rung chuyển núi đồi, rung cho Đặng Ngôn Thâm miệng lưỡi khô khốc không ngủ nổi, vừa sáng sớm đã đeo hai vầng thâm quầng, vừa ngáp vừa đi ra ngoài: “Ngày nghỉ này của mình coi như là hỏng bét….hắt xì!”

Nặng nề hắt xì một cái.

Từ chỗ này đến trường tiểu học Phượng Hoàng không xa, Thẩm Hoài Dữ muốn lái xe, bị ông cụ Đặng nhíu mày lạnh giọng ngăn lại: “Tiểu Mạnh! Cậu làm cái gì đó! Đừng đánh rắn động cỏ!”

Đỗ Minh Trà không hiểu ông nội muốn làm cái gì, chỉ thấy ông đã đi về hướng trường tiểu học Phượng Hoàng. Cô sững sờ một lúc, vô thức nghiêng người nhìn Thẩm Hoài Dữ, chỉ nhìn thấy anh lắc đầu với mình tỏ ý cũng không biết.

Nếu như hiện tại ông cụ thần chí không tỉnh táo, thế ông sao lại biết trường tiểu học Phượng Hoàng ở chỗ nào?



Đỗ Minh Trả không tự chủ mà suy nghĩ lung tung, cô bước nhanh mấy bước, đi theo ông cụ, cuối cùng nghe thấy ông cụ lẩm bẩm: “Sắp không kịp rồi….Sắp không kịp rồi….”

Sắp không kịp cái gì?

Đỗ Minh Trà đi lại gần, muốn nghe rõ hơn một chút, nhưng ông cụ không nói nữa, ông tuổi già chân đi không được tiện, chống gậy bước nhanh.

Ông cụ Đặng một đường đi đến cổng trường tiểu học Phượng Hoàng.

Sắp đến lúc tan học, trường tiểu học này không có nhà ăn, đều là người nhà đón về ăn cơm rồi lại đưa đến.

Bây giờ, cửa cổng đang đầy ông bà đến đón cháu.

Ông cụ Đặng ôm một cái túi đen. Người ở cổng trường quả thật là quá nhiều, một bầu trời đen. Khi còn trẻ dáng người ông cao lớn, bây giờ sau khi già rồi, lưng còng giống như bông lúa nặng trĩu hạt, thẳng tắp ngả xuống, ông gắng sức muống ngẩng cao đầu, xuyên qua đám người nhìn mấy đứa trẻ đi ra, lại không làm sao được.

Đỗ Minh Trà sững sờ.

Mái tóc bạc ông cụ Đặng chỉnh sửa lúc sáng dậy đã bị gió thổi rối, giống như sương sớm ở trên cỏ hoang vào sáng sớm ngày đông, lạnh lẽo theo gió lắc lư.

Ông cầm túi đen nhỏ đó, muốn từ trong đám người chen đi, muốn đi ra phía trước, đi xem xem mấy đứa nhỏ đang chen chúc mà ra đó, nhưng người quá đông, túi trong tay ông không cẩn thận rơi xuống, ông cụ khó chịu ôi lên một tiếng, có người không cẩn thận giẫm lên túi, vội vàng tránh ra nói xin lỗi.

Ông cụ Đặng không quan tâm anh ta, ông khó khăn khom người, đau lòng nhặt cái túi bị in một dấu chân lên.

Đỗ Minh Trà chạy như bay qua, ngồi xổm xuống giúp ông nhặt túi đen: “Ông không sao chứ?”

Ông cụ Đặng bỗng nhiên cướp lấy túi từ trong tay cô, vẻ mặt căng thẳng: “Đây là tôi mang đến cho Minh Trà…Cô đừng chạm vào…..”

Đỗ Minh Trà hoảng hốt nhìn ông nội.

Ông cụ Đặng không quan tâm đ ến cô, ông đã già đến hồ đồ, cúi đầu chỉnh lại cái túi.

Cái túi vừa mới bị giẫm lên như vậy, bánh tôm hùm gần như đã bị vỡ vụn thành miếng rồi, vỡ nát không chịu được, ông cụ cúi đầu, cầm mấy cái bánh tôm hùm không hoàn chỉnh này, đôi mắt vẩn đục lo lắng lại tự trách.

“Hỏng rồi….Hỏng rồi…Đều vỡ vụn hết rồi, sao có thể cho Minh Trà ăn được?” Ông cụ hoảng loạn muốn cầm mấy cánh bánh tôm này lên, lại không thể nào cầm được hoàn chỉnh “Minh Trà….Minh Trà chắc không thích tôi rồi…..”

Đỗ Minh Trà ngồi xổm trước mặt ông, cô vươn tay, thấp giọng nói: “Ông nội, ông đứng dậy đi, cháu rất thích ông.”

Ông cụ Đặng không phản ứng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào bánh tôm hùm trong tay.

Đầu tóc bạc trắng, dáng người còng còng.

Ông đã không nhận được ra Đỗ Minh Trà rồi.

Một người mà trong lòng ông áy náy nhất, muốn xin lỗi nhất bây giờ cũng không nhận ra rồi.

Trí nhớ già cả của ông đã bị thoái hóa rồi.

Thẩm Hoài Dữ khom người, nhỏ giọng nói với ông bánh sừng bò mấy câu.

Đỗ Minh Trà đang muốn đỡ ông cụ Đặng dậy: “Ông nội——”

“Ông nội!”

Bánh sừng bò giọng nói giòn giã gọi ông nội, cô bé đi đến trước mặt ông cụ, khom người, nghiêm túc từ trong tay ông lấy mảnh bánh tôm hùm bị vỡ vụn đi.

Cô bé mở miệng, a ùm một miếng ăn sạch mảnh vụn.

Ông cụ Đặng cuối cùng cũng nhìn cô bé, cho chút lo lắng, khẽ hỏi: “Minh Trà?’

Ông nói năng lộn xộn: “Cháu còn nhớ ông là ông nội?”

Bánh sừng bò ngậm kẹo, vụng về kéo tay ông cụ Đặng.

Cô cười với cụ: “Ông nội, chúng ta quay về nhà đi, cùng đi ăn cơm nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.