Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 24



Lúc Cố Nhạc Nhạc nghe thấy tên gọi lúc sau đó thì rụt đầu lại.

Chỉ âm thầm nhìn qua khe cửa, nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa, một cốc rượu đặt ở trên bàn trước mặt, bên trong có đầy rượu, còn có một chai rượu vừa mới mở nút.

Nhưng anh không hề uống, nhắm mắt, ngón tay day day thái dương.

Cố Nhạc Nhạc nín thở, lặng lẽ đóng cửa phòng lại.

Thẩm Hoài Dữ chăm sóc Cố Nhạc Nhạc đã hơn năm rồi, cậu nhóc biết thói quen sinh hoạt của anh.

Trừ phi bắt buộc, anh sẽ không uống rượu, hút thuốc.

Tất cả các thứ đồ có khả năng gây nghiện, Thẩm Hoài Dữ đều không động đến, tính kỷ luật đến đáng sợ.

Mặc dù Cố Nhạc Nhạc tuổi còn nhỏ, nhưng cậu nhóc không phải cái gì cũng không hiểu.

Ví dụ nói, thói quen sống gần như hà khắc này của Thẩm Hoài Dữ giống y hệt như người cha đã mất, Thẩm Tòng Hạc của anh.

Nhưng mẹ của anh, Bạch Tĩnh Ngâm bị anh gọi thành “bà Bạch” lại có quy luật sinh hoạt trái ngược.

Đã từng là minh tinh điện ảnh nổi tiếng một thời, quanh năm say xỉn hút thuốc, đời tư cá nhân hỗn loạn, lại xinh đẹp vô cùng, như một bông hoa tường vi xinh đẹp rực rỡ nở rồi lại chuẩn bị tàn phai.

Hai người cuộc sống hoàn toàn tương phản ở cùng với nhau chú định sẽ sinh ra mâu thuẫn, nhưng cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn này lại kéo dài đến tận lúc Thẩm Hoài Dữ ra đời.

Cố Nhạc Nhạc nhắm mắt, âm thầm suy đoán.

Hiện tại Thẩm Hoài Dữ kiên trì theo chủ nghĩa độc thân như vậy, có phải liên quan đến cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ anh.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Minh Trà nhận được thông báo của giáo sư Vương và cô hướng dẫn, vội vã đi đến văn phòng.

Sinh viên của giáo sư Vương đem theo máy tính của mình đến văn phòng, toàn bộ hạng mục web bình chọn của cuộc thi MC lần này đều là từ nhóm của anh ta xây dựng. Với tư cách là nhóm trưởng và là học trò cưng của giáo sư Vương, anh ta sớm đã ngồi xe vội vã về trường, chính là vì giúp đỡ tìm ra cái người ác ý tung bức ảnh đó.

Hoắc Vi Quân đi cùng với Đỗ Minh Trà đến.

Cả phòng chỉ có mình cô ấy là ngang tàng nhất.

Mấy người nín thở, yên tĩnh nhìn vào màn hình.

Học trưởng không vào phần quản lý của trang mà trực tiếp từ từ cơ sở dữ liệu lấy số liệu ra, kiểm tra lựa chọn一一tra chi tiết các thông tin.

Nguồn của bức ảnh, thời gian đăng lên, tên của thí sinh tham gia, bài đăng….và quan trọng nhất là tài khoản wechat của người đăng tải.

Toàn bộ số liệu của tài khoản chính thức kết nối với web, rất dễ dàng tìm ra tài khoản wechat của người đăng lên.

Cô hướng dẫn nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của tài khoản wechat đó một lúc: “Ơ? Đây….không phải là Thẩm Khắc Băng sao?”

Thẩm Khắc Băng trên bọn họ một khóa, nhưng hai thầy cô hướng dẫn đều ở cùng một văn phòng.

Thầy hướng dẫn khóa trên rõ ràng không định trêu chọc phiền phức, suy cho cùng gia thế sau lưng của Thẩm Khắc Băng cũng không nhỏ…..



Anh ta đặt cốc xuống, ra sức khuyên can: “Bỏ đi, bỏ đi, không phải chỉ một tấm ảnh thôi sao——”

Đỗ Minh Trà quay mặt, mặt cô dán vào trong lòng của Hoắc Vi Quân, phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Giọng của thầy hướng dẫn khóa trên tắc nghẽn.

Cô hướng dẫn của Đỗ Minh Trà nói: “Anh xem, con gái nhà người ta khóc ra như vậy rồi, anh còn nói bỏ đi?”

“Không sao” Đỗ Minh Trà úp mặt vào cổ Hoắc Vi Quân, giọng nói kèm theo tiếng nức nở “Em thật sự không sao, em hiểu thầy có ….hức…..có lo ngại, em có thể hiểu được…”

“Điều căn bản này thì không cần hiểu!” Giáo sư Vương không muốn thấy bạn học nữ bị bắt nạt, ông đập tay lên bàn một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cố nhịn làm vẻ mặt nghiêm túc “Đàn anh khóa trên, còn là đàn ông, thế mà lại làm ra loại chuyện đó? Lão Lý, anh không quản? Được, anh không quản thì tôi quản, bây giờ tôi sẽ đến phòng giáo vụ để tìm cậu ta——”

“Này này này” Thầy hướng dẫn khóa trên luống cuống “Ai, tôi cũng không nói là không gọi cậu ta.”

“Nhanh chóng gọi cậu ta đến đây” Giáo sư Vương giấu tay vỗ đỏ ửng ra phía sau lưng, cẩn thận xoa xoa, quắc mắt nói “Nhanh!”

Giáo sư Vương là người được trường học dùng số tiền lớn mời về, học thức nổi trội, tính khí so với học thức càng nổi trội hơn.

Có ông ấy nói chuyện cho Đỗ Minh Trà, không đến 5 phút, Thẩm Khắc Băng đã khẩn cấp chạy đến.

Anh ta còn chưa hiểu mới sáng sớm bị gọi đến có chuyện gì, ngáp dài, quần áo xộc xệch: “Thầy, em——”

“Chát!”

Đột nhiên bị tát một phát lên mặt, Thẩm Khắc băng bị đánh đến choáng váng, còn vẫn chưa phản ứng lại, mặt phải lại bị đánh thêm một cái nữa——

“Chát!”

“Chát!”



Cái tát cuối cùng đánh lên má trái của hắn ta, lại một đấm, đánh thẳng vào mắt hắn ta.

Thẩm Khắc Băng bị đau lùi sau mấy bước, ôm mắt kêu to một trận, mới đứng thẳng người dậy, oán hận nhìn Đỗ Minh Trà đang đeo khẩu trang: “Kẻ xấu xí, mày điên rồi à?”

Quần chúng trợn mắt há mồm, Đỗ Minh Trà lại thưởng cho hắn một bạt tai.

Sau khi đánh xong, mắt cô đột nhiên đỏ ửng, quay người rúc vào lòng Hoắc Vi Quân, thút thít khóc: “Anh ta mắng em….xin lỗi…thầy cô….kì thực trong lòng em khó chịu quá….”

Quần chúng yên tĩnh.

Mấy cái tát đó của Đỗ Minh Trà đánh đến lưu loát sạch sẽ, mấy người không ngờ rằng một cô gái yếu đuối như vậy đột nhiên lại ra tay đánh người, nhất thời sững sờ.

Hoắc Vi Quân ôm lấy Đỗ Minh Trà, đau lòng vô cùng, cô ấy ngẩng đầu nhìn cô hướng dẫn: “Thầy cô xem xem, bình thường Minh Trà là một cô gái dịu dàng như thế, lần này đã bị tức thành như vậy, nhất định là tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng——”

“Trừng phạt cậu ta thật nghiêm khắc!” Giáo sư Vương tức giận “Bạn học Thẩm, cậu vì sao lại làm chuyện hại bạn học như vậy?”

Thẩm Khắc Băng mũi bị đánh chảy máu, cậu ta tức giận: “Hiện tại người chịu thương tổn rõ ràng là em! Người này là kẻ xấu xí——”

Cô hướng dẫn nhịn không được, cao giọng nhắc nhở: “Bạn học Thẩm, xin chú ý đến lời nói và hành động của mình!”

Đỗ Minh Trà mặt rúc vào lòng Hoắc Vi Quân, mắt rưng rưng nhìn cô hướng dẫn: “Cô ơi, nếu không hay là bỏ đi, em, em không sao.”

“Không được” Cô hướng dẫn chém đinh chặt sắt nói “Đã nói là sẽ phạt nặng thì sẽ thực hiện.”

“Cô ơi, cho dù là phạt nặng, ghi lại lỗi nặng, cảnh cáo nghiêm trọng, lưu lại trường xem xét có phải có chút quá nặng không?” Hoắc Vi Quân nói “Mặc dù chuyện bạn Thẩm Khắc Băng làm ra khiến người ta phẫn nộ, nhưng chỉ cần để cậu ta ở trước toàn trường công khai xin lỗi, lại hủy bỏ toàn bộ tư cách nhận khen thưởng năm nay của cậu ta, trừ hết điểm đạo đức, không thể tham gia tranh cử bất kỳ chức vụ nào trong trường là được.”

Thầy hướng dẫn khóa trên trốn ở bên cạnh: “......”

Ai nói phải ghi lại lỗi lớn vậy?

Cái này thương lượng lúc nào?

“Bỏ đi” Đỗ Minh Trà lau nước mắt, mi mắt còn dính nước mắt, đến giọng của cô cũng khàn khàn “Quá đáng quá….”

Thẩm Khắc Băng nóng nảy: “Mẹ nhà mày giả vờ giả vịt——”

Cô hướng dẫn khiển trách hắn ta: “Thẩm Khắc Băng!”

Thẩm Khắc Băng nghẹn một bụng tức, không thể trút ra, chỉ có thể tức giận trợn mắt nhìn Đỗ Minh Trà.

Nước mắt của Đỗ Minh Trà chảy càng nhiều.

Người trong văn phòng đều nhìn trong mắt, đến cả học trưởng cũng nhịn không được nhíu mày.

Thẩm Khắc Băng xác thực quá quá đáng rồi.

“Đúng vậy” Hoắc Vi Quân yêu thương lau nước mắt cho Đỗ Minh Trà “Mặc dù hại Minh Trà cả đêm qua mất ngủ, từ tối hôm qua đến giờ còn chưa ăn miếng cơm nào, nhưng suy cho cùng vẫn là bạn học.”

Dáng người Đỗ Minh Trà gầy yếu, hiện tại rúc trong lòng Hoắc Vi Quần quàng nhỏ bé hơn. Mắt khóc đến đỏ ửng, còn nén giọng xin cho người không có chút ý tứ hối cải…..

Cơn giận của giáo sư Vương bị châm lên trong nháy mắt, ông ấy chỉ vào Thẩm Khắc Băng, tức giận: “Xin lỗi công khai! nghiêm trọng cảnh cáo! Ghi lỗi lớn! Hủy khen thưởng! Lưu lại trường xem xét!”

“Bắt nạt bạn học nữ, thái độ còn tồi tệ như vậy!”

“Bắt buộc phải phạt nặng!”

Lúc này Thẩm Khắc Băng mới ý thức được chỗ không ổn, hắn ta hoảng sợ: “Thầy, em…..”

Đã muộn rồi.

Sau khi nhìn thấy tất cả hình vi vừa nãy của hắn ta, bây giờ cho dù là thầy hướng dẫn của hắn ta, cũng không thể xin tha cho Thẩm Khắc Băng được.

Thẩm Khắc Băng ôm vết tát trên mặt rát như lửa đốt, giọng run rẩy vì chuyện vừa nãy nói xin lỗi.

Lần trước hắn ta làm ra loại chuyện đó đã khiến cho hắn ta không còn chút chỗ đứng nào trong nhà, bị cha của hắn ta hung ác giáo dục một trận; cụp đuôi làm người, ăn nói khép nép, khúm núm rất lâu, khó khăn lắm mới khiến cho cha hắn có cảm tình tốt với hắn một chút, hiện tại lại xảy ra loại chuyện này…….

Cô hướng dẫn không hề cho hắn ta thời gian để cứu vãn tình hình, đã gửi thông báo xử phạt đơn giản báo lên phòng giáo vụ rồi.

Thầy cô ở phòng giáo vụ bên đó đều quen thân với giáo sư Vương, có giáo sư Vương ở bên cạnh làm nhân chứng, Thẩm Khắc Băng chạy không thoát bị xử phạt.

Mấy thầy cô cũng không quên nhớ đến Đỗ Minh Trà, đau lòng an ủi cô rất lâu, khuyên cô mở rộng lòng, đừng vì mấy loại chuyện nhỏ này mất đi dũng khí trong cuộc sống.

Lúc này Đỗ Minh Trà mới ngừng khóc mà cười: “Em cảm ơn mọi người.”

Mãi cho đến lúc sắp đến giờ vào lớp, Đỗ Minh Trà và Hoắc Vi Quân mới rời khỏi văn phòng.

Thẩm Khắc Băng bị lật thuyền trong mương, không biết đi chỗ nào rồi.

Lần này hun nước mắt so với lần trước cao cấp hơn——trên quần áo của Hoắc Vi Quân ở vị trí đặc biệt được bôi dầu gió, lúc nào muốn khóc, Đỗ Minh Trà dán lên lau, hiệu quả cực kỳ cao, cũng không có tác dụng kéo dài như hành tây.

Lúc đi siêu thị mua sữa chua, Đỗ Minh Trà xa xỉ một lần: “Dì ơi, con muốn thêm đậu đỏ và xoài, con cảm ơn.”



Nhìn sữa chua đông đặc ở trên bề mặt không rỉ sắt, Hoắc Vi Quân đột nhiên nói: “Minh Trà, đợi chút cậu theo tớ cùng quay về nhà, tất cả váy vóc của tớ đều tùy ý cậu chọn.”

Giọng nói của của cô ấy vang vang có lực: “Lần này cậu nhất định phải khiến cho mấy người kia nhìn xem, lúc trước bọn họ có bao nhiêu ngu xuẩn.

Không khí buổi đêm mát như nước, không trăng không sao, đêm cuối thu, hơi lạnh yếu ớt tỏa ra, trong khu người giàu ánh đèn rực sáng không có chỗ cho hơi lạnh, đầy là không khí ấm áp.

Thảm trải dày, đèn sáng như ban ngày.

Bữa tối vừa kết thúc, gia chủ đang cẩn thận trò chuyện cùng khách, thăm dò nói bóng gió với khách, ý đồ có thể từ trong cuộc nói chuyện này thu được một vài lợi ý vì bản thân rải đường, thu thêm nhiều quyền lợi nào đó.

“Cuộc thi MC?”

Thẩm Hoài Dữ nhìn Thẩm Thiếu Hàn vô tình liếc thấy tấm poster trên trang sách, nhắm mắt, day thái dương: “Trường học của các cậu còn có loại cuộc thi này sao?”

“Mỗi năm một lần, quy mô không nhỏ, mỗi năm đều có đài truyền hình đến phỏng vấn” Thẩm Thiếu Hàn nói “Năm nay……Minh trà cũng báo danh.”

Thẩm Hoài Dữ bỏ tay xuống, nghiêng mặt, mở mắt.

Tối hôm nay, ba của Thẩm Thiếu Hàn phải mất rất nhiều công sức mới mời được Thẩm Hoài Dữ đến cùng ăn một bữa cơm, có chuyện muốn cầu xin anh.

Thẩm Hoài Dữ không nói là có thể, cũng không nói là không thể.

“Minh Trà à” Ba Thẩm cuối cùng cũng tìm được chủ đề bắt chuyện, ông ta nhịn không được đặt cốc xuống, vui vẻ hỏi “Đúng rồi, Thiếu Hàn, con sao không mời con bé đến nhà ăn cơm? Lâu rồi không cùng ăn cơm một bữa?”

Mẹ kế Mai Hựu Tiêm cười khinh thường một tiếng: “Ăn cơm cùng với nó? Trên mặt nó còn có vết sẹo khó coi như vậy, nhìn vào ngược lại mất khẩu vị——”

“Choang.”

Thẩm Hoài Dữ vừa cầm cốc, đột nhiên trượt xuống từ trong tay anh nặng nề rơi xuống vỡ tan tành.

Tiếng vỡ chói tai phát ra.

Mai Hựu Tiêm run lên một cái, lập tức ngậm miệng, tay che ngực, thấp thỏm không yên.

“Xin lỗi, tay bị trơn” Thẩm Hoài Dữ thờ ơ nói “Vừa nãy nói đến đâu rồi? Hình như đang nói đến Minh Trà đứa trẻ ngoan ngoãn này?”

Mai Hựu Tiêm phản ứng lại, bị câu nói của anh dọa đến mặt tái nhợt.

Rất rõ ràng, nhị gia là đang bênh vực Đỗ Minh Trà.

Vừa nãy bà ta nói sai rồi.

Hoảng loạn cúi người, Mai Hựu Tiêm tay chân luống cuống thu dọn những thủy tinh vỡ dưới chân của Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ không hề di chuyển, chân của anh sạch sẽ, không dính chút bụi. Anh yêu sạch sẽ, trước giờ không để xảy ra sai sót nào.

Mai Hựu Tiêm vươn tay run rẩy, nhặt mảnh thủy tinh ở trên giày của anh.

Bà ta đầu cũng không dám ngẩng.

Thẩm Hoài Dữ trước giờ luôn được khen là tính tình tốt, lại không ngăn cản bà ta, thậm chí đến một câu từ chối khách sáo cũng không có.

Ba Thẩm làm như không nhìn thấy gì.

Người làm ở bên cạnh cũng đang ra sức làm việc, cẩn thận lau sạch vết bẩn vương ra đất.

“Sinh nhật của Minh Trà có phải sắp đến rồi không?” Ba Thẩm thuận theo lời nói của Thẩm Hoài Dữ nói “Hình như là thứ 6 tuần sau?”

“Thứ 7 tuần sau” Thẩm Thiếu Hàn sửa lại “Con đã chuẩn bị quà sinh nhật xong rồi.”

Ba Thẩm tán thưởng nhìn anh ta: “Giỏi lắm, con cuối cùng cũng làm được một việc đúng đắn.”

“Thứ sáu tuần sau?” Thẩm Hoài Dữ dựa lên sofa, đột nhiên cười một cái “Không khéo rồi.”

Anh quay mặt, bình tĩnh nhìn Thẩm Thiếu Hàn: “Thiếu Hàn, tôi vốn định để cậu thứ 6 đi theo chú Đặng ra ngoài làm việc, cũng để rèn luyện chút.”

Ba Thẩm vừa nghe, trên mặt lập tực lộ ra vẻ vui mừng: “Nếu nhị gia muốn dẫn nó đi, thế thì còn gì bằng nữa.”

Thẩm Thiếu Hàn môi mím chặt, lúc lâu sau, anh ta mới nhìn về phía ba mình: “Thế quà sinh nhật hôm đó của Minh Trà thì phải làm sao?”

“Để nhị gia con đưa cho con bé là được, con bé chắc sẽ hiểu, suy cho cùng thì công việc vẫn quan trọng hơn” Ba Thẩm vừa nói vừa nhìn Thẩm Hoài Dữ “.......Hoài Dữ, có thể không?”

Cẩn thận trưng cầu ý kiến của anh.

Thẩm Hoài Dữ không lập tức trả lời.

Từ sau khi “sơ ý” làm rơi cốc, anh chưa từng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt trầm tĩnh, dường như đang suy tư cái gì đó.

Tại lúc ba Thẩm bắt đầu lo lắng phỏng đoán, Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng trả lời.

“Cũng được” Thẩm Hoài Dữ nhẹ cười “Chỉ là chuyện nhỏ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.