Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 106



“Tỷ tỷ muốn vào hậu viện nhà muội, trực tiếp nói muội muội dẫn tỷ đi là được, cần gì phiền toái mẫu thân a?” Đan Niên cười nói, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Đan Vân đi về hướng hậu viện. Đan Niên vốn chỉ muốn trêu đùa Thẩm Đan Vân một chút, nàng mà không đi thì làm sao xem kịch vui được a.

Thẩm Đan Vân thấy Đan Niên sảng khoái như vậy, cảm thấy hoài nghi không thôi. Nàng đang định nói cái gì đó, ai ngờ Đan Niên tuy rằng còn nhỏ, nhưng khí lực không nhỏ, cứ nắm cánh tay nàng cấp tốc chạy về hướng hậu viện. Lúc đi qua cửa nhà chính, nàng suýt nữa ngã sấp xuống, châu ngọc trên đầu đong đưa loạn cả lên.

Thẩm Đan Vân vội đưa tay chỉnh lại búi tóc vốn được chải chuốt rất tỉ mỉ, tức giận trừng mắt nhìn Đan Niên một cái. Đan Niên giả vờ như không thấy được, tiếp tục cười toe toét kéo Thẩm Đan Vân sải bước về phía trước. Chỉ đáng thương cho đôi chân nhỏ bình thường chẳng phải đi bộ bao xa của Thẩm Đan Vân.

Đến ngưỡng cửa thư phòng trong hậu viện, Đan Niên buông cánh tay Thẩm Đan Vân xuống. Thẩm Đan Vân vừa thở phì phò vừa vội vàng sửa sang lại bản thân. Hai người nghe bên trong thư phòng vọng ra tiếng nói chuyện, trong đó rõ ràng có tiếng Tô Doãn Hiên.

Thẩm Đan Vân vui vẻ, ưỡn ngực thắt lưng thướt tha đi vào. Đan Niên ở sau lưng hô: “Ca, Đan Vân tỷ tới rồi!”

Cánh cửa thư phòng khép hờ bỗng kẽo kẹt một tiếng mở ra. Thẩm Ngọc ra mở cửa, liếc nhìn bộ dạng trang điểm xinh đẹp của Thẩm Đan Vân, sững sờ một hồi mới nặn ra được vẻ mặt tươi cười chào hỏi Thẩm Đan Vân: “Đan Vân muội muội đến đó a!”

Thẩm Đan Vân khách khí rụt rè nở nụ cười, ánh mắt không ngừng lướt qua Thẩm Ngọc nhìn vào phòng trong. Tô Doãn Hiên tay cầm cờ trắng, mắt nhìn đăm đăm mâm cờ tàn cục trước mặt, chỉ mải suy nghĩ sâu xa, tuy có nghe được động tĩnh ngoài cửa, nhưng chỉ là nhẹ nhàng nhíu nhíu mày. Riêng Đường An Cung ngồi bên cạnh thì đắm đuối nhìn chằm chằm Thẩm Đan Vân, khóe miệng có chất lỏng khả nghi đang chảy ra.

Đan Niên âm thầm cười nhạo một tiếng, nàng coi như minh bạch vì sao Tô Doãn Hiên lại muốn Đường An Cung tới trước. Có một biểu ca cùng tuổi như vậy làm đối lập, mặc dù là đầu heo cũng có thể biến thành Phan An*, huống chi điều kiện của Tô Doãn Hiên vốn không tệ. Đan Niên càng thêm kiên định phỏng đoán của mình, có chút không biết phải xử lý việc lần này thế nào.

* Phan An là một trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc, nhan sắc đặc biệt có sức hút. Người thời xưa nói chuyện rất hàm súc, thay vì nói toẹt ra là trai đẹp, thì nói là “Phan An”.

Thẩm Đan Vân thấy Thẩm Ngọc cứ đứng cản ở cửa, không có ý để mình bước vào, trong lúc nhất thời có chút lo lắng, đành không ngừng rướn cổ nhìn vào trong phòng, hi vọng ánh mắt Tô Doãn Hiên chịu dứt ra khỏi mấy quân cờ đáng chết mà chuyển sang người nàng.

Đan Niên nhàn nhạt cười nhìn Thẩm Đan Vân lo lắng suông. Thẩm Đan Vân thật không hổ là cái đuôi của đại tiểu thư khuê các Thẩm Đan Hà, chẳng mấy chốc liền khôi phục trấn tĩnh, miệng cong lên ý cười diễm lệ, làm như oán trách nói với Thẩm Ngọc: “Đường ca có khách đến, sao ngay cả một cốc trà cũng không chiêu đãi a?”

Lại quay đầu nói với Đan Niên: “Đan Niên, chúng ta xuống phòng bếp pha trà cho khách đi!” Một câu giống như đang nói Đan Niên rất không hiểu chuyện.

Đan Niên dài giọng, lười biếng nói: “Tỷ tỷ thật là có tâm, muội muốn uống trà bạc hà lạnh. Bích Dao ở phòng bếp, nàng biết làm thế nào, thật sự là làm phiền tỷ tỷ.” Dứt lời, người vẫn không nhúc nhích, bàn chân dường như mọc rễ, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn Thẩm Đan Vân.

Lửa giận nháy mắt bùng lên trong lòng Thẩm Đan Vân, đây rõ ràng là coi mình như người hầu! Nhìn ý cười chói mắt trên mặt Đan Niên, ngẫm lại Tô Doãn Hiên còn trong thư phòng, Thẩm Đan Vân đành cắn răng, đoan trang mỉn cười xuống phòng bếp bưng trà.

Đan Niên đứng tại chỗ, vui sướng khi người gặp họa nhìn bóng lưng Thẩm Đan Vân đi xa. Thấy Thẩm Ngọc có chút nghi hoặc, Đan Niên hất cằm chỉ chỉ về người trong phòng. Thẩm Ngọc lập tức hiểu, nhìn bộ dạng tươi cười hoàn toàn không có ý tốt của Đan Niên, mơ hồ cảm thấy người nào đó sắp gặp tai ương.

Đến khi Thẩm Đan Vân đầu đội ánh mặt trời bỏng rát bưng khay trà đến, Đan Niên đã sớm ngồi trong thư phòng, nhàn nhã dựa vào ghế cầm quyển sách phe phẩy quạt. Thẩm Đan Vân ôn nhu bưng lên một chung trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Tô Doãn Hiên, ôn nhu nói: “Công tử, thỉnh dùng trà.”

Tô Doãn Hiên không thể từ chối, ngắn gọn nói một chữ tạ liền không còn câu dưới. Thẩm Đan Vân đang định nói thêm gì nữa, Đường An Cung đã bu lại, cợt nhả tự mình cầm lấy chung trà, không ngừng nói lời cảm tạ.

Thẩm Đan Vân vừa thấy Đường An Cung liền nhớ đến hắn ngày đó còn cố ý nhặt lên khăn tay của mình. Nếu không phải hắn nhiều chuyện, người nhặt được khăn tay của mình đã là công tử Tô Doãn Hiên. Thẩm Đan Vân oán hận nhìn bộ mặt uống trà say đắm của Đường An Cung, trong lòng ác độc nguyền rủa, sặc chết ngươi, sặc chết ngươi!

Đan Niên thấy Thẩm Đan Vân hầu hạ Tô Doãn Hiên xong rồi, vẫn không có ý định dâng trà cho những người khác, liền phe phẩy quyển sách, cười híp mắt kêu lên: “Tỷ tỷ, trà bạc hà của muội đâu?”

Thẩm Đan Vân thấy Đan Niên thảnh thơi như vậy liền tức giận, lại ngại có Tô Doãn Hiên ở đây, không tiện phát tác, đành phải bưng trà lạnh đến, hầm hừ nhét vào tay Đan Niên. Đan Niên hớn hở thưởng thức trà, đứng dậy nói: “Tỷ tỷ, tỷ cũng đã gặp ca ca xong rồi, chúng ta trở về đi.”

Thẩm Đan Vân lưu luyến không rời nhìn Tô Doãn Hiên, đối phương vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, mà nàng cũng biết bản thân đã ở chỗ này rất lâu rồi, nếu lại trì hoãn nữa, sợ là Tô Doãn Hiên sẽ có ấn tượng xấu với mình. Thế là nàng đành phải theo Đan Niên ra khỏi thư phòng.

Đường An Cung luyến tiếc nhìn mĩ nhân rời đi, tự cho là phong nhã mà nói ra một câu cực kỳ không liên quan, “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu a!” Khiến Thẩm Ngọc và Tô Doãn Hiên cùng cau mày liếc mắt nhìn hắn.

Mĩ nhân vừa đi, Đường An Cung lại khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ, bị hai người kia dùng ánh mắt khi dễ, vội khụt khà khụt khịt giải thích: “Ngắm mĩ nhân là một loại hưởng thụ, ta cũng chỉ là thích nhìn nhiều một chút. Còn tiến thêm một bước, sờ sờ hôn hôn a, ta thật sự một điểm cũng chưa nghĩ tới!”

Thẩm Ngọc lần đầu tiên gặp được loại ăn chơi trác táng da mặt dày thế này, nhất thời đầu đầy vạch đen, thằng nhãi này rõ ràng đang tơ tưởng… Tô Doãn Hiên lại hoàn toàn ngược lại, vẫn tiếp tục thúc giục bản thân hạ cờ, thái độ hoàn toàn lạnh nhạt, giống như không hề nghe thấy câu nói kia. Thẩm Ngọc lập tức tỉnh ngộ, định lực người này rất phi thường, lại là oan gia đối đầu, không thể coi thường a!

Tiễn Thẩm Đan Vân đi rồi, Đan Niên về phòng mình lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Đan Vân này ở mặt ngoài nhìn như một bình hoa không đầu óc, trên thực tế chuyện gì cũng dám làm.

Từ lần trước người này lén đi tư hội Tô Doãn Hiên ở cạnh hồ nước trong phủ đại hoàng tử, Đan Niên đã biết, nữ nhân này vì đạt được mục đích, chuyện điên cuồng gì đều có thể làm được. Chỉ cần nàng ta không gây ra chuyện lùm xùm gì trong nhà mình, Đan Niên liền cám ơn trời đất.

Đánh xong hai ván cờ, Tô Doãn Hiên liền muốn cáo từ. Đường An Cung vốn không biết chơi cờ vây, càng không hiểu hai người này cứ đặt hết con cờ này đến con cờ kia xuống rốt cuộc giấu giếm Huyền Cơ gì, đã sớm chống cằm ở một bên không ngừng ngủ gà ngủ gật.

Thẩm Ngọc cười tủm tỉm giữ Tô Doãn Hiên ở lại chơi thêm một ván, “Tô công tử, chúng ta mỗi người thắng một ván, thắng bại còn chưa biết được, sao không đánh thêm một ván nữa?”

Tô Doãn Hiên chắp tay cười nói: “Thẩm huynh thật quá khách khí. Ván đầu tiên nếu không phải Thẩm huynh cố ý nhường, Doãn Hiên nơi nào có thể may mắn thắng lợi?”

Hai người mặt đều mỉm cười, ánh mắt lại như sấm sét gặp nhau, nổ bùm bùm giữa không trung, chỉ còn kém không bốc cháy. Thẩm Ngọc thấy Tô Doãn Hiên tuổi tác không lớn, trong lòng ngầm coi trọng. Sức chơi cờ của tiểu tử này không kém, sát phạt quyết đoán, tuyệt đối không phải vật trong ao*, thân phận của hắn lại hết sức đặc thù, đương nhiên là nên cẩn thận một chút.

* Vật trong ao: ý nói là người tầm thường, tư tưởng và khả năng đều bị giới hạn, không có tiền đồ.

Tô Doãn Hiên cũng âm thầm tán thưởng Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc có lối chơi cờ bố cục sâu xa, cờ phong quỷ dị, lúc đầu trầm mặc bình lặng, đến cuối cùng lấy khí thế gió cuốn mây tan sát phạt đối phương đến không hề có lực hoàn thủ. Ván đầu tiên còn cố ý yếu thế, khiến người khác khinh thường. Đã sớm nghe nói cha con Thẩm Lập Ngôn vô luận là mang binh hay công phu đều thập phần cao. Người trong cái nhà này, đương nhiên tính luôn cả Thẩm Đan Niên – cái người luôn khiến hắn nghiến răng nghiến lợi – đều không phải là hạng người bao cỏ*, lại cực kỳ hiểu rõ giới hạn thân phận bản thân. May mà họ là bạn không phải địch, nếu không, bản thân mình sẽ gặp phiền toái lớn lắm, xem ra sau này cũng phải cẩn thận một chút.

* bao cỏ: ý nói hạng người vô dụng, không có đầu óc

Hai người trên mặt tươi cười, rất có không khí hài hòa hữu ái, trong lòng đều là một mảnh kinh đào hãi lãng*, ai cũng có mưu đồ riêng. Tô Doãn Hiên quay đầu đánh thức Đường An Cung, rồi nói muốn gặp Tuệ Nương để chào từ giả về nhà. Thẩm Ngọc nghe vậy vội dẫn bọn họ đến tiền viện.

* kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn

Tuệ Nương muốn giữ hai người ở lại dùng cơm chiều, Tô Doãn Hiên vội vàng chối từ, nói cha mẹ đang ở nhà chờ hắn về ăn cơm, vạn vạn không thể để trưởng bối thất vọng. Câu nào câu nấy đều hết sức ổn trọng khéo léo, như khắc vào trong lòng Tuệ Nương. Tuệ Nương nhìn đứa con trai lớn suốt ngày chỉ biết cợt nhả, không đứng đắn, đứa con gái nhỏ thì to gan lớn mật, lại nhìn sang Tô Doãn Hiên, tuổi tuy bằng con gái nhà mình nhưng lại ổn trọng như người trưởng thành. Tuệ Nương càng là thích, liên thanh bảo Thẩm Ngọc đi tiễn Tô Doãn Hiên, còn nhiệt tình mời hắn lại đến.

Thẩm Ngọc âm thầm trợn trắng mắt. Mẫu thân nhà mình nghĩ cái gì, hắn cực kỳ rõ ràng, đơn giản là coi trọng bộ dạng vừa ổn trọng vừa tuấn nhã của Tô Doãn Hiên, muốn cho Đan Niên tìm một đức phu quân. Y theo tính cách cẩn thận của mẫu thân, nếu biết được thân phận thật của Tô Doãn Hiên, chỉ sợ đã đuổi tên này ra xa hơn ba dặm.

Tô Doãn Hiên trước khi đi còn liếc nhìn về hậu viện một cái. Hắn biết Thẩm Đan Niên bây giờ đang ở trong phòng của nàng, hắn kìm lòng không được muốn đoán Thẩm Đan Niên hiện tại đang làm gì. Vừa nghĩ đến hôm nay, lúc Thẩm Đan Niên mở cửa nhìn thấy hắn, biểu tình giống như gặp quỷ, khóe miệng hắn bất giác khẽ nhếch lên.

Không đợi Thẩm Ngọc mở cửa viện, chợt nghe sau lưng vọng đến giọng nữ thanh thúy “Đợi một chút!”. Mọi người nhìn lại, đúng là Đan Niên, mỉm cười ưu nhã đứng ở trong sân.

Đan Niên đi lên phía trước, cho Thẩm Ngọc một ánh mắt “An tâm”, rồi quay sang nói với Tô Doãn Hiên: “Ta có lời muốn hỏi ngươi.”

Tô Doãn Hiên nghe vậy, đảo mắt nhìn sang Đường An Cung, vừa lúc thấy tên này đang dựng thẳng lỗ tai, cặp mắt nhỏ trợn tròn ra chuẩn bị thu thập tin đồn. Đường An Cung hiểu ý, mặt mày tràn đầy thất vọng, ngượng ngùng nói: “Biểu đệ cứ nói chuyện đi, ta ra xe ngựa đầu ngõ chờ đệ.”

Đợi Đường An Cung đi rồi, Thẩm Ngọc lo cho Đan Niên nên không đi xa, chỉ đứng ở nhà chính, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm hai người đứng trong sân.

Đan Niên xoa dịu cảm xúc rối loạn trong lòng, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: “Lấy thân phận của ngươi, thật sự không nên tới nhà ta.”

Tô Doãn Hiên khép hờ mắt, “Quả thật hôm nay là ta đường đột. Hôm trước tình cờ gặp Phùng quản sự của nhà ngươi, ta cảm thấy Thẩm đại nhân hiện tại đã là quan ở trong triều, nếu Thẩm phu nhân mờ mà ta không đi, chỉ sợ sẽ chọc thiên hạ chê bai. Hôm nay ta chỉ là định đến bái phỏng phu nhân của lệnh đường đại nhân, xem ra là thiếu suy xét một tầng.”

Ngươi là đặc biệt đến bái phỏng mẹ ta?! Tiểu quái thú trong người Đan Niên táo bạo không thôi. Quỷ mới tin! Còn thiếu suy xét một tầng? Ta không tin Tô Tấn Điền dốc hết tâm huyết bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, chuẩn bị đến thời cơ thích hợp liền giăng cờ lột da hổ, đi mưu triều soán vị, vậy mà ngươi ngay cả một chút suy xét ấy cũng không có?

Đan Niên nhìn chằm chằm cặp mắt xinh đẹp đen như mực của Tô Doãn Hiên, nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, dung lượng não có chút chịu không nổi, miệng bỗng thốt ra một câu, “Lẽ nào là ngươi thích ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.