Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 2



Nằm trong lòng Tô Tấn Điền, Đan Hoa kìm lòng không đậu muốn vì mẫu thân nói một tiếng “Hay!”, lúc này lại cảm giác hai giọt nước mưa rơi xuống mặt mình, phòng bị dột mưa?! Đan Hoa cố sức nghiêng đầu sang chỗ khác, thì thấy khuôn mặt Tô Tấn Điền đã sớm loang lổ nước mắt.

Tô Tấn Điền ôm Đan Hoa, phịch một tiếng quỳ xuống đất, nói Ngọc Nương đang giơ tiểu hoàng tử lên cao, “Ngọc Nương, ta van ngươi! Tiểu hoàng tử là đứa nhỏ duy nhất của Uyển Nhi, cũng là huyết mạch duy nhất của ân sư a!”

Ngọc Nương nghe vậy, rốt cục nhịn không được nhỏ giọng khóc thành tiếng, mắng: “Chẳng lẽ con của chúng ta không phải đứa nhỏ duy nhất của ta sao? Ngươi, ngươi, tại sao có thể ác tâm như vậy a!”

Tô Tấn Điền sầu thảm nói: “Tiểu hoàng tử sẽ là con của chúng ta, về sau chúng ta còn có thể có nhiều đứa nhỏ hơn. Hiện tại phái của thái tử đã thất bại, lão sư đã để cho ta đường lui, cũng là ôm tâm tư muốn cho chúng ta đổi mạng của hai hài tử với nhau a!”

Tô Tấn Điền đứng dậy, cúi đầu lau đi nước mắt trên khóe mắt, thì thào nói: “Ngọc Nương, ngươi chỉ là dọa ta thôi, ta biết, ngươi là người rất lương thiện, ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm giẫm chết, làm sao có thể nhẫn tâm ném chết một đứa nhỏ mới ra đời. Thực xin lỗi, ta không thể giữ được nữ nhi này. Nói không chừng, Bạch gia thấy nàng là nữ hài, không thể tạo thành mối đe dọa, sẽ thoáng mở một đường.”

Tiểu hoàng tử trong tay Ngọc Nương bị đánh thức, oa oa khóc lớn không thôi, Ngọc Nương yên lặng đem tiểu hoàng tử đặt xuống, quay đầu đi chỗ khác, đờ đẫn ngồi trên giường nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non, không nói gì nữa.

Tô Tấn Điền lại dặn dò: “Phu nhân, ngay cả sau này, cũng không thể để cho người khác nhìn ra đầu mối, nếu không mệnh cả nhà già trẻ lớn bé của Tô gia, đều sẽ bị diệt.”

Dứt lời, bỏ Đan Hoa vào cái túi vàng đựng tiểu hoàng tử, đặt vào trong hộp gỗ, rồi lấy một cái hà bao nhỏ trong ống tay áo, để dưới mũi Đan Hoa, nhất thời một thứ mùi quái dị xuyên vào đầu Đan Hoa. Ngay trước khi Đan Hoa hôn mê, cảnh cuối cùng nàng thấy chính là phụ thân khép lại nắp hộp gỗ, gương mặt bi thương không đành lòng.



Đan Hoa là bị một tràng cười kinh khủng làm bừng tỉnh, khi nàng mở mắt ra, liền nhìn đến một quý phụ trung niên ôm nàng, mắt nhìn phía trước, những móng tay dài sơn đỏ như có như không xẹt qua mặt và khóe mắt Đan Hoa, vừa cười vừa lầm bầm lầu bầu nói: “Thật hay ho a, thật hay ho a, mẹ ngươi và ngươi đều thua trên tay ta, hiện tại con gái của ngươi cũng ở trong tay ta, phải xử trí nàng thế nào mới giải được mối hận trong lòng ta a!”

Biểu tình của quý phụ nhân càng lúc càng dữ tợn, móng tay xẹt qua mặt Đan Hoa cũng ẩn ẩn tăng thêm khí lực. Đan Hoa hết hồn, sợ nữ nhân kia trợt tay, móng tay cắm vào mắt mình. Mắt thấy cái móng tay đỏ như máu kia cách hai mắt mình càng lúc càng gần, Đan Hoa cái khó ló cái khôn, “Oa” một tiếng khóc lớn lên.

Quý phụ nhân nghe được tiếng khóc chợt hoàn hồn, nhìn nhìn đánh giá Đan Hoa. Đan Hoa liều mạng nức nở, quý phụ nhân chán ghét nhìn Đan Hoa khóc càng lúc càng lớn, giơ tay lên, tên thái giám đứng hầu bên cạnh liền khom người đi đến.

Quý phụ nhân thuận tay ném Đan Hoa cho thái giám, vỗ vỗ lớp bụi tưởng tượng trong tay: “Đem cho Trương phó thống lĩnh đi, bảo hắn đưa đến nơi nào xa xa bản cung một chung rồi xử lý sạch sẽ!”

Thái giám ôm Đan Hoa khom người hành lễ, lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.

Quý phụ nhân khoanh tay lại, nhìn về hướng thái giám đã đi xa, cúi đầu nở nụ cười: “Chỉ là một bé gái, cho dù có sống được ở trên đời này, thì có bao nhiêu năng lực lật lên sóng lớn, ta thật sự là càng già càng nhẫn tâm. Ha ha, Phong nhi, nương cũng là vì ngươi a!”

Một nam tử trung niên mặc áo giáp đứng chờ ở ngoài điện, nhận lấy Đan Hoa từ tay thái giám. Đan Hoa chỉ nghe được giọng nói eo éo của tên thái giám nọ, cái giọng nói như thể bị ai đó bóp cổ hắn, đối nam tử trung niên nọ: “Trương phó thống lĩnh, đứa bé gái này là nương nương căn dặn đưa cho ngươi, đây là cơ hội tốt để ngươi biểu hiện, xử lý sạch sẽ có chỗ tốt cho ngươi!”

Trương phó thống lĩnh nịnh nọt nói: “Đa tạ công công, rất đa tạ công công!”

Thái giám lại chậm chậm rãi nói: “Nhớ tìm một nơi cách xa nương nương một chút, nương nương lương thiện, không nhìn nổi huyết tinh.”

Trương phó thống lĩnh tiếp tục cúi đầu khom lưng, thuận tay lấy ra thỏi bạc từ túi tiền bên hông, bất động thanh sắc nhét vào tay thái giám. Thái giám mặt mày hớn hở vỗ vỗ tay Trương phó thống lĩnh: “Làm rất tốt, chúng ta xem trọng ngươi!”

Đến nước này, Đan Hoa cái gì đều hiểu, cả trái tim chìm đến đáy cốc, xem ra những người này không tính toán cho mình tiếp tục sống sót. Thật giận bản thân bây giờ chỉ là một đứa trẻ con đến nói cũng không nói nên lời, người người đều có thể làm thịt.

Đan Hoa nhớ lại kí ức cuối cùng của kiếp trước, nàng đang trên đường đi mua vé xe lửa, bị một chiếc mô tô điên cuồng chạy tới, tông đến bay giữa không trung, còn chưa chờ kịp ngã xuống, Đan Hoa đã mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại, liền làm trẻ con tới thế giới này. Bản thân mình kiếp trước khẳng định đã chết, kiếp này thật vất vả có được tân sinh, chẳng lẽ cứ như vậy toi mạng sao?!

Trương phó thống lĩnh ôm Đan Hoa đi thằng một đường về hướng bắc, Đan Hoa khóc thét như xé yết hầu, ngẫu nhiên cũng có cung nữ hoặc thái giám đi ngang qua, nhưng chỉ vụng trộm giương mắt nhìn xem rồi lập tức cúi đầu vội vàng bỏ đi.

Dần dần tới nơi không có người ở, Trương phó thống lĩnh đi vào một tòa viện, bên trong đổ nát thê lương, cỏ cây um tùm, cỏ dại cao đến thắt lưng. Vừa vào liền lập tức đi đến một cái giếng, giơ Đan Hoa lên định bỏ vào trong, vừa đi vừa nói với Đan Hoa: “Đứa nhỏ, ngươi đừng oán ta, là Bạch gia muốn mạng ngươi, ta chỉ là phụng mệnh làm việc, một nhà già trẻ còn trông cậy vào ta a! Đến Địa phủ, nói vài lời tốt với Diêm vương gia, van cầu hắn, đời sau chớ để cho ngươi lại dấn thân vào nhà Đế Vương!”

Đan Hoa thấy được cái giếng sâu không thấy đáy kia, một cỗ hàn khí thổi thẳng vào mặt, trái tim Đan Hoa kịch liệt bang bang nhảy dựng lên, việc đến mức này, cũng chỉ có thể an ủi mình, nói không chừng thật có thể xuyên không một lần nữa.

Đang lúc Đan Hoa nóng lòng vạn phần, bỗng nghe được một tiếng trầm đục, Trương phó thống lĩnh vốn đang định ném mình xuống giếng bỗng dưng mềm yếu ngã xuống đất, một bàn tay nổi rõ từng khớp xương vững vàng tiếp được bản thân mình.

Đan Hoa mở to hai mắt nhìn người vừa cứu mình, tóc chỉnh tề buộc ở đỉnh đầu, khuôn mặt trắng nõn đoan chính, giữa lông mày ẩn ẩn có chút nghiêm nghị, mặc trường bào màu xanh, ước chừng vừa hai mươi.

Người tới một bàn tay bế Đan Hoa vào lòng, một bàn tay kéo Trương phó thống lĩnh đã bất tỉnh nhân sự vào trong tòa viện đổ nát. Đan Hoa nằm ghé vào lưng người tới, thấy Trương phó thống lĩnh cúi gằm đầu, hôn mê bất tỉnh, trên mặt đất bên cạnh giếng còn có một cây gậy thô to cỡ cánh tay. Nhất thời hiểu được, người này tám phần là theo đuôi bọn họ đến đây, chuyên môn vì tới cứu nàng.

Người trẻ tuổi cứu Đan Hoa đặt Trương phó thống lĩnh dựa lưng vào một mặt vách tường, xoay người trở lại bên cạnh giếng, ném cây gậy hung khí vào trong giếng, Đan Hoa chỉ nghe được “Bùm” một tiếng, âm thầm kinh hãi, nếu người này không đến, thứ phát ra tiếng “Bùm” này, chính là mình.

Hiện tại xem ra cuối cùng là nhặt về một cái mạng, Đan Hoa mở cái miệng nhỏ nhắn không răng, mỉm cười ngọt ngào một cái với người tới, bất kể có phải là đạo thảo* không, cứ bắt lấy trước rồi tính tiếp.

*cứu mạng đạo thảo: đại ý là một hy vọng mong manh, cuối cùng nhưng có thể đảo ngược tình thế

Người tới ôm Đan Hoa đi về chỗ cột ngựa ở xa xa, vuốt ve mặt Đan Hoa: “Đứa nhỏ ngoan, lúc này không thể khóc a, ngàn vạn không để bị người khác nghe được a!”

Đan Hoa để tỏ vẻ bản thân mình nghe được, ra sức gật đầu, khiến người tới rất là giật mình, cười úp mặt vào trán Đan Hoa, than thở nói: “Quả nhiên là thiên kim của thái tử, trời sinh trí tuệ ngộ tính cao a!”

Đan Hoa ngầm trợn mắt, đứa con chân chính của thái tử hiện tại được cha ruột nàng xem như bảo bối đó nha, nàng chỉ là một con báo đổi thái tử mà thôi.

Người tới cẩn thận cột Đan Hoa vào sau lưng hắn, lại phủ thêm một tấm áo choàng lớn màu đen, che Đan Hoa kín mít, dắt ngựa, tiếp tục đi về hướng bắc.

Đan Hoa ở trong áo choàng đen, khoảng không bị che lấp nên trước mắt toàn một màu hắc ám, chỉ nghe được tiếng vó ngựa cộp cộp bước đi, trời đông giá rét gió thổi vù vù vào áo choàng. Không biết đi bao lâu, Đan Hoa cảm giác ngựa thả chậm tốc độ, phía sau lưng dần dần buộc chặt lên, chung quanh cũng có tiếng người. Đan Hoa đoán mình hẳn là đã đến cửa cung.

Đến cửa, một binh lính giữ cửa cung ngăn ngựa lại, yêu cầu nam tử trẻ tuổi xuống kiểm tra.

Nam tử trẻ tuổi cứu Đan Hoa ra vẻ thản nhiên không thèm để ý, hỏi: “Đây là có chuyện gì, lúc sáng tiến cung đâu có kiểm tra?” Thân thể vẫn đứng thẳng không chút sứt mẻ, trong tay nắm chặt dây cương, chuẩn bị tùy thời nhảy lên ngựa trốn chạy.

Tên lính thủ vệ còn chưa kịp trả lời, liền có một người tựa hồi là đầu lĩnh ở đây chạy chậm tới, vỗ ót tên tiểu binh một cái, nổi giận mắng: “Đúng là không có mắt, Thẩm bách hộ là người ngươi có thể ngăn lại sao? Hắn là đệ đệ của Thẩm đại nhân a, là Bách hộ của phòng vệ doanh kinh thành!”

Mắng xong tiểu binh, gã đầu lĩnh xoay người, cúi đầu khom lưng nói với nam tử trẻ tuổi: “Thẩm bách hộ, mời ngài mời ngài, tên này mới tới nên không có mắt, cư nhiên ngăn cản ngài, lát nữa ta nhất định hảo hảo giáo huấn hắn một chút!”

Thẩm bách hộ tùy ý khoát tay chặn lại, nói: “Trương tiểu ca khách khí, các ngươi cũng là phụng mệnh làm việc. Hôm nào rảnh rỗi, ta mời các ngươi dùng trà!” Nói xong, bế quyền, phi thân lên ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, chạy vội ra khỏi cửa thành. Cả trái tim Đan Hoa cũng thả lại vào trong bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.