Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 22



Ngày hôm sau khi Tiểu Thạch lại đến, Đan Niên quan sát, tuy rằng không có thay đổi gì, nhưng ngữ điệu nói chuyện nhẹ nhàng rất nhiều, trên mặt tươi cười cũng nhiều, xem ra ngày hôm qua trong nhà hắn không có chuyện gì xảy ra. Trái tim thấp thỏm Đan Niên thế này mới để xuống.

Buổi chiều, có người gõ cửa nhà Đan Niên, là Tiểu Hắc Mai đến, đứng ở cửa miệng rụt rụt rè rè nói tiếng chào, nói là mẹ nàng gọi nàng đến học may vá thêu thùa với Tuệ Nương thẩm thẩm.

Đan Niên quan sát cao thấp một phen, kỳ quái nói: “Ngươi tới học may vá, kim chỉ đâu?”

Tiểu Hắc Mai không lên tiếng, khuôn mặt đen ửng đỏ lên, hai bài tay không ngừng xoa qua xoa lại. Đan Niên xem coi như hiểu, Trương thị tính toán đúng là hay thật, chẳng những muốn Tuệ Nương phí công dạy Tiểu Hắc Mai may vá, ngay cả kim chỉ này nọ cũng mong Tuệ Nương tự chuẩn bị.

Tuệ Nương thở dài, kéo qua Tiểu Hắc Mai, hòa ái hỏi xem biết cách sử dụng kim chưa, biết được Tiểu Hắc Mai ở nhà thường vá quần áo cho phụ thân ca ca, lục ra mấy khối vải bông, vẽ vài kiểu hoa văn đơn giản, làm mẫu vài mũi kim, rồi đưa cho Tiểu Hắc Mai luyện tập trước.

Đan Niên nghiêng người qua một bên, tự ngồi thêu hoa, không để ý tới Tiểu Hắc Mai. Đợi cho đến Tuệ Nương ra ngoài cho gà ăn, sau lưng Đan Niên truyền đến giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Tiểu Hắc Mai, “Đan Niên, có phải là ngươi không thích ta?”

Đan Niên dở khóc dở cười quay đầu, Tiểu Hắc Mai mặt mày khẩn trương nhát gan nhìn nàng, Đan Niên đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút trẻ con, Trương thị có chán ghét thế nào, thì Tiểu Hắc Mai cũng chỉ là một tiểu cô nương bốn tuổi, bản thân mình lại là một người lớn, không lí nào lại làm khó nàng ta được.

“Không có.” Thanh âm Đan Niên mềm đi rất nhiều.

“Nha, vậy là tốt rồi. Ngươi luôn phụng phịu, không để ý ta, ta cứ nghĩ là ngươi không thích ta.” Tiểu Hắc Mai nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng luôn cảm thấy nhà Đan Niên so với nhà mình đẹp mắt rất nhiều, mỗi lần tới đều có chút rụt rè.

Đan Niên cười cười, tiếp tục vùi đầu phấn đấu thêu con mèo hoạt hình của mình. Suy nghĩ trong lòng một cô bé nhỏ luôn đơn giản. So với Tiểu Hắc Mai, bản thân mình xem như hạnh phúc.

Tiểu Hắc Mai ngồi bên cạnh nhìn thấy sườn mặt phấn nộn của Đan Niên, lông mi vừa đen lại vừa cong, giống hai cây quạt nhỏ chớp lên chớp xuống, trên người mặc áo ngắn vải tơ màu xanh áo, chỗ vạt áo còn thêu hoa đào màu đỏ, đôi trâm cài hình bươm bướm màu xanh ngọc cài hai bên búi tóc, nhìn như hai cánh bướm tùy thời có thể bay lên. Tiểu Hắc Mai nhịn không được hâm mộ nói: “Đan Niên, ngươi thật là tốt xem!”

Đan Niên “Hả?” một tiếng quay đầu nhìn Tiểu Hắc Mai. Tuệ Nương thích đem nàng ra trang điểm, mỗi lần có cơ hội lên chợ lớn ở trấn trên, đều phải mua cho Đan Niên đủ thứ đồ trang sức, dây buộc tóc linh tinh. Mỗi khi ôm Đan Niên đi đâu, người trong làng đều tặc tặc lưỡi khen Đan Niên đáng yêu xinh đẹp, Tuệ Nương nghe vậy cũng vui như thể mình được khen.

Nếu Đan Niên là một tiểu cô nương ba bốn tuổi chân chính, phỏng chừng đã sớm lâng lâng, nhưng Đan Niên hiểu được, những người lớn đó khích lệ nàng, đa phần là nói chuyện lịch sự thôi.

Đan Niên hồ nghi nhìn chằm chằm Tiểu Hắc Mai, Tiểu Hắc Mai thình lình bị Đan Niên nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sẫm lại đỏ lên, nhất thời có chút chân tay luống cuống, “Ta là nói thật, ta rất thích ngươi, ừm, ca ca ta cũng thật thích ngươi.”

“Nga, cám ơn.” Đan Niên lịch sự đáp lại, không để ở trong lòng, Trương thị thật đúng là biết dạy đứa nhỏ, mới nhỏ như vậy đã biết nịnh bợ.

Tuệ Nương cho gà trong hậu viện ăn xong, lúc về vừa vặn thấy một màn như vậy, “Đan Niên, không được khi dễ Tiểu Mai!”

“Không có, Đan Niên không có khi dễ con, thẩm thẩm, là con khen Đan Niên xinh đẹp!” Tiểu Mai cuống quít giải thích.

Đan Niên nhìn bộ dạng Tiểu Hắc Mai hốc mắt rưng rưng, răng nanh thật muốn nghiến kin kít, cô nương này thật là trời sinh có tài biểu diễn, nếu ai không biết nội tình, tuyệt đối tưởng bản thân mình khi dễ Tiểu Hắc Mai.

Mặc kệ Tiểu Hắc Mai có phải cố ý hai không, Đan Niên cũng không tâm tình để ý tới nàng.

Lúc ăn xong cơm chiều, trời đã nhập nhèm tối. Có người ở bên ngoài gõ cửa, Thẩm Lập Ngôn cao giọng hỏi: “Ai a?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng Ngô thị, “Là ta, mẹ Tiểu Thạch.”

Tuệ Nương vội vàng mở cửa mời vào, bộ dạng Ngô thị cũng là có lời gì muốn nói. Tuệ Nương mời Ngô thị vào buồng trong, hai nữ nhân ngồi bên giường nói chuyện với nhau.

Thẩm Ngọc và Đan Niên cũng đi vào theo, Tuệ Nương ngại Thẩm Ngọc là nam hài tử không có tiện nghe, đuổi Thẩm Ngọc ra ngoài. Tuệ Nương liếc mắt nhìn Đan Niên một cái, Đan Niên liền ngoan ngoãn rúc vào bên cạnh Tuệ Nương, bộ dạng nhu thuận có hiểu biết, Tuệ Nương cũng không lại bảo Đan Niên ra ngoài.

Thẩm Ngọc có vẻ bất khoái liếc nhìn Đan Niên một cái liền chạy ra khỏi, ánh mắt kia Đan Niên biết, dựa vào cái gì Đan Niên có thể ở đây mà ta không thể a?

Bất quá, nhờ ánh đèn mờ mịt, Đan Niên thoáng thấy thấy được dưới bệ cửa sổ có một cái đầu lông xù đầu đong đưa, liền che miệng cười. Vị ca ca này a, đúng là quỷ tinh linh.

Bên này, Ngô thị còn chưa kịp nói chuyện, hai mắt liền đỏ. Tuệ Nương vội vàng đứng dậy rót chén nước cho nàng.

Ngô thị uống một hớp, cảm xúc ổn định, bắt lấy tay Tuệ Nương, “Tẩu tử, ngươi mấy hôm trước đến nhà của ta, ta còn chưa cám ơn ngươi đâu.”

Tuệ Nương vỗ vỗ Ngô thị tay, “Muội tử nói gì thế, ta đi thăm bà nội Tiểu Thạch, ngươi cảm ơn cái gì.”

Ngô thị cảm kích nhìn Tuệ Nương, “Tẩu tử, ngươi là thay ta nói tốt đúng không, ta không phải người vô tâm vô ruột, ân tình này, ta nhớ kỹ.”

Tuệ Nương có chút thương hại nhìn nàng, “Ngươi nếu không chê ta là người ngoài, thì nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta nghe bên ngoài truyền đến truyền đi loạn một đoàn, đối với thanh danh của ngươi cũng không tốt.”

Ngô thị vuốt khóe mắt, “Tẩu tử, ta nói với ngươi là nói thật, cha Tiểu Thạch lúc gần đi đúng là có để lại cho ta mấy trăm đồng tiền. Bà nội Tiểu Thạch nhớ ra có chuyện như vậy, liền hỏi ta, ta nói đã xài hết rồi, nhưng thật ra là giấu đi.”

“Ngươi, ngươi giấu đi làm gì?” Tuệ Nương không hiểu, bà nội Tiểu Thạch cũng không đến nỗi ngay cả tiền con trai để lại cho nàng dâu cũng chiếm.

“Tẩu tử không biết đó thôi, Thúy Lan đã định xong ngày cưới với người ta, tháng sau sẽ xuất giá, ngại trong nhà cho ít đồ cưới, náo loạn hết mấy lần, còn nói là không lấy chồng, muốn cạo đầu làm ni cô, nháo đến nháo đi chỉ vì là ngại đồ cưới ít hơn tỷ tỷ nàng. Lão thái bà kia là muốn lấy chút tiền đó ra bù cho khuê nữ nhà mình!” Ngô thị nói đến nổi nóng, xưng hô từ bà nội Tiểu Thạch chuyển thành lão thái bà.

Tuệ Nương á khẩu không nói gì được, bà mẹ chồng kia của nàng rõ ràng là muốn chiếm tiền con dâu làm của riêng. Đan Niên cũng cảm thấy Ngô thị xui xẻo, gặp phải mẹ chồng và cô em chồng cực phẩm đến vậy.

“Tẩu tử, tình huống nhà của ta thế nào ngươi cũng thấy đấy. Lần trước nghe ngươi nói chờ A Ngọc lớn chút nữa sẽ đưa lên trấn trên đi học, ta cũng muốn cho Tiểu Thạch đi. Mà mẹ chồng ta đời nào chịu bỏ tiền nuôi Tiểu Thạch học? Ta làm trâu làm ngựa làm việc cho cái nhà đó, ngay cả một đồng bạc tử cũng chưa cho ta, nếu ta không giấu chút tiền ấy cho kỹ, tương lai làm sao Tiểu Thạch đi đọc được?” Ngô thị oán hận nói.

Đan Niên nhìn Ngô thị, ấn tượng ban đầu trở nên đổi mới, đều nói, nữ tắc yếu, mẫu tắc cường. Ngô thị tuy yếu đuối nhưng có thể vì Tiểu Thạch mà bất kể mọi thứ, bất chấp mọi giá.

Tuệ Nương thở dài, đây dù sao vẫn là chuyện nhà Ngô thị, “Chút tiền ấy sao đủ cho Tiểu Thạch đi học thư viện. Vậy nam nhân ngươi đâu? Đã nhiều năm như vậy, cũng không về đến một lần, không cần cha mẹ cũng không cần con trai?”

Nhắc tới cha Tiểu Thạch, Ngô thị ánh mắt mờ mịt đi, “Ta cũng không biết hắn ở đâu, đều nhiều năm rồi không thấy hắn. Thành thân mới ngày thứ ba hắn liền đi, ta đã quên hắn trông như thế nào, chỉ nhớ rõ da dẻ trắng nõn, là một người tuấn tú. Sau khi ta gả về đây, nghe người ta nói, lúc trước mẹ chồng nhìn trúng ta, là vì ca ca ta đòi tiền lễ ít. Cha Tiểu Thạch nguyên lai trong lòng có một cô nương khác, nhưng cô nương kia là khuê nữ trấn trên, mẹ chồng ngại lễ hỏi tốn kém, còn ngại người ta từ nhỏ nuông chiều không thể làm việc, nên mới nâng sính lễ cưới ta.”

“Thẩm thẩm không có đi tìm thúc thúc sao?” Đan Niên hỏi.

“Tìm? Đi nơi nào tìm a! Nếu trong lòng hắn không ta, ta đi tìm cũng chỉ mất mặt. Ta chỉ cần chăm sóc Tiểu Thạch, nuôi Tiểu Thạch lớn lên, là ta có thể nhắm mắt.” Ngô thị đắm chìm trong tâm tình của mình, không chú ý tới là Đan Niên đang hỏi chuyện.

Tuệ Nương xoay qua nhìn Đan Niên, khẽ gõ vào đầu Đan Niên một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo không cho phép nàng nói lung tung, bằng không sẽ đưa nàng đi theo Thẩm Ngọc thấu làm đôi. Đan Niên thề, nàng tuyệt đối nghe được tiếng phì cười của Thẩm Ngọc ngoài cửa sổ.

Tuệ Nương khuyên: “Có cơ hội thì hỏi thăm chuyện cha đứa nhỏ nhiều một chút, Tiểu Thạch đã lớn như vậy, dù sao cũng phải có một người cha, ngươi cũng còn trẻ, chẳng lẽ không muốn có đứa bé nữa? Hơn nữa, đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, còn nói cái gì mặt mũi hay không mặt mũi. Con trai lão Vương mỗi ngày đều đi làm công như người ở bên ngoài, chờ bọn hắn trở về, ngươi liền nhờ bọn họ hỏi thăm một chút.”

Ngô thị gật đầu, lau mặt, mặt mày xấu hổ, “Vốn là đến cám ơn tẩu tử, giờ lại kể chuyện khiến cho tẩu tử phiền lòng.”

Tuệ Nương vào phòng trong lấy khăn nhún nước, đưa cho Ngô thị lau mặt, chậm rãi khuyên giải nàng.

“Đừng nói mấy chuyện phiền lòng đó, Tiểu Thạch đi theo cha A Ngọc học chữ, thì phải là duyên phận. Ta cha đứa nhỏ thấy Tiểu Thạch liền thích, tương lai nếu có thể cùng A Ngọc đến thư viện học, kia càng là chuyện tốt, hai đứa nhỏ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Chuyện tiền học phí ngươi cũng đừng quá quan tâm, ta và cha đứa nhỏ sao có thể nhìn Tiểu Thạch không đi học nổi? Nhà tẩu tử coi như là nuôi thêm một đứa bé.” Tuệ Nương gặp Ngô thị còn muốn nói gì, nâng tay ngăn lại.

“Ta biết trong lòng ngươi có cổ ngạo khí, không đồng ý để người khác giúp ngươi. Nếu tương lai thật có khó khăn, vậy hãy để Tiểu Thạch mượn của chúng ta, chờ hắn thi đạt công danh, bảo hắn trả gấp bội cho chúng ta là được, đừng vì ngạo khí của ngươi mà làm trễ nãi tiền đồ của đứa nhỏ.”

Ngô thị gật đầu đáp ứng, thấy thời gian không còn sớm, liền muốn trở về. Tuệ Nương nghĩ, nếu lại về chậm, bà nội Tiểu Thạch không chừng lại loạn nghĩ cái gì, cũng không có giữ lại.

Tuệ Nương đưa Ngô thị ra tới cửa liền quay trở về. Trời tối ánh trăng sáng, đường nhỏ có thể thấy rõ ràng, thời này dân phong thuần phác, không nghe nói có xảy ra vấn đề trị an gì, nên cũng không cần tiễn người.

Tuệ Nương sau khi trở về liền bắt đầu dọn giường, Đan Niên ghé vào một bên, lo lắng hỏi: “Nương, ngộ nhỡ bà nội Tiểu Thạch thật sự cướp tiền của Ngô thẩm thẩm thì sao?”

Tuệ Nương nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Đan Niên, “Tiểu hài tử nhiều chuyện, bà nội Tiểu Thạch cũng người trọng thể diện, mới đánh con dâu là hàng xóm láng giềng đã truyền nhau nói xấu sau lưng bà ấy, bà ấy còn dám làm gì nữa a?”

Tuệ Nương đổi cái yếm đỏ thẫm cho Đan Niên, cầm cây quạt hương bồ quạt đuổi muỗi trong mùng cho Đan Niên. Hiện tại trời nóng, sắp vào thu, muỗi rất nhiều. Tuệ Nương vỗ vỗ mông Đan Niên mông, dỗ Đan Niên ngủ, tiếp theo gọi Thẩm Ngọc vào ngủ.

Đan Niên nghĩ chuyện nhà Tiểu Thạch, lăn qua lộn lại ngủ không được. Ở gian ngoài, Tuệ Nương nghe được động tĩnh, “Đan Niên, thế nào còn chưa ngủ?”

Đan Niên cuống quít nói: “Lập tức liền ngủ, trời nóng.” Tuệ Nương nghe vậy cũng không hỏi nữa.

Đan Niên nghĩ ngợi nửa ngày, cũng không nghĩ không ra cách nào có thể giúp Ngô thị làm giàu, nàng không biết trồng trọt, cũng không có dị năng, muốn ở xã hội nông nghiệp kinh tế tự nhiên kiếm tiền, còn phải nghĩ ra biện pháp khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.