Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 16



Từ khi Thẩm Lập Ngôn đáp ứng cho Tiểu Thạch đến học, Tiểu Thạch mỗi ngày đều đến nhà bọn học, một ngày cũng không sót, viết chữ đọc sách còn nghiêm cẩn hơn cả Thẩm Ngọc.

Có lẽ là Thẩm Ngọc cảm nhận được áp lực, đọc sách cũng chăm chỉ hơn hẳn. Trước kia vốn thường xuyên thừa dịp Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn không ở liền quay sang chọc ghẹo Đan Niên, hiện tại chỉ cần hắn quay đầu định xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Niên, bên cạnh liền có Tiểu Thạch mặt mày khiển trách nhìn hắn, đứng che phía trước Đan Niên.

Thẩm Lập Ngôn nói cái gì cũng không chịu thu học phí của Tiểu Thạch, Ngô thị liền thường xuyên cho Tiểu Thạch mang qua chút bánh chút thịt trong nhà hoặc là tự nàng may mấy bộ y phục con nít cho Đan Niên.

Tuệ Nương cảm thấy rất băn khoăn, cũng thường xuyên đáp lễ. Cứ thường xuyên qua lại như vậy, người hai nhà dần thân cận lên rất nhiều.

Thẩm Ngọc thường thường nhìn thấy Đan Niên thân thiết với Tiểu Thạch cứ như người một nhà, buồn bực than thở, “Rốt cuộc ai là ca ca của Đan Niên a?”

Đến cuối tháng tám, nhà ở đã tu sửa tạm đâu vào đấy, cả nhà Đan Niên bắt đầu chuyển nhà. Đây là lần đầu tiên Đan Niên vào trong nhà mới.

Nhà mới khiến nàng rất hài lòng. Vừa vào, liền có một hòn non bộ lớn, vòng qua hòn non bộ, là một khu vườn rộng, một gốc cây ngô đồng tươi tốt che mát cả khu vườn.

Khu phía tây là chuồng gà và nhà kho, phía đông là nhà bếp, trước sau là hai dãy nhà gạch lợp ngói rộng rãi.

Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương thương lượng, bây giờ hai đứa nhỏ còn nhỏ, tạm thời ở cùng với bọn họ, chờ đứa nhỏ lớn, sẽ cho Đan Niên đến ở căn phòng phía tây của nhà trước, hai gian phòng phía sau để dành làm thư phòng và phòng ngủ của cho A Ngọc.

Ở giữa hai dãy nhà ngói, Thẩm Lập Ngôn cho san bằng trống trải. Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương bàn bạc, chỗ này chuẩn bị chờ cho A Ngọc và Tiểu Thạch lớn một chút, sẽ dạy hai đứa chút võ nghệ phòng thân.

Sắp xếp chỗ ở xong, Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn vội vàng thu dọn đồ đạc, Ngô thị cũng tới hỗ trợ. Ba đứa nhỏ không khí lực gì nên không giúp được, A Ngọc và Tiểu Thạch đành đọc sách luyện chữ như cũ, không dám nhàn hạ.

Đan Niên vung vẩy hai chân ngồi trên giường, nhìn A Ngọc và Tiểu Thạch luyện chữ. Tiểu Thạch bình thường không thích nói chuyện, nhưng từ khi đến đây, con người đã thay đổi rất nhiều. Chữ viết vốn không khác gà bới bao nhiêu, hiện tại đã viết có khuông có dạng, dù Thẩm Lập Ngôn không gọi ngừng, hắn cũng không ngừng.

Đống sách của Thẩm Lập Ngôn tạm thời không có chỗ để, tạm đặt lên giường, trên chồng sách còn vài cái cửu liên hoàn và con hổi vải. Mắt Đan Niên sáng lên, đứng dậy ghé vào chồng sách cao gần bằng mình, nhón lên cố lấy vài cuốn, lật sách ra xem.

Nàng đã chú ý Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch luyện chữ từ rất lâu, trên cơ bản là giống như loại chữ ở kiếp trước, chính là kiểu chữ phồn thể tương đối đơn giản.

Đến thế giới này lâu như vậy, Đan Niên bức thiết muốn biết thế giới này có phải thế giới trước kia của nàng không. Nàng rốt cuộc là xuyên không đến cổ đại, hay là tới dị thế.

Mắt Đan Niên sáng lên, thấy một quyển Bình Tuyên Địa Lí Chí liền mở ra xem, bên trong ghi chép địa lý của quốc gia này, đại bộ phận đều là bản đồ, bên cạnh tranh vẽ còn có văn tự chú giải.

Thẩm Lập Ngôn lại ôm một đống sách tới, thấy Đan Niên ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm cuốn sách trên đùi, một đống sách và đồ chơi bị Đan Niên bới đến loạn thất bát tao bên cạnh, Thẩm Lập Ngôn cũng không tức giận, vuốt đầu Đan Niên cười nói: “A, Đan Niên của chúng ta cũng biết chữ?”

Một câu nói, chọc mọi người trong phòng xoay người nhìn nàng.

Bị mấy cặp mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm, Đan Niên đột nhiên có áp lực tâm lý, nàng cũng không thể để đám người kia biết nàng vừa sinh ra đã biết chữ, không chừng lại bị xem là quái vật.

Đan Niên vội vàng chỉ vào tranh vẽ trong sách, nói: “Tranh, đẹp mắt!”

Tất cả mọi người phì cười, cũng đúng, một đứa nhỏ mới cai sữa đọc sách chỉ vì cảm thấy hứng thú với tranh vẽ bên trong mà thôi.

Thẩm Lập Ngôn sờ sờ đầu Đan Niên, “Chờ con trưởng thành, cùng học viết chữ với các ca ca được không?”

Đan Niên lập tức nghiêm túc gật đầu, ngọt ngào ngây thơ nói: “Dạ! Phụ thân dạy!”

Ngô thị vội vàng chúc mừng Tuệ Nương, “Nhà tẩu tử sợ là tương lai sẽ có một nữ Trạng nguyên!”

Mặc dù Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn biết Ngô thị chỉ là khen tặng, nhưng vẫn cao hứng không thôi. Đan Niên trong lòng lau một vốc mồ hôi, may mà cuối cùng trốn thoát.

Buổi chiều, tộc trưởng đến gõ cửa, nói là mấy hôm trước Thẩm Lập Ngôn nhờ hắn hỏi có mảnh đất nào được không, nay tìm Thẩm Lập Ngôn đến đi xem thử, xem hắn có hài lòng không.

Quan hệ đến vị trí địa lý của tài sản tương lai của bản thân, tương lai địa chủ bà – Đan Niên – đương nhiên rất lo lắng, cũng muốn đi, chạy nhanh đến bên cạnh Thẩm Lập Ngôn, cánh tay như ngó sen ôm chặt lấy cổ Thẩm Lập Ngôn không chịu buông.

Thẩm Lập Ngôn chỉ cho là Đan Niên làm nũng, cũng không để ý, gọi Tuệ Nương đi cùng, dặn dò Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch ở nhà chuyên tâm đọc sách, rồi cùng tộc trưởng đi ra ngoài.

Tộc trưởng dẫn đường đi xem đất, Thẩm Lập Ngôn ôm Đan Niên cùng Tuệ Nương đi theo sau. Tộc trưởng đã một bó tuổi, đi đường ruộng lại không một chút khó khăn, đi cứ như bay, còn thường thường dừng lại đợi đoàn người Thẩm Lập Ngôn.

Đợi cho đến một mảnh đất trống trải ở thôn tây, tộc trưởng mới ngừng lại hút điếu thuốc. Khi đoàn người Thẩm Lập Ngôn tới, Đan Niên thầm đánh giá mảnh đất. Mảnh đất đã thu hoạch lúa mạch xong, chỉ còn lại gốc rễ trong đất. Diện tích rất lớn, ước chừng bảy tám chục mẫu, phía bắc là mảnh rừng cây thấp, phía bắc cánh rừng là con sông nhỏ, phía tây là ngọn núi nhỏ trống trơn, phía đông là một sườn núi, hình như là bỏ hoang, có nhiều chỗ trồng vài cây ăn trái, trên cành đã lấm tấm quả non.

Đan Niên đánh giá xong, cảm thấy rất hài lòng mảnh đất này. Đất vừa thu hoạch xong lúa mạch, chứng tỏ là đất làm nông, mua về có thể trồng hoa mầu, không cần quá nhiều chăm sóc. Nếu không phải chỗ này người ở thưa thớt, ở dưới chân núi xây căn nhà ở lại sẽ càng đặc sắc.

Tộc trưởng chờ người nhà Đan Niên xem xong, cười tủm tỉm hỏi: “Đại điệt tử, con xem đất này có được không?”

Dù là Thẩm Lập Ngôn là một người thường, cũng có thể nhìn ra đất này không tệ. “Tộc trưởng bá bá, đất này giá bao nhiêu?”

Tộc trưởng dập dập tẩu thuốc, nói: “Không tính cánh rừng cùng sườn núi, tổng cộng có ba mươi sáu mẫu, ba trăm lượng bạc, phần rừng cùng sườn núi, nguyên chủ tính tặng không.”

Đan Niên không hiểu lắm cái giá là rẻ hay mắc, quay đầu nhìn biểu tình của Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương liền biết cái giá này đã thật hợp lý.

Thẩm Lập Ngôn có chút chần chừ, “Tộc trưởng bá bá, đất này có khế ước và quan phủ văn không?”

Tộc trưởng vỗ ngực, “Đại điệt tử yên tâm, đất này vốn là của Thẩm gia trang chúng ta, về sau bị một người ngoại tộc mua, người này sau lại chạy nạn, đến ở rễ Thẩm gia trang, luận bối phận coi như là dượng của con. Người cũng rất chịu khó, ngày mùa làm việc, khi nông nhàn là vào trong thành làm mua bán nhỏ, cả đời làm lụng mới dành dụm được bao nhiên đây điền sản. Đến khi hắn nhắm mắt, con trai hắn không có người quản, suốt ngày bài bạc, đem gia nghiệp một đời của cha hắn đi thế chấp, thua không còn một mảnh, thiếu chút nữa phải gán thân trả nợ.”

Tuệ Nương thở dài: “Người này coi như là đáng thương, mệt mỏi cả đời, kết quả là con cháu không tốt.”

Đan Niên không quan tâm mấy chuyện này, mảnh đất này tốt như vậy, làm sao có thể đến phiên bọn họ đến nhặt tiện nghi.

Tộc trưởng cười hắc hắc nói: “Đất này có rất nhiều người muốn mua, chủ nhà đã thu hoạch xong lúa mạch, địa khế cùng quan phủ văn thư đều có. Nghe nói đại điệt tử muốn mua đất, nên sẽ bán giá gốc cho con, chủ nhà sẽ lập tức tới ngay.”

Đến khi vị chủ đất nọ đến trước mặt, cả nhà Thẩm Lập Ngôn đều ngây ngẩn cả người. Người tới chính là nam nhân trung niên mặc áo vải tơ đã mang đi Toàn Thư Tử hôm nọ, hôm nay áo tơ đổi thành màu xanh ngọc, vẫn như cũ lộ ra quý khí của một quản sự.

Thấy người nhà Đan Niên, nam nhân áo tơ cười tiếp đón, “Tiểu nhân họ Triệu tên Phúc, Thẩm lão gia cứ gọi tiểu nhân là lão Triệu.”

Đối phương làm đủ lễ tiết mười phần, Thẩm Lập Ngôn có chút ngoài ý muốn, “Triệu quản sự khách khí, Lập Ngôn không quan không tước, về nhà vì chịu đại tang của ông nội, đảm đương không nổi hai chữ lão gia.”

Triệu Phúc tuổi không nhỏ, làm người lại thập phần biết tiến thối, “Thẩm đại quan nhân quá khách khí. Lần trước trở về, ta liền hung hăn giáo huấn đứa cháu ngoại hư hỏng kia một trận. Ta nay bồi lễ với Thẩm quan nhân và Lý phu nhân!” Dứt lời, cư nhiên mặt cười không thay đổi khom mình hành lễ.

Người một nhà Đan Niên thực không rõ Triệu Phúc đang làm cái gì, nhưng không ai nỡ đánh người mặt cười, đối phương cấp bậc lễ nghĩa mười phần, nhà mình bên này cũng không thể lạc hậu. Huống hồ, Triệu Phúc là quản sự của Tri Phủ, vô luận thế nào, không thể quá cứng ngắc với hắn.

Thẩm Lập Ngôn đưa Đan Niên cho Tuệ Nương, vội vàng đỡ Triệu Phúc dậy, “Triệu quản sự quá khách khí. Lập Ngôn chẳng qua là một kẻ thảo dân, luận bối phận Triệu quản sự và tộc trưởng bá bá là đồng lứa, đây không phải là muốn chiết sát Lập Ngôn sao?”

Triệu Phúc đứng lên, chỉ vào rừng cây bên cạnh, nói: “Tiểu nhân mới vừa có trong tay mảnh đất này. Đất này có hơi xa, ta lại không có tiện tới lui, nên muốn bán trao tay. Tiểu nhân nghe nói Thẩm đại quan nhân muốn mua, bán cho thân thích nhà mình không phải càng yên tâm sao? Liền cầu tộc trưởng làm người môi giới.”

Đan Niên xem như đã hiểu, người nọ là muốn bán một cái nhân tình lớn cho Thẩm Lập Ngôn, không hổ là quản sự nhà giàu, mọi việc đều thuận lợi, xử sự khéo léo. Lần trước cháu ngoại hắn gây chuyện với Thẩm Lập Ngôn, lần này đã nghĩ biện pháp cho tặng một món nhân tình lớn, hai nhà sau này gặp lại chỉ cần cười một cái coi như xóa hết thù hận.

Tuệ Nương vốn không có ấn tượng gì tốt với người nhà Toàn Thư Tử, Thẩm Lập Ngôn cũng có chút do dự. Triệu Phúc vẫn cười khiêm tốn như cũ, không nhanh không chậm chờ Thẩm Lập Ngôn quyết định.

Bất quá, bỏ qua cơ hội tốt như vậy không phải là tác phong của Thẩm Đan Niên. Đan Niên ghé vào vai Tuệ Nương, chỉ vào con sông nhỏ ở phía bắc, ngọt ngào ngây thơ nói: “Sông, canh cá!”

Thẩm Lập Ngôn bật cười, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Niên, “Tiểu nha đầu này, còn muốn ăn a!”

Đan Niên thấy thái độ của Thẩm Lập Ngôn có chiều buông lỏng, người ra quyết định trong nhà dù sao cũng là Thẩm Lập Ngôn, lập tức thêm chút sức, lại chỉ vào lùm cây đằng xa nói: “Có trái cây, có trái cây!”

Tộc trưởng và Triệu Phúc bị Đan Niên chọc cười, tộc trưởng vểnh chòm râu dê hoa râm, “Lập Ngôn, tiểu khuê nữ này còn sành việc nhà nông hơn con đó a!”

Đã mấy ngày liên tục, Thẩm Lập Ngôn lo sửa sang phòng ở, Tuệ Nương bận rộn chân không chạm đất, hai người đều bỏ quên Đan Niên, Đan Niên không có ai quan tâm, bị ném lên giường tự chơi một mình, mỗi ngày đều hứng thú thiếu thiếu. Giờ thấy Đan Niên cao hứng như vậy, Thẩm Lập Ngôn cũng có chút vui vẻ, liền cám ơn tộc trưởng và Triệu Phúc, chuyện mua đất cứ như vậy tạm thời ấn định.

Sau khi về nhà, Tiểu Thạch về nhà mình ăn cơm tối, chỉ còn lại Thẩm Ngọc ngồi một mình trên bậc cửa chờ bọn hắn trở về.

Đan Niên sợ Thẩm Lập Ngôn không làm theo ý của nàng, nghiêng ngả chạy đến bên cạnh Thẩm Lập Ngôn, nắm lấy vạt áo Thẩm Lập Ngôn, ngửa đầu nhìn lên, mặt mày chờ mong, cường điệu nói: “Ăn cá, ăn trái cây!”

Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương chỉ cho là đứa nhỏ nghịch ngợm, cười cười đáp ứng. Đan Niên chiếm được câu trả lời thuyết phục, liền an toàn ngồi trên giường, bắt đầu suy nghĩ về sau nên trồng trọt thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.