Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 100



Đan Niên vỗ bả vai Thanh Thanh, cười tủm tỉm nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Cho dù là thua Thẩm Đan Hà thì cô ta có năng lực để chiếm tiện nghi của tớ sao? Làm không tốt thì người ta nghĩ  là cô ta lấy mạnh hiếp yếu nữa đấy, cô ta có thể được lợi lộc gì chứ? Cô ta coi trọng hư danh gì đó, còn tớ thì không để ý đâu.”

Thẩm Ngọc tới thúc giục bọn họ, nói là mấy người Thẩm Đan Hà đã sớm đi trước rồi. Chờ mấy người bọn họ tới sân bắn tên, sớm đã có tiểu binh cấm vệ quân dẫn các nàng đến nơi tỷ thí mà Thẩm Đan Hà quyết định. Thẩm Ngọc thấy chỗ sân đấu đều là nữ hài tử, hắn lại là một nam nhân không tiện đi tới, liền dặn Đan Niên thi đấu xong sẽ quay trở lại, Thẩm Đan Hà kia nếu lại làm phiền thì cứ lớn tiếng gọi hắn.

Thanh Thanh còn đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, khí thế bừng bừng huơ huơ nắm đấm, nói: “Thẩm đại ca yên tâm, cô ta nếu dám làm gì Đan Niên, muội sẽ đánh cô ta!” Đan Niên mặt đầy vạch đen, đứa nhỏ này rất đơn thuần, lấy lòng đối tượng thầm mến cũng không nên như vậy mà, Liêm phu nhân nếu nhìn thấy Thanh Thanh như thế này chắc chắc sẽ không cho Thanh Thanh qua lại cùng mình nữa.

Đan Niên tiến về phía trước thì thấy Thẩm Đan Hà đang cùng một nữ tử ở bên cạnh đứng nói chuyện, bộ dạnh khiêm tốn, nàng kia trên dưới hai mươi, dánhg người thon dài, trên lưng đeo một cây cung lớn có nước sơn đen, dài và mảnh rất thích hợp với thân hình của nàng ta.

Tóc dài mềm mại được búi cao có cài mã vĩs, trên khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ nhu hòa mỉm cười mặc dù chỉ có một thân trang trang phục người Hồ đơn giản, Đan Niên cũng cảm giác được trên người nữ tử này từ trong ra ngoài đều tản ra một cái gọi là “Quý khí uy nghiêm”, không liên quan tới quần áo hay trang điểm, giống như khí thế được tích tụ từ nhiều năm.

Thanh Thanh đi lên mở miệng, dường như không muốn nghe cho xong: “Chào Lôi tỷ tỷ!”

Thì ra nàng chính là Hứa Lôi, nhìn qua thì tuổi cũng không ít, ở Đại Chiêu thì nữ tử đến tuổi đều lập gia đình, huống chi nàng lại là nữ nhi của công chúa, chắc là cũng sớm đã được gả đi thành phụ nữ có chồng rồi, Đan Niên thầm nghĩ.

Hứa Lôi tiến lên ôn hòa cười nói: “Đan Hà nói có người muốn tìm ta tỷ thí bắn cung, không nghĩ tới lại là Thanh Thanh muội a!”

Vừa dứt lời, ba người Đan Niên ánh mắt sắc như dao đồng loạt bắn về phía Thẩm Đan Hà, Thẩm Đan Hà giả bộ như không thấy gì.

Thanh Thanh nháy mắt nghi ngờ hỏi: “Không phải đâu! Là Thẩm Đan Hà chạy tới khiêu chiến với bọn muội, muốn bọn muội cùng tỷ tỷ đấu bắn cung! Hơn nữa, cũng không phải là muội cùng Lôi tỷ tỷ thi đấu.” Thanh Thanh kéo Đan Niên đang đứng ở một bên qua rồi cười nói: “Là Đan Niên so bắn cung với tỷ tỷ! Cũng vì chuyện này mà Đan Niên còn luyện tập một lúc lâu!”

Hứa Lôi nghe vậy thì nhíu mày, xoay người nhìn chằm chằm Thẩm Đan Hà đang đứng một bên, nói: “Đan Hà, sao lại thế này?”

Thẩm Đan Hầ cầm tay Hứa Lôi làm nũng nói: “Còn không phải là muội muội sợ tỷ tỷ không đồng ý tỷ thí với mấy người vụng về như bọn muội sao? Bên muội lại chẳng có lấy một người tài, không phải là muốn mược sức tỷ tỷ một chút sao? Tỷ tỷ thường ngày thương yêu nhất mấy muội muội này mà, là lỗi của Đan Hà, có được hay không?”

Hứa Lôi bị Thẩm Đan Hà ầm ĩ cũng nở nụ cười, Đan Niên nhìn Thẩm Đan Hà làm trò thầm nghĩ tìm một chỗ nôn cho thoải mái, giả bộ mà như thật, Thẩm Đan Hà này giống loại chẳng có gì không dám làm, ngay cả nữ nhi của công chúa cũng dám tính kế!

Hứa Lôi lúc này nhìn về phía Đan Niên, hỏi: “Vừa rồi chưa kịp hỏi vị tiểu thư này, có đúng là người cùng ta tỷ thí bắn cung?”

Đan Niên tiến lên một bước, hành lễ, cười nói: “Đúng là Đan Niên. Mong rằng tỷ tỷ không ghét bỏ Đan Niên trình độ kém không lên được mặt bàn là được.”

Không lên được mặt bàn là để chỉ hàng hóa không có giá trị, không bày lên mặt bàn để bán đượ, ở đây nói người bất tài

Hứa Lôi đeo cung tên đi tới phía trước Đan Niên, mỗi cử động đều dứt khoát, thân thể xinh đẹp khỏe khoắn như một con báo săn mạnh mẽ. Đến bên người Đan Niên thì đột ngột nhấc tay Đan Niên, Đan Niên bị bất ngờ, đang kinh ngạc, lại nghe Hứa Lôi thản nhiên nói: “Hổ khẩu, ngón trỏ cùng ngón giữa đều không có vết chai, ngươi thường ngày rất ít tập bắn cung, nhưng mà trên ngón áp út có một lớp chai, chỉ sợ là Đan Niên tiểu thư thường ngày quen dùng bút hơn là cung tên đúng không?”

Đan Niên rút tay lại: “Đan Niên tuy rằng lúc trước chưa từng luyện bắn cung, nhưng mà vẫn hiểu được cái gì là tên đã trên dây không thể không bắn.”

Thẩm Đan Hà nghe được những lời của Hứa Lôi, một mặt nghi ngờ đánh giá Đan Niên, lại nghĩ đến chuyện Đan Niên biết chữ mà vẫn lừa dối mình là nàng ta chẳng tinh thông mấy chuyện văn vẻ, trong lúc nhất thời khí huyết sôi trào nghiến răng nghiến lợi.

Thanh Thanh lôi kéo Hứa Lôi, có chút tủi thân lại có chút tức giận nhỏ giọng kêu lên: “Lôi tỷ tỷ, tỷ ngày thường là người tốt bụng nhất, sao lại giúp đỡ Thẩm Đan Hà kia bắt nạt bọn muội? Rõ ràng…”

Đan Niên nhanh tay kéo kéo vạt áo Thanh Thanh, cầm lấy cây cung nhỏ màu bạc trên lưng được Đại hoàng tử đưa cho, vẻ mặt thành thật nói với Hứa Lôi: “Mặc kệ đối thủ là ai, Đan Niên cũng đã nhận chiến thiếp, thì không thể có đạo lý nửa đường chạy trốn, cho dù kết quả có thua thì Đan Niên cũng vui vẻ chấp nhận.”

Hứa Lôi nhìn về phía Đan Niên, ánh mắt nghiêm túc, mang theo một chút tán dương, nói: “Được, ta sẽ xuất toàn lực tỷ thí với ngươi, sẽ không bởi vì ngươi bắn cung không giỏi mà coi thường ngươi.”

Đan Niên cảm kích gật đầu, cái nàng muốn chính là như vậy, địa vị của Hứa Lôi rõ ràng cao hơn Thẩm Đan Hà, Thẩm Đan Hà căn bản là không dám đắc tội nàng. Tuy rằng việc này bản thân mình đã đâm lao thì phải theo lao, thắng hay bại đã là kết cục đã định, nàng không có khả năng thắng Hứa Lôi, nhưng nếu có thể có được hảo cảm của Hứa Lôi, Thẩm Đan Hà sẽ có chút kiêng kị.

Hứa Lôi cũng không nghĩ rằng Đan Niên còn có mấy cái tâm tư nhỏ gian xảo như vậy, mìm cười nói với Đan Niên: “Muội nếu đã là hảo bằng hữu của Thanh Thanh thì cứ gọi tỷ là Hứa Lôi tỷ tỷ giống mấy nàng đi.”

Đan Niên tủm tỉm cười ngọt ngào kêu một tiếng: “Lôi tỷ tỷ.”

Hứa Lôi cười nói: “Đan Niên chưa quen với cung tiễn, chúng ta chỉ bắn ba mũi tên là được, bắn trúng hồng tâm là thắng, nếu đều bắn trúng hồng tâm, vậy thì bất phân thắng bại.” Hứa Lôi nhìn Đan Niên có chút dại ra, cười nói: “Tỷ có nói là nghiêm túc tỷ thí cùng muội, nhưng mà chưa có nói phương pháp tỷ thí như thế nào a?”

Thanh Thanh ở một bên nhảy dựng lên, vỗ tay cười nói: “Biện pháp hay!”

Đan Niên hơi đỏ mặt, người ta cũng đã nhường mình đến mức này rồi, còn có thể nói gì nữa đây, Đan Niên có chút ngại ngùng cúi đầu, hành lễ, lúng ta lúng túng nói: “Như vậy đa tạ Lôi tỷ tỷ.”

Hứa Lôi ha ha cười hai tiếng, quay đầu về phía Thẩm Đan Hà hỏi, “Đan Hà, muội có ý kiến gì không?”

Thẩm Đan Hà nhìn về phía Đan Niên, bộ mặt âm u ánh mắt không tốt, nhưng mà nàng không dám chống đối Hứa Lôi, nghe được câu hỏi của Hứa Lôi, vội vàng treo bộ mặt tươi cười nói: “Tỷ tỷ thích là được rồi.”

Hứa Lôi tận mắt thấy quá trình “Thay đổi sắc mặt” của Thẩm Đan Hà, mặt nhăn mày nhó, không nói chuyện liền quay sang chỗ khác. Thẩm Đan Hà nịnh người lại nhận lấy lạnh nhạt, nhất thời lại treo lên cái bộ mặt âm u đáng sợ.

Đan Niên nhìn Thẩm Đan Hà mặt mày âm trầm sau lưng Hứa Lôi, trong lòng không khỏi thở dài, nữ nhân bị ghen ghét toan tính làm cho mất lý trí thật đáng sợ, “kinh thành đệ nhất tài nữ thì sao chứ, nàng ta giờ cũng chẳng khác đố phụ độc ác là bao, nhớ lại lần đầu nhìn thấy Thẩm Đan Hà là bộ dáng dịu dàng cùng với Thẩm Đan Hà hiện tại còn tưởng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Hứa Lôi đã sớm đứng ngay ngắn vào vị trí, từ bao đựng tên phía sau lwung rút ra một mũi tên đuôi dài, gần sát đuôi tên còn khắc một chữ Lôi nho nhỏ. Hứa Lôi cài tên lên cung, quay đầu mỉm cười nhìn Đan Niên nói: “Đan Niên, muội nhìn động tác của tỷ cho kỹ.”

Hứa Lôi từ khi bắt đầu bắn tên thì như biến thành người khác, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, giương cung bắn tên, động tác thực hiện lưu loát liền mạch, mũi tên kia bắn trúng ngay chính giữa hồng tâm của bia ngắm cách xa trăm mét, đuôi tên còn rung lên nhè nhẹ.

Đan Niên không kìm lòng được vỗ tay kêu lên một tiếng “Hay!”. Động tác của Hứa Lôi sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, trên người như có hào quang chiếu rọi.

Đan Niên nuốt nước miếng một cái, có chút ngượng ngùng lấy ra cây cung của mình, cây ngân cung nhỏ nhắn so với cung tên chuyên dụng của Hứa Lôi có cảm giác như đồ chơi của trẻ nhỏ vậy.

Đan Niên nghĩ lại những kỹ thuật Đại hoàng tử đã dạy mình, lại hồi tưởng động tác vừa rồi của Hứa Lôi, cắn răng bắn một mũi tên, do dùng sức quá nhiều, cánh tay bị chấn động sinh đau, mũi tên bắn ra xiêu vẹo trúng vào phía dưới, ngay bên rìa hồng tâm của bia ngắm, miễn cưỡng cũng có thể coi là đạt yêu cầu.

Thanh Thanh cùng Lý Chân vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Đan Niên đỏ mặt, hai cái bia ngắm cực kỳ đối lập, vận khí của nàng lần này tốt, có thể bắn tới bên cạnh hồng tâm. Hứa Lôi khen ngợi gật đầu, “Không tồi, ngộ tính của Đan Niên muội rất tốt, sự phối hợp của thân thể cũng tương đối tốt, sau này nếu có hứng thú, có thể tới tìm tỷ học bắn cung.”

Đan Niên hết sức quẫn bách, nếu Hứa Lôi cũng giống Thẩm Đan Hà châm chọc khiêu khích mình, thì Đan Niên sẽ cảm thấy thoải mái. Nhưng bây giờ Hứa Lôi lại đối xử tốt như vậy, khiến cho nàng cảm thấy hơi thẹn thùng, vốn chỉ là dân ngoại đạo, nay lại khiến cho người trong nghề lãng phí thời gian với nàng, thật có lỗi quá đi!

Hứa Lôi nhìn thấu sự quẫn bách của Đan Niên, cười thật ấm áp, lại bắt đầu cài tên chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, đúng lúc này, ở lối vào của sân bắn tên Đại hoàng tử mang theo vài người đi về phía các nàng.

Đan Niên kinh ngạc chú ý tới nụ cười ấm áp trên  mặt Hứa Lôi đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt không dám tin, còn có cả bối rối, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chăm vào hắc y nhân đi phía sau Đại hoàng tử.

Lúc Đại hoàng tử đi tới trước mặt, mỉm cười khoát tay, ý bảo mọi người không cần đa lễ, sau đó chắp tay với Hứa Lôi cười nói: “Lôi biểu tỷ, đã lâu không gặp.”

Hứa Lôi lấy lại bình tĩnh, thu lại ánh mắt vẫn dõi theo cái người từ từ đầu tới chân được bọc trong áo đen, “Biểu đệ thật hăng hái, hôm nay nghĩ sao mà lại tới nơi này?”

Đại hoàng tử vẫn giữ khuông mặt tươi cười ấm áp như cũ, “Cô nghe nói biểu tỷ đang cùng người khác tỷ thí, ngẫm nghĩ tỷ đệ chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt, đặc biệt tới đây để gặp biểu tỷ.”

Hứa Lôi cúi đầu, ánh mắt lại không kìm được nhìn về hướng hắc y nhân kia, “Đa tạ biểu đệ mong nhớ.”

Đan Niên trộm nhìn cái kẻ thần thần bí bí cả người bị bịt kín như bưng, giờ phút này tuy rằng giống lúc trước dưới mặc áo choàng trên đội mũ, nhưng vì vừa vặn đứng đón ánh mặt trời, bộ dạng rõ ràng chiếu vào trong mắt Đan Niên, thoạt nhìn trên dưới hai mươi lăm tuổi, dáng người cao, làn da hơi ngăm đen, trên khuôn mặt anh tuấn ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, làm như chẳng nhìn thấy Hứa Lôi vì hắn mà thay đổi sắc mặt.

Nhìn thấy Thanh Thanh, Lý Chân cùng Thẩm Đan Hà đều lui về một bên, Đan Niên cũng lặng lẽ lui về phía sau vài bước, nữ xinh đẹp nam anh tuấn, tuổi lại không chênh lệch nhiều lắm, nói không có gian tình thì quỷ cũng chẳng thèm tin, chuyện liên quan tới bí mật hoàng thất, nàng tránh càng xa càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.