Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 89



Sau đó.

Ông cụ Đặng gặp lại con trai mình lần nữa, đó là trong nhà xác.

Xe của bọn họ bị một xe quá tải lật xe, bị đè một nửa.

Người con trai lúc trước luôn chú ý sạch sẽ gọn gàng, trong lúc bị vật nặng lật không chút do dự ôm lấy bảo vệ Đỗ Uyển Linh ở ghế lái, xương cốt đều bị biến dạng, cơ thể nhiều chỗ bị đè biến dạng.

Ông cụ Đặng vĩnh viễn không quên được dáng vẻ của con trai khi mở khăn phủ trắng lên.

……

Trong xe, ông cụ Đặng nhắm mắt lại, ông nói với Đỗ Minh Trà: “Con thật giống với Phù Lâm.”

Đỗ Minh Trà cười: “Mẹ con cũng nói vậy.”

“Ông không nhúng tay vào chuyện của tụi con” Ông cụ Đặng nói “Nhưng chỉ có một điều——”

Ông nhìn sang Đỗ Minh Trà, mắt sáng như đuốc: “Trước khi con du học xong, Thẩm Hoài Dữ không thể lại đến lừa con ra ngoài qua đêm nữa, con cũng không được phép qua đêm với cậu ta.”

Đỗ Minh Trà sững sờ một chút: “Hả?”

“Đây là khảo nghiệm và điều kiện ông đưa ra cho cậu ta” Ông cụ Đặng trầm giọng nói “Con có thể xem xem, cậu ta đối với con rốt cuộc là yêu hay đơn thuần chỉ là dụ.c vọng si.nh lý. Một người đàn ông bình thường, nếu như đến nửa người dưới của mình cũng không quản được, thế thì chẳng khác nào súc vật cả.”

Đỗ Minh Trà do dự một lúc.

Cô thực sự muốn nhắc nhở ông nội——

Thật ra quản không nổi nửa người dưới không chỉ có đàn ông.

Cô cũng không quản được.

Nhưng lời này nói ra nhất định sẽ bị dạy dỗ, Đỗ Minh Trà cẩn thận suy nghĩ, vẫn không khiêu chiến năng lực thừa nhận của ông nội.

Có ông cụ Đặng ra mặt, không đến hai ngày, Đỗ Minh Trà và Khương Thư Hoa đã chuyển nhà rồi.

Các cô chuyển từ nhà của bà Sarah đến một khu trọ có rất nhiều du học sinh thuê, có trợ cấp phòng, tiền phòng sau khi được cắt giảm, mỗi tháng chỉ cần 600 eur.

Chỗ này cách chỗ ISIT hai con phố, xe điện ở Pháp rất thuận tiện, hai người lại là du học sinh có trợ cấp phòng, mai theo chứng minh thư nhân dân có thể xin thẻ đi lại phí mỗi tháng chỉ 6 eur.

Nhưng Đỗ Minh Trà vẫn mua một chiếc xe đẹp, màu đỏ, nó được mua từ khu chợ trời gần đây, chủ trước của chiếc xe này rất trân trọng, lau thân xe sáng bóng.

Mà nguyên nhân ông cụ Đặng lựa chọn chỗ trọ này không chỉ là giao thông, mà là vì một người quen cũng thuê ở chỗ trọ này——Léon.

Là một người Pháp có tên giống với tên nam nhân vật chính trong phim <Léon: The Professional>, không phải kiểu người có tính tình cay nghiệt và to con, dáng người ông ta gầy gò, mắt màu xanh giống như màu xanh của cỏ, lúc nói chuyện rất hòa nhã, trước mắt đang giữ chức vụ giáo viên của ISIT.

Ông ta từng sống ở Bắc Kinh hai năm, là thầy giáo dạy vỡ lòng của Đặng Phù Lâm.

Ông cụ Đặng nhờ Léon bình thường chăm sóc Đỗ Minh Trà và Khương Thư Hoa nhiều chút, đồng thời cũng âm thầm nhờ vả, nếu như có đứa con trai nào muốn hẹn Minh Trà, nhất định phải lập tức đuổi họ đi.

Thẩm Hoài Dữ quay về nước.

Anh không thể ở lại Paris quá lâu, chỉ là mãi cho đến lúc anh rời đi, Đỗ Minh Trà cũng không rút ra được thời gian để tiễn anh.

Cứ như vậy, nháy mắt đã đến khai giảng, Đỗ Minh Trà và Khương Thư Hoa chính thức bắt đầu sống cuộc đời du học sinh.

“Một thái này làm sao dùng điện đây” Khương Thư Hoa nhìn hóa đơn, không tự chủ mà nhíu mày “Sao vừa mở khóa mà tốn nhiều như vậy?”

Đỗ Minh Trà nhìn một cái.

60 eur.

Mỗi tháng, mấy cái này là chỉ có mỗi tiền mạng và tiền điện không thôi.

Đỗ Minh Trà ngồi trên thảm yoga, đang cố gắng kéo giãn cơ thể: “Có thể bên này tiền điện đắt hơn?”

“Chắc vậy” Khương Thư Hoa chân trần, ngồi trên chiếc ghế thấp, cẩn thận tính toán tài khoản này “Tiền thuê phòng, tiền điện, tiền mạng, tiền đăng ký….Tớ tính toán, theo như cách chi tiêu hiện tại của chúng ta, một năm ít nhất cũng phải 10 vạn.

Một năm 10 vạn.

Lại chỉ là tiền sinh hoạt.

So với các quốc gia Âu Mỹ có chi phí cao mà nói, có thể không tính là gì, nhưng đối với Đỗ Minh Trà mà nói, đích thực là một khoản chi lớn.

Đỗ Minh Trà đè chân mình ra phía sau, kéo giãn: “Không sao, đợi đến lúc nghỉ hè lại ra ngoài tìm việc làm thêm.”

Trường học bên Pháp tuân theo quy chế “đào thải”, vào học không không phải đặc biệt khó, nhưng mỗi năm học thuận lợi lấy được học phần không phải là một chuyện dễ dàng, Đỗ Minh Trà bỏ tất cả các công việc làm thêm, chuyên tâm học tập. Chương trình học của ISIT bên này sắp xếp kín mít, Đỗ Minh Trà lại giống như là muốn một hơi học hết rồi quay về vậy, thời gian rảnh là đi đến giảng đường bên cạnh nghe bài, thời gian xếp kín mít.

Cách học liều mạng như vậy, đương nhiên là không thể có thời gian đi làm thêm được.

Còn may lúc trước tiết kiệm được chút tiền, chí ít cũng đảm bảo chi phí sinh hoạt trong một năm này.

Khương Thư Hoa trong lòng kính phục: “Trâu bò Minh Trà, câu thật sự là ép bản thân đến giới hạn rồi.

Đỗ Minh Trà chỉ cười, không nói gì.

Cô ép chân một lúc, mới ngồi dậy nghỉ ngơi.

Ba cô nói với cô, nếu con muốn điều gì thì con phải nỗ lực đi dành lấy, phải phát triển bản thân, chiếm càng nhiều tài nguyên thì mới có tư cách làm chuyện mình muốn.

Đừng mong trên trời có bánh rơi xuống, không có loại chuyện tốt như vậy đâu.

Đỗ Minh Trà muốn là Thẩm Hoài Dữ.



Càng muốn thần phục anh, đồng ý bản thân.

Có thể con người chính là lòng tham không đáy như vậy, trước khi có được anh, Đỗ Minh Trà chỉ muốn có càng nhiều tiếp xúc với anh, cho dù anh hờ hững khen ngợi một câu cũng có thể khiến cho trái tim của cô mềm nhũn rung động.

Nhưng hiện tại, tiếp xúc cơ thể rồi, Đỗ Minh Trà càng phát hiện ra rằng càng thêm khát vọng sâu hơn về mặt tâm hồn.

Cô muốn Thẩm Hoài Dữ nhận định cô, tán thưởng cô, thần phục cô.

Không chỉ là ở trên giường.

Đỗ Minh Trà tập yoga xong, tắm rửa một lượt mới đi về phòng ngủ, máy tính mở ra, weibo cũng đang có tin mới.

Dùng khăn lau vắt lên trên cổ để lau mồ hôi trên trán, Đỗ Minh Trà ngồi trước máy tính, hơi nghiêng người, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, giống như tơ lụa mát lạnh, thỉnh thoảng điểm xuyết một vài ngôi sao, mọi nhà sáng đèn, ánh sao và ánh đèn đều trở thành nếp gấp mềm mại trên dải lụa mát lạnh này.

Nhân gian xao động tiếng nói của loài người chính là tiếng tim đập của màn đêm.

Nhớ nhung Thẩm Hoài dữ là tiếng tim đập của Đỗ Minh Trà.

Đỗ Minh Trà có một tài khoản weibo, tên là “Hoài nước pha trà” bên trên chậm rãi ghi lại những chuyện từ khi vừa mới bắt đầu gặp Thẩm Hoài Dữ.

Từ căn phòng rộng rãi lấp ánh ánh mặt trời ấm áp và thực vật, từ lúc cô nhận nhầm đối phương là ‘thầy Hoài’ mà bắt đầu, Đỗ Minh Trà cố gắng nhớ lại mấy chi tiết khiến cho cô từng chút từng chút rung động, không tự chủ mà càng thêm nhớ anh hơn.

Cô không nói với ai.

Thực ra Đỗ Minh Trà rất nhớ anh.

Vào đầu hè, khẩu vị của Đỗ Minh Trà bắt đầu không được tốt, cô ăn không quen đồ ăn Pháp, thời gian buổi sáng vội vã, lại không kịp làm đồ ăn sáng, hầu như đều là “bánh mì + cà phê”, buổi trưa là rẻ nhất “salad rau +Bánh mì” và một chút đỗ, thỉnh thoảng đi đến quán ăn thái lan ở bên cạnh trường học, có thể chi chút tiền ăn massaman chicken hoặc là bún xào trứng, me, tôm và ớt.

Bữa tối tự làm, Đỗ Minh Trà sẽ nấu cháo, làm một vài món rau xào đơn giản, thỉnh thoảng cuối tuần cũng sẽ đi siêu thị mua bột mì và thịt, cùng Khương Thư Hoa gói sủi cảo.

Nhưng cho dù như vậy, dạ dày của Đỗ Minh Trà vẫn xảy ra chút vấn đề không lớn không nhỏ, cô cảm thấy chán ngán đối với baguette và bánh mì, nhìn thấy đều cảm thấy khó chịu đến quay mặt đi. Vừa mới bắt đầu mua bánh mì hạ giá vẫn có thể ăn hết, sau đó thà rằng để nó cứng đến như có thể đóng đinh được, cũng không muốn động.

Thỉnh thoảng còn sẽ khó chịu đến muốn nôn, lại cố tình nôn không ra.

Khó chịu nhất là một lần giáo sư bài tập về nhà giáo sư giao cho, Đỗ Minh Trà không mua nổi danh sách sách giáo sư đưa cho ——Giá mua sách mới quá là đắt, ở trong thư viện một chút, lại trằn trọc mất hai ngày ở trong nhóm du học sinh mua được mấy quyển. Cứ lăn lộn như vậy, thời gian còn lại để viết của cô không còn lại là bao, cô vội vàng thức trắng đêm trước khi hết hạn nửa tiếng thì mới đổi mới nộp bài tập, sau khi nhìn thấy trên màn hình hiện ra hộp thoại đã nộp thành công, lúc này mới tê liệt ngồi trên sàn, nhịn không được chạy đi vào phòng vệ sinh nôn, chỉ có thể nôn ra chút dịch dạ dày.

Cô quá mệt rồi.

Đỗ Minh Trà không phải chưa từng nghĩ qua, nếu như Thẩm Hoài Dữ vẫn ở, cuộc sống của cô sẽ vô cùng thoải mái.

Cô không cần đợi xe điện để lên lớp, không cần phải vào lúc đông khách chịu đựng mùi cơ thể nồng nặc và các mùi khác, cũng sẽ không buộc phải ăn đồ ăn giảm giá đến mức nôn mật xanh mật vàng, càng không cần phải vì tiết kiệm tiền mà mất cả nửa ngày đi gom góp sách tài liệu cũ.

Nhưng như thế vẫn thành——Con chim trong tay anh, con chim tước anh nuôi.

Đi ngược lại với mong muốn ban đầu của Đỗ Minh Trà.

Đỗ Minh Trà nôn xong, sau khi vệ sinh xong thì nằm trên giường.

Cô và Thẩm Hoài Dữ vẫn giữ liên lạc, chia sẻ cho nhau chuyện ngày thường, Đỗ Minh Trà biết anh mới nhận nuôi một chú chó nghiệp vụ trong quân đội vì bị thương mà bị giải ngũ, chỉ có một chân què, vừa làm phẫu thuật xong, tên là ‘Trân Tú’.

Cô nghiêng người, tắt đèn, ở trong bóng tối dần dần chìm vào trong giấc ngủ.

Mùa hè ở Paris không hề có dáng vẻ lãng mạn gì, đối với Đỗ Minh Trà mà nói, càng giống như là một càng lò lửa lớn nóng rực.

Lớp của cô bắt đầu phân nhóm ra học tập, không giống như ở trong nước, ở đây rõ ràng càng chú trọng đến vận dụng thực tế. Khóa học mới mở này không có giáo viên hướng dẫn, chỉ phân xuống đề tài lựa chọn, để các sinh viên chọn đề tài yêu thích để tiến hành thực hành. Mấy xí nghiệp thực tập này đều duy trì mối quan hệ tốt với nhà trường.

Kỳ hạn một tháng, đợi sau khi thực tập kết thúc, dựa theo vào phân tích báo cáo phân tích thực tập của công ty phản hồi lại sinh viên, rồi sinh viên tự nộp lên, thầy cô sẽ cho điểm nhất định.

Đỗ Minh Trà và nhóm nhỏ của cô rút vào một công ty kiến trúc.

Cô cầm tài liệu chỉ biết đây là một công ty Trung Quốc.

“Người Trung Quốc thật có tiền nha, lúc trước tớ từng làm ở cửa hàng sang trọng một thời gian, ấn tượng sâu nhất với người Trung Quốc” Mộ cô bạn Tây Ban Nha ở cùng tổ với cô là một người vô cùng nhiệt tình thổ lộ, mặt mày hớn hở nó ra, sức sống tràn đầy “Mỗi lần đều mua rất nhiều, nhờ có đồng bào của cậu, đoạn thời gian đó tớ kiếm được không ít…..”

Đỗ Minh Trà uống một hớp cafe lạnh.

Đúng vậy, phần lớn người Trung Quốc đều rất có tiền, rộng rãi hào phóng, trừ cô.

Còn có một bạn nam Italy, nhiệt tình nịnh nọt Đỗ Minh Trà, Đỗ Minh Trà không chấp nhận nổi tính cách phong lưu lãng tử của anh ta, càng không chấp nổi là anh ta ba lần tỏ tình, ở trước nhà kính trồng hoa của trường đưa cho cô một thẻ phòng.

Anh ta dùng 14 từ tiếng trung sứt sẹo để miêu tả Đỗ Minh Trà, đồng thời dùng hai tính từ để bày tỏ khát vọng muốn cùng Đỗ Minh Trà trải qua thời thanh xuân.

Đỗ Minh Trà mỉm cười cự tuyệt anh ta.

Nếu như không suy xét đến quy định của trường học, nếu như không phải suy nghĩ đến đối phương đích thực sống ở một quốc gia lãng mạn có thể hẹn hò xong thì lập tức chia tay, nếu như không phải suy nghĩ đến một tuần mới ăn được một lần kem, tại lúc sau khi anh ta nói ra câu cuối cùng, Đỗ Minh Trà cảm thấy bị xúc phạm đã đáp kem vào mặt anh ta rồi.

Ngày mai sẽ phải tiến hành ra ngoài thực tập kéo dài một tháng, hôm nay được nghỉ sớm, Đỗ Minh Trà đang ngồi xe điện quay về phòng trọ.

Khương Thư Hoa vẫn chưa về.

Hôm nay cậu ấy nhận lời mời của Giang Ngọc Kỳ, đi đến chỗ phòng làm việc của anh ta xem sản phẩm mới đang chuẩn bị.

Nhưng chú Léon đang ở.

Chú ấy đi công tác nửa tháng mới quay về, mang theo một chút thức ăn đến thăm Đỗ Minh Trà.

Có Curry Chickpea, chim cút nướng với quả hải táng, còn có là chân gà xào thơm mùi gừng bên dưới rải lá bắp cải lá xanh lá đỏ, bánh mì baguette giòn dai.

“Lúc trước Phù Lâm rất thích ăn mấy cái này” Léon nói “Ôi trời ơi, đồ ăn của anh bạn đó ngon quá.”

Ông nói tiếng Đông Bắc rất trôi chảy, mỗi lần Đỗ Minh Trà nhìn thấy khuôn mặt thuần phương tây của ông, đều muốn cười.



Léon thỉnh thoảng cũng sẽ mang đến vài đồ ăn và nguyên liệu tươi, nhờ Đỗ Minh Trà giúp ông nấu đồ ăn Trung Quốc.

Ông rất giỏi nắm bắt giữa biếu tặng và hợp tác, biết được tính tình của Đỗ Minh Trà và Khương Thư Hoa, chỉ cười haha nói cùng hợp tác.

Nhưng Đỗ Minh Trà không ăn quá nhiều.

Cô nhìn thấy bánh mì, nước chua trong dạ dày lại có chút cuộn lên.

Đỗ Minh Trà nhịn không nôn.

“Trừ Phù Lâm ra, chú còn có một học sinh tên là Tĩnh Ngâm kiêm bạch nguyệt quang” Léon lấy nước hoa quả mua ra, than thở “Tên đó thật tốt, ngày em ấy kết hôn, nước mắt chú chảy ròng ròng.”

Đỗ Minh Trà sửng sốt, cô không xác định hỏi: “Tĩnh Ngâm?”

“Đầy đủ là Bạch Tĩnh Ngâm, Bạch trong ngựa Bạch Long” Léon nói “Uhm, kém Phù Lâm mấy khóa, trong lòng của chú, em ấy còn đẹp và quyến rũ hơn cả đức mẹ đồng trinh…..Nhưng sau đó em ấy cũng không kết hôn được, chú nghe nói em ấy vẫn còn chưa tốt nghiệp xong đã gả cho một người khác, hình như gọi là Thẩm Tòng Hạc.”

Đỗ Minh Trà: “.....Ê.”

“Sau đó người chồng của em ấy không phải là người tốt lành gì” Léon cầm ly rượu nho lên, cảm khái “Sau này chú nghe nói Tĩnh Ngâm bị anh ta nhốt ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài. Nếu như để chú trông thấy anh ta, nhất định sẽ đánh chết anh ta.”

Đỗ Minh Trà: “.......”

Khéo như vậy sao?

Cẩn thận nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý.

Ngay từ trước, Bạch Tĩnh Ngâm từng nói là bạn cùng trường với Đặng Phù Lâm, Léon từng dạy Đặng Phù Lâm, lại từng dạy Bạch Tĩnh Ngâm cũng không phải chuyện lạ gì.

“Ồ” Léon cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện quan trọng, nghiêm chỉnh nói “Ông nội của cháu từng nói con trai của Thẩm Tòng Hạc đang theo đuổi cháu? Là thật hay giả? Cậu ta lúc nào đến?”

Nói như vậy, ông ta hăm he, tư thế kiểu nóng nòng muốn cùng đối phương đánh nhau.

Đỗ Minh Trà nói: “Anh ấy sẽ không đến.”

Cô cúi đầu rửa hoa quả, để ráo nước, đặt ở trên đĩa sạch sẽ, nước từ đầu ngón tay rơi xuống bồn rửa, tạo thành những gợn sóng.

Chỉ âm thầm nghĩ, nhất định không thể để Thẩm Hoài Dữ và Léon gặp mặt được.

Léon mặc dù gầy, nhưng ở Trung Quốc từng đạt quán quân tán thủ*. thực lực không thể xem thường.

Tán thủ: (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

Vừa mới bày xong đĩa, nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng chuông, Đỗ Minh Trà chỉ nghĩ là Khương Thư Hoa quay về, ba bước thành hai bước đi về phía trước, vui vẻ mở cửa ra, vội vàng nói: “Cậu về rồi à vừa hay——đậu.”

Cửa mở ra.

Đỗ Minh Trà nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ, lúc này đang đứng ở ngoài cửa đối mắt với cô.

Mấy tháng không gặp, Thẩm Hoài Dữ so với lần trước gặp mặt càng xanh xao gầy gò hơn, lúc này đang mắt không chớp nhìn mặt cô, giống như giống như nắng hạn gặp mưa rào, lại giống như kẻ nghiện rơi vào biển hoa anh túc, mênh mông vô bờ bến.

Đỗ Minh Trà hiện tại vẫn đang trong thế giằng co kỳ lạ với Thẩm Hoài Dữ, ai cũng không định tuân theo giá trị quan của người kia.

Cô vô thức muốn đóng cửa, nhưng tay của Thẩm Hoài Dữ đã vươn ra, ngăn chặn cánh cửa đóng lại: “Không mời anh vào uống cốc trà?”



Đỗ Minh Trà: “Anh đi vào có khả năng không uống được trà mà bị ăn đánh.”

Thẩm Hoài Dữ: “Hử?”

Hành động của hai người đã thu hút lực chú ý của Léon đang ở trong phòng, ông ta không đi ra, chỉ tò mò hỏi: “Minh Trà, ai đến vậy?”

Thẩm Hoài Dữ nhíu mày, yên lặng nhìn: “Trong chỗ trọ của em còn có đàn ông? Là ai? Sao muộn như vậy còn ở chỗ em?”

Sắc mặt không tốt.

Đỗ Minh Trà: “Ngày khác lại giải thích với anh——”

Trong lúc giằng co, Léon đã đi ra rồi.

Ông ta kinh ngạc hai người đứng song song, một người đang cố gắng đóng cửa lại, một người thì đang chặn cửa lại, hoài nghi nhìn Thẩm Hoài Dữ một cái, ánh mắt ghim chặt trên mặt anh.

Ông ta cẩn thận nhìn mấy lần, lúc sau, Léon giọng khàn khàn: “Thẩm Tòng Hạc?”

“Không phải là Thẩm Tòng Hạc” Đỗ Minh Trà nói “Giới thiệu một chút, đây là——”

Cô nhất thời bị mắc kẹt.

Xong rồi.

Này nên giới thiệu như thế nào?

Thân phận không rõ ràng, chẳng lẽ muốn cô nói với đối phương đây là đối tượng ái muội của cháu đang trong thời kỳ khảo nghiệm sao? Hay là trực tiếp nói Thẩm Hoài Dữ? Thế không phải sẽ lộ ra chuyện anh thực ra là con trai của tình địch sao?

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh ung dung đi ra phía sau Đỗ Minh Trà, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô.

Anh vẻ mặt không tốt, híp mắt, nhìn Léon, nho nhã lễ độ: “Chào ông, tôi là bạn——”

“Cha nuôi!” Đỗ Minh Trà vội vàng cắt đứt lời anh, căng da mặt, vì bảo đảm Thẩm Hoài Dữ không bị Léon đập, bắt buộc phải giấu diếm thân phận của anh, cô cẩn thận giới thiệu “Anh ấy là cha nuôi mà ông nội muốn cháu nhận.”

Léon rơi vào trầm tư: “Ồ, là kiểu cha nuôi nào? Là sư phụ?”

Thẩm Hoài Dữ ôm lấy Đỗ Minh Trà, muốn đầu cô dán vào lồ.ng ngực của mình, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Léon: “Là kiểu cha nuôi có trách nhiệm làm ấm giường.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.